Nhất Thế Chi Tôn - Chương 400: Lời không nói hết
Rời khỏi Tẩy Kiếm các, Mạnh Kỳ đang định phi độn, bỗng nhiên trước mắt nhoáng một cái, một người xuất hiện, áo xanh đơn giản, trẻ trung tuấn tú, đứng ở nơi đó lại phảng phất như đang ở nơi nào đó rất xa xôi.
Mạnh Kỳ ngẩn ra, hành lễ: “Tô tiền bối.”
Người này chính là “Thiên Ngoại thần kiếm” Tô Vô Danh, sự tích của ông, thanh danh của ông, sự mạnh mẽ của ông không cần phải mô tả nhiều, chỉ cần dùng ba chữ là hình dung được: “Tô Vô Danh”!
Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ đối mặt với nhân vật truyền kì này.
Tô Vô Danh buông thõng tay, xoay người đi trước Mạnh Kỳ, đột ngột hỏi: “Biết “ta khác” và ‘Bản ngã’ khác nhau ở đâu không?”
Ông hỏi cái này làm gì? Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi mới đáp: “Bình thường, sinh linh trong thế giới thật mới được gọi là ‘Bản ngã’, còn khi họ ở những vũ trụ khác được hiển hóa ra thì đều là “ta khác”, lúc ban đầu, những ‘ta khác’ đó đều chỉ là hình chiếu, nên sinh linh thời thái cổ đều là truyền thuyết, sau đó đất trời thay đổi, hình chiếu hiển hóa và ‘bản ngã’ thoát ly với nhau, có được linh tính độc lập, trở thành sinh linh thật sự, nên các tu luyện giả dù là thuộc loại nào, nếu muốn thành tựu truyền thuyết, cũng phải câu thông với họ, ‘chúng ngã’ quy nhất.”
“Nhưng trời sinh vạn vật, không có tình tự, nếu hình chiếu cũng trở thành bản thân, “ta khác” cũng là ‘Bản ngã’, vậy thì không cần phải phụ thuộc vào bản ngã ở trong thế giới thật nữa.”
“Hiểu được thì tốt.”
“Nhưng dĩ nhiên sau khi thoát ly, trở thành độc lập, những kí ức luân hồi của ‘ta khác’ cũng sẽ không kéo dài nối kết tới ‘bản ngã’, không gây được ảnh hưởng gì tới việc những “ta khác” bị ‘Bản ngã’ câu thông, bị ‘Bản ngã’ dung hợp.”
Mạnh Kỳ giật mình, hèn gì lúc hắn đánh thức kí ức luân hồi trong thế giới Kiếm Hoàng Ma Hậu, hắn không nhìn thấy A Nan, cũng không nhìn thấy đại năng nào khác!
Thì ra mình quả thật là một “ta khác”, không phải đạo tiêu…… Từ sau chuyện ở Vĩnh Sinh cốc, Mạnh Kỳ vẫn luôn nghĩ hắn nhất định là một con cá của người thả câu, là “ta khác” của đối phương, nhưng sau khi biết được đạo tiêu có tồn tại, hắn chuyển sang hoài nghi mình là đạo tiêu của một vị đại năng nào đó, ví dụ như Hắc Sơn Lão Yêu Phân Thần chuyển thế.
Tô Vô Danh đột nhiên xuất hiện, tùy tiện đi cùng, nói chuyện với hắn, là vì chuyện này?
Làm sao ông biết hắn từng đánh thức kí ức luân hồi?
Mạnh Kỳ nhìn kĩ Tô Vô Danh, cảm thấy có vài phần quen thuộc, hắn bật thốt:
“Kiếm Hoàng tiền bối!”
Kiếm Hoàng từng chỉ điểm cho hắn về kiếm đạo, người thích dẫn dắt hậu bối, sống trong thế giới Phật sống!
Thì ra Kiếm Hoàng tiền bối là ‘ta khác’ của Tô Vô Danh Tô tiền bối, hèn gì ông biết về trận chiến của hắn với Phật sống!
Tô Vô Danh gật đầu: “Có thể câu thông được “ta khác”, dung hợp vào ‘bản ngã’, coi như đã mở ra con đường vào truyền thuyết. Tâm Thánh chính là loại này. Đợi đến khi các ‘ta khác’ dung vào hết, khi ấy đương nhiên thân thành truyền thuyết, chư giới duy nhất.”
Lấy “Tâm Thánh” mà mình đã từng gặp qua để làm ví dụ? Ưm, Mạnh Kỳ nghe rất là chuyên chú.
Dung hợp được “ta khác” là coi như đã mở ra cánh cửa truyền thuyết? Vậy chẳng phải là nói Tô Vô Danh cũng đã mở ra cánh cửa truyền thuyết?
Tô Vô Danh vẫn tiếp tục bước chậm đi tới: “Đại năng truyền thuyết trong các vũ trụ, thế giới đều có lưu ấn ký. Chỉ cần có một chỗ ấn ký bất diệt, thì truyền thuyết bất tử. Nên rất nhiều đại năng truyền thuyết âm thầm lưu lại những ấn kí vượt qua hình chiếu bình thường, tồn tại theo cách chưa dung hợp “ta khác”, tạo ra những tầng nhân quả giả để giấu diếm đối thủ, đợi đến khi bị diệt sát bị phong ấn mới dùng cái đó để trở về.”
Thì ra là vậy!
Ta là sự chuẩn bị đằng sau của người thả câu?
Khác hình thức nhưng cùng công dụng với đạo tiêu!
Cũng chỉ có Tô Vô Danh – người đã mở ra cánh cửa truyền thuyết – mới biết được chuyện này!
Nói xong, Tô Vô Danh không nói gì nữa.
Mạnh Kỳ hiểu ngay là ông đang chờ mình hỏi, nên hỏi liền: “Tô tiền bối, làm sao để cắt đứt mối liên hệ giữa “ta khác” và ‘Bản ngã’?”
Chiêu thức cùng loại với “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” có làm được hay không?
Buổi sáng sớm, trong đường rừng vẫn còn có sương mù lượn lờ, Tô Vô Danh như tiên nhân đi trong mây, thản nhiên đáp: “Hoặc là học theo Lục đại tiên sinh, tâm cầu ‘Bản thân’, bản thân là duy nhất, không nhìn những ‘ta khác’, vậy liên hệ đương nhiên là bị cắt đứt, sau khi đưa ‘bản thân’ tới những tầng vũ trụ, lưu lại ấn kí, vậy cũng là trở thành truyền thuyết……”
Con đường của Lục đại tiên sinh ít nhất phải mất mười năm chuyên tâm và đắm chìm may ra mới làm được…… Từ sau chuyện Vĩnh Sinh cốc, Mạnh Kỳ hiểu hắn không thể làm theo cách của Lục đại tiên sinh, vì con đường này không có khả năng đi đường tắt.
“Hoặc là có nhân quả chi đao, chém đứt các loại liên hệ, lấy ngoại vật thành ‘Bản thân’.” Tô Vô Danh tiếp tục nói.
Hô, Mạnh Kỳ thở phào, phương hướng của hắn không có sai!
“Mối liên hệ giữa ‘Bản ngã’ và “ta khác” vốn là từ đại đạo, vô cùng vi diệu, là một trong những trở ngại lớn nhất để chứng truyền thuyết. Ta chấp chưởng Hạo Thiên kính, cũng mất tới mười năm, đưa bản thân vào nguy hiểm, mới nắm được manh mối, nếu không có được nhiều thời gian như vậy, vậy thì chỉ có một cách để hai bên gặp nhau, là người thả câu muốn thu cá về, khi đó, mối liên hệ sẽ trở nên cực kì rõ ràng.”
“Tô tiền bối, Đạo Nhất ấn có được không?” Đồng tử Mạnh Kỳ co lại, không ngờ còn có loại chuyện này.
Bước chân Tô Vô Danh hơi khựng lại: “Nếu là chư quả chi nhân, có lẽ có thể, nhưng ta không hiểu biết nhiều về Đạo Nhất ấn, nên ta không dám chắc.”
Dù sao ta cũng không có nhiều thời gian như vậy…… Mạnh Kỳ thầm than.
Tô Vô Danh lại trở về tốc độ ban đầu, ngữ khí đạm mạc: “Nếu người thả câu muốn trở về làm Bỉ Ngạn giả, vậy thì không chỉ phải chém đứt mối liên hệ giữa ‘Bản ngã’ và “ta khác”, bởi vì trong mỗi một lần ngươi túc thế luân hồi, ngươi đều sẽ biến thành hắn, dung hợp vào ‘Bản ngã’, nên hắn có thể dùng dòng sông thời gian để dò tìm ra ngươi.”
Hèn gì phải dùng tới đi qua đủ loại, tan thành mây khói…… Mạnh Kỳ giật mình, đột nhiên hiểu ra dụng ý thật sự khi đặt tên cho một chiêu này của Bá Vương!
Không chỉ là chém đứt mối liên hệ giữa người thả câu và bản thân, mà còn phải chém đứt tất cả mọi liên hệ nếu có, chỉ chừa lại kiếp này và kiếp sau.
Một làn gió thổi qua, sương mù bị thổi tán đi, Tô Vô Danh bước tới một bước, thân ảnh trở nên hư ảo, nháy mắt đã biến mất.
Mạnh Kỳ xoay người, chân thành bái về phía Tẩy Kiếm các một bái.
Bất quá lời nói của Tô tiền bối hình như vẫn còn có chỗ nói chưa hết.
Đó là cái gì mà ngay cả ông cũng không dám nói thẳng?
…………
Ngoài Lang Gia, ở trên hồ, một chiếc thuyền con đang thong dong.
Nguyễn Ngọc Thư ngồi ở đầu thuyền, đàn đặt ngang gối, nhìn Mạnh Kỳ, chăm chú nói:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ngươi muốn mời ta ăn cá?”
Mùa này thứ ăn được ở trong hồ không nhiều, cá là một trong số đó.
Mạnh Kỳ phì cười, lôi hạt giống ra, đưa cho Nguyễn Ngọc Thư, truyền âm: “Ta hoàn thành Chân Võ nhiệm vụ liên hoàn, đây là phần thưởng. Là ‘Tiệt Thiên thất kiếm’ tổng cương, nó là thể hiện đại đạo, bao hàm toàn diện, chứ không phải chỉ là kiếm pháp, đối với ngươi cũng hữu dụng.”
Nguyễn Ngọc Thư tuổi còn nhỏ hơn mình, tính tình thanh lãnh lại đáng yêu. Nhìn cô từng ngày lớn lên, tựa như nhà có con gái mới lớn. Mạnh Kỳ hôm nay tới cáo biệt, không nhịn được muốn dặn cô vài câu.
Nguyễn Ngọc Thư khẽ nhăn mày. Nhìn Mạnh Kỳ, trong mắt biểu lộ vài phần nghi hoặc, nhưng không hỏi ra miệng.
Cô nhận hạt giống, hấp thu nội dung, chuẩn bị trả lại cho Mạnh Kỳ, nhưng Mạnh Kỳ khoát tay, trầm tĩnh khẽ cười: “Ngươi giữ nó giùm ta, sau này nếu có duyên gặp được Tề sư huynh, nhớ đưa cho huynh ấy.”
Nguyễn Ngọc Thư nhịn không được nữa: “Ngươi có tâm sự? Ngươi có nguy hiểm?”
“Có một chuyện, nhất định phải đối mặt.” Mạnh Kỳ cười, “Nếu muốn giúp ta, vậy đánh một bản đưa tiễn ta đi, không chừng nhờ vậy sau này còn gặp lại.”
Nguyễn Ngọc Thư mím môi, cúi đầu xuống, đánh đàn.
Mạnh Kỳ tay đỡ gáy, nằm xuống nhìn lên bầu trời xanh trong.
Bỗng hắn đứng dậy, nhìn về phía xa:
“Thương Hải một tiếng cười, thao thao hai bờ triều……”
……
“Gió xanh cười, lại khiến tịch liêu, hào hùng còn dư nhất khâm vãn chiếu……”
Trong tiếng ca, Nguyễn Ngọc Thư nhìn theo bóng dáng Mạnh Kỳ biến mất, tiếng đàn biến đổi, đánh lên bài hát vừa rồi, vang vọng mặt hồ.
…………
Rời Lang Gia, Mạnh Kỳ thẳng đến Quảng Lăng.
Tuy hắn coi như cũng có biết về thần toán, nhưng so với đại chuyên gia như Vương đại công tử thì vẫn còn kém khá xa!
“Hắc, tới thời khắc mấu chốt, cũng tránh không được phải đi tìm thần côn cầu an ủi tâm tư……” Mạnh Kỳ lắc đầu tự giễu, xuất hiện ở trước cửa Quảng Lăng Vương gia tổ trạch.
Người gác cổng chùi chùi mắt, đi tới đón: “Tô Mạnh Tô công tử?”
“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ không ngạc nhiên chút nào.
Người gác cổng cười: “Gia chủ không có nhà, có dặn đưa cho công tử một phong thư.”
Vương thần côn dám tránh mặt ta……… Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, nhận lá thư, thấy ghi sáu chữ:
“Quá sớm, thập tử vô sinh.”
Quá sớm, thập tử vô sinh…… Lòng trầm xuống, hỏi thêm một câu: “Vương gia chủ còn dặn thêm gì hay không?”
“Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói.” Người gác cổng không chút do dự trả lời.
Vẫn là những lời này, Mạnh Kỳ xoay người cất bước, chuẩn bị rời đi, đột nhiên, hắn nhìn thấy tấm bia đặt ở trước cửa Vương gia, là gia huấn Số Thánh lưu lại:
“Quẻ không tính tẫn, sự không làm tuyệt, nói không nói hết.”
Nói không nói thấu…… Mạnh Kỳ đột nhiên linh quang chợt lóe, đứng sững lại, Vương đại công tử luôn cường điệu “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói”, chẳng phải đã dĩ nhiên nói thấu, vi phạm gia huấn, hay là thực ra lời của y vẫn chưa nói hết, ý tứ chân chính giấu ở ngoài lời?
Chỗ chưa hết của “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” là ở chỗ nào?