Nhất Thế Chi Tôn - Chương 42: Hợp tung liên hoành
Nghe thấy vậy, Mạnh Kỳ theo bản năng ưỡn lưng, cho dù nó đã thẳng tắp.
Sau khi trở thành thành viên chính thức, hàng năm đều sẽ có một lần tụ hội ở Bích Du cung để trao đổi, gia tăng tình cảm, liên kết với tổ chức. Mà nếu đã tụ hội, đương nhiên thân phận sẽ không thể giữ làm bí mật nữa, nhưng Mạnh Kỳ mới trở thành thành viên chính thức, chưa tham gia lần tụ hội nào, ngoài Đấu Mẫu Nguyên Quân Diệp Ngọc Kỳ và Bích Hà Nguyên Quân Cù Cửu Nương, những thành viên khác hắn đều không biết mặt, nên hiện giờ hắn khá là khích động.
Linh Bảo Thiên Tôn là ai trên Thiên bảng nhỉ?
Linh Bảo Thiên Tôn là hàng đầu Tiên Tích, thuộc hàng lão làng nhất trong hàng ngũ luân hồi giả, bối phận hẳn là rất cao.
Linh Bảo Thiên Tôn tháo mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt da dẻ mịn màng như trẻ con, nhưng chân mày bạc trắng.
Diện mạo hiền lành, hai mắt thần quang tự ẩn, như một lão đạo sĩ bình thường.
– Lão đạo Xung Hòa.
Linh Bảo Thiên Tôn nói.
Quả nhiên là ông… Sơ Dương Chân Tiên Xung Hòa lừng danh không ai không biết, mấy lần xảy ra đại biến đều nhờ vào ông ổn định thế cục, ví dụ như lúc cùng Lục đại tiên sinh liên thủ ngăn cản thảo nguyên xâm nhập, ví dụ như từng đánh đuổi Yêu Vương mấy lần, lần mới nhất là liên thủ với Lục đại tiên sinh tử thủ Vân Tiêu sơn, hai người hai kiếm ngăn cản Khổng Tước Yêu Vương, chờ tiếp viện.
Nên, người này đức cao vọng trọng, được thế nhân kính ngưỡng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, ông là một pháp thân thực thụ.
Mạnh Kỳ gật đầu chào, Linh Bảo Thiên Tôn đeo mặt nạ vào, ý bảo tới phiên Thái Ất chân nhân tự giới thiệu.
Không biết vì sao, Mạnh Kỳ đột nhiên nhớ tới đại ca kết bái Cao Lãm nhà hắn từng nói: “Xung Hòa chưa đột phá, nhưng đã quá gì, đại nạn đã sắp tới, sắp thành xương khô trong mồ…”
Xung Hòa chân nhân có Lục Đạo hỗ trợ, có Bích Du cung cung cấp kì ngộ, lại đang sưu tập thần chưởng, e là lời phỏng đoán của đại ca đã không còn đúng…
Thái Ất chân nhân lấy mặt nạ ra, lộ ra gương mặt như ẩn có kim loại. Gương mặt không chút cảm xúc, cằm không râu, làn da xám xanh, loáng thoáng màu đỏ sẫm, khoảng cách giữa hai mắt rộng hơn thường người, khiến Mạnh Kỳ đột nhiên nghĩ tới một cái tên!
– Ngôn Vô Ngã.
Thái Ất chân nhân lời ít mà ý nhiều, giọng không có cảm xúc.
Ngôn Vô Ngã? Phi Thiên Dạ Xoa Ngôn Vô Ngã? Ngôn Vô Ngã, Chưởng môn Cương Thi quyền ở Giang Tả? Cường giả lừng lẫy trong ba mươi hạng đầu Địa bảng!
Tuy y không phải nửa bước pháp thân, nhưng chen được chân vào ba mươi ngoại cảnh đỉnh phong của các đại phái, cũng không phải là nhỏ!
Nhưng thứ Mạnh Kỳ nghĩ tới lại không phải chuyện này, hắn bật thốt:
– Tiền bối và Đấu Mẫu từng đại chiến một lần?
Ngôn Vô Ngã thản nhiên:
– Diễn trò mà thôi, lần đó nhiệm vụ cần chúng ta liên thủ, nhưng sợ bị người ta nhìn ra manh mối, nên sau khi thành công phải giả vờ là chia chác không đều, dẫn tới đánh nhau, nếu không, pháp thân không ra, lấy ai khuyên giải được?
Giọng y đầy vẻ tự tin vào thực lực của mình.
Rất phù hợp với cảm giác của Mạnh Kỳ về y, cường đại, kiêu ngạo, bao che khuyết điểm.
Ngôn Vô Ngã lại đeo mặt nạ vào, trong Tiên Tích, ngoài Linh Bảo Thiên Tôn và Đấu Mẫu Nguyên Quân, có lẽ y chính là người mạnh nhất.
Ly Sơn lão mẫu tháo mặt nạ và tóc giả, lộ ra gương mặt thanh nhã đẹp đẽ nhưng đầu trọc lóc.
Ni cô? Mạnh Kỳ buồn cười, nhưng nghĩ đến mình cũng là hòa thượng nửa vời, lại cười không nổi.
– Nam Mô Quan Tự Tại Bồ Tát, bần ni Thủy Nguyệt am Minh Pháp.
Ly Sơn lão mẫu chắp tay.
– Minh Pháp sư thái?
Mạnh Kỳ tuy không biết nhiều về cường giả Bắc Chu, nhưng hắn biết cái danh tính này. Cô là sư thúc của am chủ Thủy Nguyệt am hiện nay, sư muội của am chủ trước, là ngoại cảnh bát trọng thiên, đứng hạng tám mươi chín trên Địa bảng, danh hiệu Thiên Thủ Bồ Tát.
Nam Hoa Thiên Tôn tháo mặt nạ, dung mạo tuấn lãng, khí chất nho nhã, tuy thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, nhưng mặt mày tươi tỉnh, mang lại cảm giác tiêu sái bất kham:
– Thôi gia Thôi Thanh Lưu.
Lại là một vị tông sư!
Thôi Thanh Lưu là người nổi tiếng trong hàng chữ Thanh của Thôi gia, thực lực gần với Thôi Thanh Hà và Thôi Thanh Vũ, danh hiệu Giang Bắc cuồng sĩ, ngoại cảnh thất trọng thiên, nhưng xếp trong một trăm hạng đầu Địa bảng, vượt qua rất nhiều cường giả bát trọng thiên.
Trường Sinh Tiên Tôn cũng tháo mặt nạ, khí chất lạnh lùng dị thường, khiến người ta để ý tới khí chất hơn là dung mạo và tuổi.
Cẩn thận nhìn kĩ, sẽ thấy người này lông mày như kiếm, mũi thẳng, tuy không nổi bật, nhưng cũng không thể nói là xấu, còn về tuổi, thật sự không thể nào đoán ra.
– Đông Hải kiếm trang Hà Hưu.
Trường Sinh Tiên Tôn tự giới thiệu.
Mặt Lạnh Tác Hồn Sứ, trưởng bối của Hà Cửu, tông sư thất trọng thiên, hạng một trăm bốn mươi tám Địa bảng…
Mạnh Kỳ tháo mặt nạ:
– Tô Mạnh.
Thân phận của hắn, thành viên chính thức Tiên Tích đều đã biết nên mọi người đều gật đầu, ý bảo không cần nói gì thêm.
Mạnh Kỳ đeo mặt nạ vào, vội nói:
– Thiên Tôn, Tạ tửu quỷ và Cù Cửu Nương đã xảy ra chuyện!
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu:
– Lão đạo đã biết, Thuần Dương Tử’ bị Hi của Thần Thoại đột tập, bị trọng thương, nhưng đã trốn thoát ở nơi nào đó trong Hãn Hải, vì Tuyết Sơn phái, Kim Cương tự và Tu La tự phong tỏa khu vực nên chưa thể chạy về, chỉ bí mật truyền tin cho lão đạo.
– Thân phận của hắn hình như đã bị Thần Thoại nghi ngờ từ lâu.
– Nói đến thân phận thật, vãn bối phát hiện Giang Đông Chu gia Chu Thu Sơn chính là Tứ Phúc Thiên Quan, hắn và Ngân Chương bộ đầu Tiền Giai quan hệ rất gần, hơn nữa có dấu hiệu mời chào Dư Sinh cư sĩ Lô Giang…
Mạnh Kỳ không hề giấu diếm.
Đám người Ngôn Vô Ngã nhìn mặt nạ Nguyên Thủy Thiên Tôn của hắn, cùng nói:
– Không cần xưng vãn bối.
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu:
– Thông tin này rất có ích.
Lão dừng một chút nói tiếp:
– Về phần Bích Hà Nguyên Quân, cô ấy đã mất tích, nhưng người ra tay không giống người Thần Thoại. Đợi lát nữa dùng hồn đăng tìm chỗ cô ấy đang ở. Hồn đăng của cô ấy chưa tắt, nghĩa là chưa chết.
Mạnh Kỳ lại kể tới chuyện Sinh Tử Vô Thường tông mai phục ở Lưu Sa tập.
– Ngươi còn linh thông tin tức hơn chúng ta nhiều.
Nam Hoa Thiên Tôn Thôi Thanh Lưu bật cười cảm khái.
Ta cũng đâu có muốn, tự nhiên gặp thôi!
– Cũng không giống Sinh Tử Vô Thường tông ra tay.
Linh Bảo Thiên Tôn hiển nhiên có manh mối gì đó, giọng nghi hoặc:
– Sinh Tử Vô Thường tông rốt cuộc muốn làm cái gì. Ngay cả xương của Hoàng Tuyền cũng thỉnh ra…
Lão nhìn qua mấy người Thái Ất chân nhân:
– Các ngươi có tin gì?
Thái Ất chân nhân Ngôn Vô Ngã nói:
– Ta đi thẳng vào Bích Du thiên. Còn chưa tới Hãn Hải, nhưng Vương thị quả thật có điểm quỷ dị, không phái bất kì một ngoại cảnh nào đến Tây Vực, họ rất thản nhiên, không giấu diếm cái gì, tất cả có vẻ rất bình thường.
Nam Hoa Thiên Tôn Thôi Thanh Lưu cười:
– Gia huynh đã đến Ngọc Môn quan, nên ta mới vào được Hãn Hải.
Tử Khí Hạo Nhiên Thôi Thanh Hà cũng đến đây? Đây là tin tức nặng kí nha!
– Gia thúc đang phẩm trà ở Tà lĩnh.
Trường Sinh Tiên Tôn Hà Hưu nói.
Gia thúc của y đương nhiên cũng là pháp thân, Kiếm Cuồng Hà Thất chứng được Vô Tướng Kiếm Khí chân thể, thứ tám Thiên bảng.
Thêm Xung Hòa, Mông Nam, Không Văn và Thiên Đế thần bí, thật sự là pháp thân hội tụ a! Mạnh Kỳ thầm than.
Ly Sơn lão mẫu Minh Pháp sư thái trầm ngâm:
– Bần ni ở gần Vân Tiêu sơn thấy Thủ Tĩnh đạo huynh, hình như hắn đang để ý tới Thần Thoại Thiên Đế.
Thủ Tĩnh, hạng hai Địa bảng, nửa bước pháp thân, chưởng môn Huyền Thiên tông!
Linh Bảo Thiên Tôn trở nên ngưng trọng:
– Thủ Tĩnh đạo hữu? Nếu hắn để ý Thiên Đế, chắc chắn sẽ mang theo Quang Âm Đao… Lần này coi chừng rơi vào bẫy của Thần Thoại, vì đối với Thiên Đế, Như Lai Thần Chưởng không quan trọng bằng Quang Âm Đao.
Quang Âm Đao, tuyệt thế thần binh, thần binh thường không thể nào so được với nó.
Trầm mặc một lúc, Linh Bảo Thiên Tôn nói tiếp:
– Lão đạo phải đi gặp Thủ Tĩnh đạo hữu, thuyết phục hắn đừng ra tay vội, mà nên hợp tác với chúng ta, để khỏi bị Thần Thoại lừa gạt.
Đương nhiên là dùng thân phận Xung Hòa tiền bối đức cao vọng trọng để mời hợp tác.
– Bần ni dẫn đường cho Thiên Tôn.
Linh Bảo Thiên Tôn quay sang nhìn Nam Hoa Thiên Tôn Thôi Thanh Lưu và Trường Sinh Tiên Tôn Hà Hưu.
– Mong hai vị truyền tin ra, nói Xung Hòa muốn hợp tác với họ cùng lấy tổng cương thần chưởng, sau khi thành công, lão đạo và người của Tiên Tích chỉ cảm ngộ phần liên quan tới mình mà thôi, truyền thừa Phật bảo sẽ do hai người họ thương lượng quyết định ai giữ, nếu tổng cương chỉ cảm ngộ được mấy lần mà thôi, thì mong họ và chúng ta cùng chung tay bồi thường cho người ra tay…
Lão đặt ra rất nhiều trường hợp, nêu ý kiến rất tỉ mỉ chi tiết.
Mạnh Kỳ nghe mà ngẩn người, Linh Bảo Thiên Tôn đây là muốn liên hợp với Kiếm Cuồng và Tử Khí Hạo Nhiên?
Tam đại pháp thân nếu thầm liên hợp, Như Lai Thần Chưởng chưa chắc thoát được!
Có người hợp tác thật tốt… Mạnh Kỳ thầm cảm khái, sau đó nghe thấy Thôi Thanh Lưu cười tủm tỉm:
– Thiên Tôn yên tâm.
– Nói thực ra, ban đầu trong lòng ta vẫn luôn rất khó xử, nếu mục tiêu của Tiên Tích và Thôi gia có mâu thuẫn, ta đành phải tận lòng vì gia tộc trước.
Hà Hưu cũng gật đầu nhận lời.
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn Ngôn Vô Ngã và Mạnh Kỳ, thở dài:
– Chuyện lần này hung hiểm, các gia các phái đều có ngoại cảnh tham gia, hơn nữa Ngư Hải lại đã bị quét sạch, không thể ngụy trang thành người thường, đành phải dùng thân phận thật, nên rất nhiều đạo hữu không thể tới tham gia, chúng ta chỉ có mấy người, nhân thủ không đủ, làm phiền hai vị bôn ba.
Ví dụ như Đấu Mẫu Nguyên Quân Diệp Ngọc Kỳ là không sao tới được.
Mạnh Kỳ và Ngôn Vô Ngã chắp tay, ý bảo Linh Bảo Thiên Tôn cứ giao nhiệm vụ.