Nhất Thế Chi Tôn - Chương 366: Tiểu Mạnh đi đâu rồi?
“Coi mấy phần thần dị.” Chưởng quầy ánh mắt rất độc, liếc qua một cái đã nhìn ra cái xương tay này phi phàm, không phải chỉ có ‘mấy phần thần dị’ là đủ để hình dung nó. Nhưng mà đã làm cái nghề này, ngay cả quả Bàn Đào trên trời cũng phải biếm thành quả thường dưới mặt đất, nói dối được là phải nói dối, hù được là phải hù, mua rẻ bán đắt, thì mới kiếm được tiền.
Nếu không phải đối phương bảo đây là vật trấn tộc, thì ngay cả mấy chữ ‘mấy phần thần dị’ y cũng sẽ không nói đâu.
Thư sinh trợn mắt, to tiếng: “Há chỉ mấy phần thần dị! Cái xương tay này là gia tổ nhà ta lấy được từ trong phần mộ tiên nhân đó, chưa luyện chế cũng đủ tương đương với bảo binh, sau khi kích phát còn có thể xua đuổi ác quỷ, chống đỡ nguyền rủa!”
Ồ, tên này có một chút hiểu biết về cái xương tay…… Chưởng quầy âm thầm nghĩ, trên dưới đánh giá thư sinh, đăm chiêu: “Ngươi muốn thế chấp bao nhiêu?”
Thư sinh cắn răng nói: “Ít nhất phải năm món hạ phẩm bảo binh!”
“Năm món hạ phẩm bảo binh?” Chưởng quầy ra vẻ kinh ngạc, “Ngươi điên rồi hả, đòi thế chấp tới năm món hạ phẩm bảo binh!”
Bị khí thế của chưởng quầy hù dọa, thư sinh lùi lại, giọng yếu hẳn đi: “Chưởng quầy, chứ ngươi nói thế chấp được bao nhiêu?”
Chưởng quầy cầm cái xương tay lên lật qua lật lại, ngắm nghía kiểm tra, cuối cùng vẻ rất nghiêm túc mà rằng: “Chỉ là một thứ tài liệu để luyện chế bảo binh mà thôi, chỉ có loại thư sinh chưa thấy qua việc đời như ngươi mới coi là trọng bảo. Lão phu thôi thì không đành lòng để cho ngươi chịu thiệt, thế này đi, cao lắm chỉ được lắm năm món cực phẩm lợi khí mà thôi, nếu đổi ra thành tiền cũng đủ cho ngươi làm một phú ông!”
Thư sinh đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào chưởng quầy: “Ngươi, ngươi khinh người quá đáng!”
Hắn giật lại cái xương, xoay người bỏ đi, chưởng quầy gọi theo mấy tiếng thấy không ăn thua, thì ra hiệu cho người làm tới, nhỏ giọng nói: “Đi mời hai vị khách khanh, bảo họ làm thế này… thế này……”
Vạn Bảo các là cửa hàng mua bán trân bảo binh khí nổi tiếng trên giang hồ, ở nhiều châu thành quận thành đều có phân các (chi nhánh), nguồn hàng cung cấp phức tạp mà đa dạng, nghe đồn có quan hệ rất gần với Thiết Y lâu, mỗi phân các đều có khách khanh trấn thủ.
Thư sinh cất xương tay đi, mặt mày giận dữ bước đi trên đường, vẻ định tới cửa hàng khác.
Bỗng hắn bị ai đó đụng mạnh vào người, suýt nữa thì té ngã, định quát mắng, thì người nọ đã chui vào đám đông, lẩn nhanh như cá chạch, loáng cái đã biến mất.
“Vội vàng đi đầu thai hả!” Thư sinh mắng, xoa xoa cánh tay bị đụng đau, tiếp tục đi tới.
Một lúc sau, khi hắn đi đến An Cẩm lâu, thò tay vào bên hông thì sửng sốt, mặt xanh lè, gầm lên:
“Đồ trộm cắp!”
Tiếng quát mang theo tiếng khóc, vội vã quay lại lối cũ để tìm, nhưng làm gì còn tung tích của kẻ trộm!
Cách đó không xa, một vị khách khanh lạnh lùng nhìn, khẽ gật gù, người này không có vấn đề gì.
Vạn Bảo các, chưởng quầy ngắm nghía cái xương trong tay, nó lạnh toát và âm lãnh, như vật ở dưới hầm băng.
“Đúng là bảo vật!” Y cầm cái xương đi lên lầu ba, gõ một cửa phòng.
Đây là giám bảo đại sư do tổng bộ phái tới, ánh mắt hơn xa y, nhất định sẽ đưa ra phán đoán chính xác về giá trị của cái xương tay này.
“Vào đi.” Một giọng nói già nua từ trong vọng ra.
Chưởng quầy đẩy cửa, dè dặt đi vào, cung kính nói: “Đổng lão. Tiểu thu một món bảo vật, nhưng mà nhìn không được chuẩn, mong ngài xem giúp.”
Đổng lão đã già, tóc bạc trắng lưa thưa, phía trước còn bị hói, ngẩng đầu nhìn cái xương tay trong tay chưởng quầy, khẽ ‘ý’ một tiếng, chủ động cầm lấy, lật qua lật lại kiểm tra.
Hồi lâu sau, gương mặt đầy nếp nhăn ửng hồng lên vì kích động: “Cái này e chính là di cốt của pháp thân tu luyện công pháp âm quỷ Hoàng Tuyền, ẩn chứa sinh tử khủng bố, đủ để dùng làm phụ tài luyện chế thần binh hoặc chủ tài cực phẩm bảo binh, hiệu quả tạo ra rất là đặc dị, người thường không sao cản nổi!”
“Di cốt Pháp Thân?” Chưởng quầy nheo mắt lại, trong lòng vui sướng, cái xương này giá trị hơn hẳn y tưởng tượng!
Y nghĩ nghĩ, chủ động báo lại việc vật này không phải thu mua mà là sai người trộm về cho Đổng lão.
Đổng lão hắc một tiếng: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội, ngươi làm tốt lắm, đông gia nhất định sẽ thưởng cho ngươi!”
“Vạn Bảo các chúng ta một thời gian nữa sẽ có một đợt đấu giá, cái xương tay này có thể làm một trong những vật phẩm áp trục.”
Không lâu xong, xương tay đã được bí mật đưa tới tổng các, được một đại sư giám bảo siêu cấp giám định lần nữa, xác nhận đúng là di cốt của pháp thân!
Sau đó, nó được đưa vào danh sách hàng bán đấu giá, để mời gọi tam giáo cửu lưu cường giả tham gia.
…………
Trong một đại điện đầy sương mù đen u ám quay cuồng, bốn phía tường khắc đầy hình tà ma Tà Thần quái dị, có kẻ hắc giáp sáu tay, có kẻ độc nhãn không miệng, có kẻ chỉ toàn là xúc tu, có kẻ thân toàn là vảy, vân vân, nhìn mà sởn tóc gáy.
Ở đầu đại điện, sương mù đen ngưng tụ thành một cái đài sen.
Nó tối đen như bầu trời đêm, cánh hoa sen trông rất sống động, như bằng bảo thạch đen điêu khắc mà thành, ẩn chứa sinh cơ vô tận, trên đó có một người ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía cửa điện, mặc bào đen, đầu cắm trâm gỗ.
“Tông chủ, có một tin tức.” Ngoài cửa điện, một nam tử thân hình cao lớn, nhưng hình dáng mơ hồ không rõ đi vào.
“Tin gì?” Đài sen chuyển động, người ngồi xếp bằng quay người lại, khí chất nho nhã tiêu sái, hai mắt thoáng hiển tang thương, ngũ quan anh tuấn khắc sâu, có thần ma yêu dị mị lực, chính là “Ma Sư” Hàn Quảng!
So với trước đây, y có vẻ trầm tĩnh thành thục hơn hẳn, như một lão tăng nhập định nhiều năm, ở mi tâm có một chữ Vạn màu vàng như ẩn như hiện!
Thiên Ma thân ảnh mơ hồ nói: “Tông chủ, Vạn Bảo các mời thuộc hạ tham dự hội đấu giá, có phát tới một bản kê danh sách vật phẩm đấu giá, trong đó có món vật phẩm rất giống với cái xương mà ngài từng lấy được ở Sinh Tử Vô Thường tông.”
Gã lấy ra một cục đá trong suốt, trong có hình ảnh một cái xương tay tối đen, lưu chuyển màu trắng, hai màu hòa hợp, sinh tử luân hồi.
Hàn Quảng mỉm cười: “Lại là một cái xương của Hoàng Tuyền.”
Xương của Hoàng Tuyền? Thiên Ma ngẩn người, thì ra là xương của Hoàng Tuyền, Tà Thần cấp Truyền Thuyết, vậy thì giá trị của nó tuyệt không thể chỉ là phụ tài để luyện thần binh như mô tả!
Không ngờ Tông chủ lại nhìn ngay ra được lai lịch của nó!
Hàn Quảng hai tay kết ấn trên đầu gối, thản nhiên nói: “Thi thể của Hoàng Tuyền hẳn đã rơi vào tay Sinh Tử Vô Thường tông, dù có bị sót ở bên ngoài, thì số lượng cũng không nhiều. Cái xương tay này bảy tám thành là Sinh Tử Vô Thường tông cố ý để tòi ra, để làm mồi câu những kẻ biết hàng.”
Y dừng một chút, tự lầm bầm: “U Minh Đế Quân chẳng lẽ đã khám phá ra sinh tử. Bước vào Pháp Thân, nên mới giở trò này, tự tin đã đối phó được bổn tọa?”
Bản thân y cũng đã có được mấy cái xương của Hoàng Tuyền.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thiên Ma không nói gì, biết tông chủ đang suy nghĩ.
Giây lát sau, Hàn Quảng khẽ nói: “Tra xét nguồn gốc cái xương tay đó cho ta, chúng ta lấy tĩnh xem biến đã.”
…………
Trong một bí địa nào đó, xương trắng chồng chất như núi, chim chóc không có, bầu trời cực thấp, hầu như chỉ ngẩng đầu lên là chạm tới rồi.
Những ngôi mộ nằm lung tung lộn xộn, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra vị trí chúng nằm ám tàng Huyền Cơ, càng đi vào bên trong, tử ý càng dày đặc, âm khí càng thịnh, không hề có cây cối nào mọc nổi, nhưng khi đến khu vực trung tâm, âm cực có dương, cỏ dại mọc lên mạnh mẽ, có những cây cao tới bằng nửa người!
Trong cổ mộ âm trầm tĩnh mịch, có một cái quan tài cực to, một màu đen thui, dài hơn hai trượng, khắc đầy hoa văn âm tào địa phủ, hai đầu có hai ngọn thanh đăng, loang lổ cũ kỹ, ngọn lửa màu xanh lục nho nhỏ, ánh sáng chiếu lên tường ảm đạm.
Một nam tử quanh người sương mù đỏ lượn lờ vội vã từ ngoài đi vào: “Tông chủ, có một cái xương Hoàng Tuyền hiện thế!”
“Xương Hoàng Tuyền? Hàn Quảng lòng tham không đáy, muốn dẫn ngô mắc câu, lấy cả bộ di hài à?” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm từ trong quan tài truyền ra, âm ách như có dòng nước róc rách đang chảy.
Nam tử kia cũng chiếu ra hình ảnh của cái xương tay, thấp giọng nói: “Tông chủ, ta có cảm giác cái xương tay này khác với những cái khác.”
Thủy ý âm lãnh tràn ra, bao trùm hình ảnh xương tay, thật lâu sau, U Minh Đế Quân trầm giọng nói: “Đúng là có chút khác biệt.”
Tuy rằng một cái xương tay khác đã bị Hàn Quảng cướp đi, nhưng tốt xấu gì nó cũng đã từng ở trong tay Sinh Tử Vô Thường nhiều năm, mỗi đặc điểm dù nhỏ nhặt cũng bị nắm rất rõ, nhất là Hoàng Tuyền làm Tà Thần, tay trái tay phải là khác với nhau, đương nhiên không khó phân biệt.
“Chẳng lẽ là cái xương mà lâu nay chúng ta vẫn mãi chưa tìm thấy?” Nam tử tông sư tới đưa tin nói.
Theo tổ sư ghi lại, khi phát hiện hài cốt Hoàng Tuyền, phát hiện có một cái xương tay của nó không hề có sức mạnh, cứ như là đồ giả, sau rất nhiều lần thử nghiệm cũng không phát hiện được có thần dị gì, nên đã hoài nghi có người đã tìm thấy hài cốt trước họ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà chỉ lấy đi một cái xương tay, còn lấy một cái xương tay khác giống hệt nhưng không có sức mạnh gì để thay vào.
U Minh Đế Quân thong thả nói: “Tự nhiên lòi ra, hẳn là có trá.”
“Chẳng lẽ lại làm như không thấy?” Tông sư kia vẫn lấn cấn không muốn bỏ.
U Minh Đế Quân giọng trầm trầm: “Không, nếu là thật, tất nhiên phải bằng mọi giá cướp về.”
Nếu quả thật là cái xương tay đó, thì hẳn là nó cất giấu một bí mật gì đó rất lớn của Hoàng Tuyền, nên hồi đó mới bị người ta lấy đi!
“Phải bằng mọi giá……” Nam tử tông sư lầm bầm.
Giọng U Minh Đế Quân lộ ra mấy phần hàn ý: “Sinh Tử Vô Thường tông ta truyền thừa mấy vạn năm, mặc dù từng có mấy lần họa diệt môn, nhưng lần nào cũng có thể chết mà phục sinh, há lại không có nội tình hay sao? Hừ, chúng ta còn mạnh hơn cả Thiếu Lâm đó!”
“Nếu cái xương tay là thật, tổn thất một chút nội tình thì tính cái gì!”
Vừa dứt lời, âm phong nổi lên bốn phía, bức tường đá phía sau quan tài nghiến lên kèn kẹt, rút sang hai bên.
Thi khí ngập trời ập vào mặt, làm nam tử tông sư không nhịn được hết hồn.
Y cố gắng đứng yên, mở mắt, thấy đằng sau bức tường là một tòa bí điện, bên trong đặt năm bộ quan tài, đều là cổ quan bằng đồng xanh, khắc đầy minh văn quỷ dị, không giống bảo vệ, ngược lại giống như đang trấn áp, trên mỗi bộ quan tài đặt ba ngọn thanh đăng, ngọn lửa xanh lè đung đưa, nắp quan tài đóng chặt.
Ngay cả như vậy, mà thi khí tử ý khủng bố vẫn đậm đặc như thực chất!
Ba cái quan tài ở giữa không có bài vị, hai quan tài hai bên có lập mộ bia, một cái viết “Thi Vương”, một cái viết “Âm phủ phủ quân”.
Nam tử Tông Sư giật mình, đây là thi thể của hai vị pháp thân tổ sư gần đây nhất của Sinh Tử Vô Thường tông!
Các tổ sư pháp thân trước đó nữa vì mấy lần mắc họa diệt tông, nên thi thể đều đã bị hủy không còn.
“Nếu luận về thao túng thi thể, thiên hạ rộng lớn này ai có thể sánh được với bản tông? Thi thể Địa Tiên rơi vào trong tay Tào gia, quả là của quý mà không được trọng dụng!” U Minh Đế Quân nói, “Bọn chúng mà còn có thi thể Địa Tiên, huống chi những kẻ trường kỳ tìm kiếm thi thể như chúng ta?”
“Ngươi tìm thuộc hạ, bảo nó mang theo ‘Thi Vương’ tổ sư đi cướp xương tay về đây!”
Dù đây là mồi nhử, cũng không thể bỏ qua!
“Vâng, tông chủ.” Nam tử kia khom người nói.
Lời còn chưa dứt, ba ngọn thanh đăng của quan tài kia đều tắt, nắp quan tài từ từ mở ra.
Một bàn tay từ trong thò ra, đầy đủ máu thịt y như người sống, bên trên lớp da đang nhanh chóng mọc ra một lớp lông đỏ dài tới mấy tấc!