Nhất Thế Chi Tôn - Chương 50: "Soi" bản thân
Những nơi hắn nhìn thấy đều là mặt đất đen ngòm, bên trên toàn là máu màu đỏ sậm.
Nơi này không có núi có sông, không có trời trăng sao mây gì cả, chỉ có những tia sáng nhạt nhòa từ trên cao rơi rắc, giúp nhìn thấy những tay cụt chi tàn, những thi thể hư thối.
Cả bình nguyên mênh mông vô bờ, xa xa hắc khí lượn lờ, mắt không nhìn xuyên qua được.
Nhìn một lúc, Mạnh Kỳ thi triển Đạp Hư Cân Đẩu Bộ, bước lên không khí, bay về phía có hắc khí lượn lờ.
Nơi này quỷ dị, hắn không dám bay nhanh, sợ giữa không trung có giấu cái gì đáng sợ.
Mùi máu tanh và mùi tanh tưởi không ngừng ập vào mũi, cứ như lạc vào một chiến trường mà chưa được dọn dẹp.
Bay bay, vẫn toàn là những thi thể không hoàn chỉnh.
Cách đó không xa có một cái xác với tư thế kim kê độc lập.
Nó mặc áo cà sa, đầu không tóc, mặt và thân thể có nhiều chỗ hư thối, nhìn thấy cả sương, chảy dịch vàng, hết sức ghê tởm, trong tay xách một vật, là chân trái của nó, bắp đùi huyết nhục mơ hồ, như bị bứt mạnh đứt ra khỏi người, sau đó nhét vào trong miệng và đang duy trì tư thế đang cắn.
“Sao mình lại có cảm giác bị kéo xuống ấy nhỉ…” Mạnh Kỳ vọt lên cao, định đi vòng qua.
Đột nhiên, cái xác kia nhảy lên, vung cái chân trái trong tay, từ xa đánh về phía Mạnh Kỳ!
Cái chân biến to ra, còn chưa tới gần, Mạnh Kỳ đã có cảm giác như da mình bắt đầu hư thối.
Thân hắn ửng màu ám kim, kêu lên răng rắc, Thiên Chi Thương vạch một đường chém xuống, là một thức trong Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp.
Xoẹt xoẹt xoẹt, ánh đao tản ra, như có mây trắng tràn ngập, không ngừng phát ra tiếng vang nặng nề, tước cương thi kia chỉ còn một bộ xương trắng từ đầu xuống chân!
Rầm, bộ xương sụp xuống, nhanh chóng hư thối, hóa thành bãi máu.
Nhưng những thi thể quanh đó lại lắc lư đứng lên, cái thiếu tay, kẻ thiếu ngũ tạng, tên thiếu đầu!
Mạnh Kỳ nhíu mày, khiếu huyệt mở ra, quanh thân rực ánh sáng như mặt trời.
Trường kiếm nóng hực vung ra, sức nóng và sự thần thánh lan khắp xung quanh, xóa tan mọi âm hàn tối tăm!
Những thi thể bị nhật quang quét qua đều hóa khí, xung quanh nhanh chóng chẳng còn cái xác nào, làn sáng đỏ tiếp tục bắn về phía xa, chém vào chỗ hắc khí lượn lờ.
***
“Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này”, tám chữ mang theo thiện y, sáng như lưu ly, mang tới cảm giác thanh tịnh như bồ đề, cứng rắn như kim cương.
– Có biết tám chữ này ai viết không?
Vương Tư Viễn vô cùng thoải mái, thong dong hỏi người bên cạnh.
Người này khoác áo choàng đen, giọng chưa thành thục, thanh âm ép xuống rất nhỏ, như sợ bị cao tăng ngoài kia phát hiện:
– Không biết.
Ngoài Vương Tư Viễn và người này còn hai người nữa, một người tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, mặt ngựa mũi cao, khí tức rất già, rất xưa, mắt nhắm nghiền.
Người còn lại tóc đen như mực, eo lưng thẳng thắn, mặc bào dài, trang phục theo lối cổ, mắt mày có mấy phần giống Vương Tư Viễn, nhưng góc cạnh rõ ràng, dương cương thành thục.
Vương Tư Viễn khẽ cười:
– Nơi này là mật đạo đằng sau Thiếu Lâm, tám chữ này lại ẩn chứa ý tứ từ bi của Bồ Tát, trải qua ngàn năm mà bất hủ, đương nhiên là Đạt Ma, tổ sư Thiếu Lâm viết.
– Đạt Ma…
Người khoác choàng đen kinh ngạc.
Giọng của y trầm hậu, là rõ ràng giọng nam.
Vương Tư Viễn khẽ vuốt ve tám chữ:
– Đạt Ma chứng được Già Diệp Pháp Thân, có hi vọng trở thành Phật Đà, tuy cả đời chưa thể thành công, nhưng lúc còn tại thế, đã được quả vị Bồ Tát, là một trong những người mạnh nhất sau thời Ma Phật loạn thế, lời ông lưu lại chẳng sợ bị tuế nguyệt ăn mòn, hơn ngàn năm sau vẫn kiên cố như Kim Cương, phong ấn cửa này, nếu không có cách đặc biệt, dù có là pháp thân cũng không mở ra được.
Nếu Mạnh Kỳ ở đây, sẽ hết sức sửng sốt, vì tám chữ của Mạnh Kỳ hết sức bình thường, không chứa chút sức mạnh nào cả!
Nam tử khoác áo choàng đầy tò mò:
– Phía sau cửa là cái gì?
Vương Tư Viễn cười không đáp, quay đầu nhìn sang vách đá bên cạnh, đọc câu châm ngôn khắc trên đó:
– Nếu không nhập hồng trần, không lịch khổ hải, không bối giới luật, làm sao biết được thanh quy chân ý, làm sao khám phá thế sự hư ảo, nhìn thấy phật tính của mình, chứng được chân không diệu có?
– A Nan không hổ là một trong hai đại tôn giả tọa hạ của Phật Tổ, tìm được lối riêng, phật tính thâm hậu…
Y tán thưởng:
– Bất quá con đường này quá gian nguy, dễ bị tà niệm khống chế, không thể quay về, vĩnh viễn trầm luân, không bao giờ siêu thoát.
Lời của y như muốn ám chỉ gì đó, nhưng nam tử áo choàng như không nghe thấy, chăm chú nhìn hình vẽ bên cạnh châm ngôn. Đó là những bức vẽ hòa thượng vung đao, mỗi bức động tác lại khác nhau, bên dưới có những dòng chữ nhỏ viết, chú thích tâm pháp và giải thích những điểm khó trong chiêu thức, cuối cùng còn nhắn một câu:
“Lão nạp không đi cùng đường với A Nan tôn giả, nên chưa thể ngộ được hết chân ý của Phá Giới đao pháp, mà truyền thừa chỉ được một lần là tan mất, nên trong lòng rất buồn, lưu lại bí tịch ở đây, nếu không còn Thiếu Lâm, có người hữu duyên tới được đây, hy vọng sẽ đạt được điềm lành chân ý, trở về ban đầu. Đạt Ma.
– A Nan Phá Giới đao pháp…
Mắt nam tử áo choàng đen trở nên nóng rực:
– Hắn chính là luyện môn đao pháp này?
– Ngươi khác với hắn, nếu ngươi luyện môn đao pháp này, ngươi sẽ bị trầm luân, không được thanh tịnh.
Vương Tư Viễn ho khan:
– Lúc Đạt Ma còn tại thế, nơi này cũng không phải bí mật, nhưng sau khi ông ấy niết bàn, cả Thiếu Lâm gần như quên đi nơi này.
Nam tử áo choàng quay sang:
– Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta giúp được cái gì?
Lão giả luôn nhắm mắt bước lên một bước, không chút hình tượng ngồi xổm xuống, vuốt ve cái lỗ nhỏ, cảm ứng ngọn lửa vô hình đang cháy hừng hực trong đó.
– Yêu Thánh chi uy vượt qua vạn cổ mà bất hủ…
Lão cảm khái, mở mắt.
Một đôi mắt chỉ có tròng trắng, không có đồng tử!
Nam tử khoác áo đen lùi lại như bị dọa giật mình.
Lão giả cười hắc hắc:
– Có thể nhìn thấy quá khứ, có thể nhìn thấy tương lai, nhưng không nhìn thấy hiện tại.
Trong lời lộ ra huyền cơ, nhưng nam tử áo choàng không nhìn ra được, đành quay sang nhìn Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn nắm tay, che miệng:
– Ngươi không cần để ý chuyện gì cả, nào vận công pháp, thử đẩy cửa đi.
– Ta?
Nam tử áo choàng cả kinh, sau đó khẽ nói:
– Hi vọng sau việc này các ngươi sẽ tuân thủ lời hứa.
Y xốc áo choàng, lộ ra mặt thật, ngũ quan phổ thông, nhưng khí chất sâu thẳm, nét mặt còn hơi vương lại sự trẻ con thơ ngây, chính là Đoàn Thụy mà Mạnh Kỳ vẫn luôn tìm kiếm!
Là thiếu niên vì luyện Dịch Cân Kinh không đúng phương pháp dẫn đến tinh thần phân liệt, khi người khi ma!
Đôi mắt y trở nên tối đen, mặt mày vặn vẹo, khí tức trở thành tà dị, hai bàn tay như có hắc khí lượn lờ.
Hai tay ép lên cửa đá, hắc khí chui vào trong cửa.
Lúc này, mai rùa rực sáng, những điểm trắng đen không ngừng xoay tròn, suy diễn rất nhiều quẻ tượng, sau đó chui vào trong hắc khí!
Tám chữ “người có tình nghĩa, chớ vào cửa này” không hề thay đổi, nhưng cánh cửa từ từ mở ra!
***
Mạnh Kỳ phi hành cực nhanh, bay tới chỗ có hắc khí.
Trong vùng hắc khí bao phủ lờ mờ có những ngôi miếu Phật, công đức trì, thất bảo như kim ngân lưu ly mã não, có Bà Sa Bồ Đề thụ, có núi có sông, nhưng chúng đều nằm trong tình trạng bị tàn phá tiêu điều, hoàn toàn hủy hoại, chỉ có nước chảy róc rách nhè nhẹ, mặt nước ửng màu nâu của máu.
Đến nơi này, Mạnh Kỳ cảm thấy thiên địa pháp lý có hơi khác với xung quanh, giống như nơi trung tâm khí tức Cửu U trong Vô Ưu cốc.
Nơi này, thiên địa nguyên khí như chết chóc, đáy thì bảy màu lưu ly, trên thì một màu đen nặng nề, pháp lý thì tối nghĩa, không ngừng thay đổi, Bát Cửu Huyền Công và Đại Nhật Chân Hỏa thoáng bị áp chế, thoáng lại được gia trì, tử điện lôi quang và công đức chi khí cũng vậy, còn những thứ khác thì đều bị suy yếu.
Lần trước có thể biến thành âm quỷ, thích ứng pháp lý, nhưng lần này Mạnh Kỳ không biết nên biến thành cái gì mới có thể không bị ảnh hưởng, chín kiểu biến hóa hắn còn chưa học xong hết.
Mạnh Kỳ cẩn thận đi vào.
Đột nhiên, trên một viên Bồ Đề đã héo rũ hiện ra một thân ảnh, áo trắng như tuyết, không linh thanh thuần, dung mạo tinh xảo, như cười như không.
“Cố Tiểu Tang…” Mạnh Kỳ hoảng sợ, vội nhìn quanh, nhưng xung quanh trống không, không hề có ai cả.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bên tai hắn chợt vọng tới một giọng khàn khàn:
– Có phải rất muốn đánh bại cô ta, bắt lấy cô ta, chà đạp cô ta, để cô ta biết lợi dụng ngươi, trêu chọc ngươi thì phải lãnh hậu quả hay không?
– Ai?
Mạnh Kỳ càng thêm sửng sốt, quả thực hắn có những suy nghĩ như vậy đối với Cố Tiểu Tang, nhưng chúng chỉ là suy nghĩ thi thoảng ngẫu nhiên vẩn vơ mà thôi, hắn không hề có ý làm như thế.
Bây giờ bị nói toạc ra, làm Mạnh Kỳ khó tránh khỏi khiếp sợ, càng thêm cảnh giác.
Một chiếc lá Bồ Đề rơi xuống, thu hút tầm mắt Mạnh Kỳ, vì trên lá là gương mặt Giang Chỉ Vi!
Giọng nói khàn khàn kia lại lên tiếng:
– Có phải rất ghét cô ta, ghét những thứ cái gì chém ta thấy ta, là ta mà không phải ta, cái gì bình sinh chỉ yêu bảy thước kiếm hay không?
– Không!
Mạnh Kỳ bật thốt.
Lá Bồ Đề rơi vào trong bụi cỏ um tùm, một đóa sen vàng đã tàn một nửa từ từ nở ra, bên trong như có bóng dáng Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng.
– Có phải cảm thấy những người này quá cản chân, hận không thể một cước đá văng họ ra hay không?
Giọng nói kia tiếp tục.
Mạnh Kỳ thở một hơi dài, cao giọng:
– Không có! Ngươi rốt cuộc là ai?
– Đi tới đây, sẽ biết ta là ai.
Giọng nói như vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
Mạnh Kỳ quay phắt sang, nhìn dòng suối đang chảy róc rách, nước trong suối đang phản chiếu gương mặt của hắn.
Một gương mặt vặn vẹo như đang phát rồ, hai mắt tối đen.
Mạnh Kỳ kinh hãi!
Đó là mình?
Làm sao có thể!
Ta bị tà ma xâm nhập khi nào?
– Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, lời nói của ta đương nhiên là thật!
Giọng khàn cười ha hả, Mạnh Kỳ thấy miệng mình khép mở theo:
– Ngươi còn cảm thấy mình là người tốt sao?
Giọng nói trầm nhỏ, như đang tụng kinh văn:
– Tâm ngươi âm u, bản tính vốn ác, đi vào cửa này, là soi được bản thân, tình nghĩa không còn, không có ai là người thiện!