Nhất Thế Chi Tôn - Chương 24: Sống ngay lúc này
“Ta một đời này, không hỏi kiếp trước!”
Trường đao chém ra, quỷ dị biến mất, không ngừng di động, che khuất mặt trời, khiến thế giới Phong Thần ban ngày như đêm, có sử quan ghi lại rằng:
“Buổi trưa Hiển Liệt vương năm thứ sáu, thiên cẩu nuốt mặt trời, giữa ban ngày mà tối sầm, là điềm báo chẳng lành.”
“Đêm dài” đằng đẵng, chỉ có ánh sáng lấp lóe nhỏ nhoi của những vì sao ở xa xa, vô cùng quỷ dị.
Một ánh đao mênh mang mông lung màu tím đột ngột hiện ra giữa trời cao, vô cùng hư ảo, trông rất không thật.
Ánh đao chiếu sáng đêm tối, chiếu ra những sợi dây lấp lánh mà lẽ ra không có sinh linh nào nhìn thấy được ở trong không gian, chúng phủ đầy hư không, hỗn loạn vô số màu sắc khác nhau.
Tử Điện trường đao không hướng về phía trước không hướng về phía sau, không hướng lên cao không hướng xuống dưới, những sợi dây lấp lánh thi nhau biến mất, cuối cùng chỉ còn lại mấy sợi, nối kết Mạnh Kỳ ở thế giới Phong Thần và phân thân của A Nan trên đỉnh Linh sơn với nhau!
Tất cả quá khứ, đều ở trong đó.
Theo ánh đao chém ra, những sợi dây nó rực lên, Mạnh Kỳ cảm ứng được rất rõ A Nan vung cái ấn nhỏ ra.
Tiểu ấn như không chỗ không ở, cao cứ trời xanh, nhanh chóng chuyển động, thượng hạ quay cuồng, xoay đủ sáu mặt của nó cho Mạnh Kỳ nhìn thấy, có cửu trọng chi thiên, có thần chi Tiên Thánh, đáy biến ảo Cửu U khổ, Tà Thần quỷ chúng thê lương, phía trước là nhân tộc hồng trần, mặt sau là súc sinh bi thổ, bên trái hiện Yêu tộc chúng sinh, mặt phải tà ma bi ca, như muốn thu nạp hết chúng sinh, chư thiên vạn giới vào trong nó.
Vừa nhìn thấy nó, Mạnh Kỳ hiểu ra ngay. Nó hẳn là một trong mười đại tuyệt thế thần binh, ngang hàng với Bá Vương Tuyệt Đao, Luân Hồi ấn, thần bí đệ nhất, tục truyền là Tiên Thiên thần chi hậu ngang hàng với hoàng thiên hậu thổ lấy thân mình là đỉnh, lấy Cửu U làm hỏa, lấy nửa bước Đạo Quả làm tài liệu luyện chế mà thành. Từ khi có nó xuất hiện, thiên cũng có luân hồi, sinh linh cũng có thể có hạn độ luân hồi!
Hèn gì A Nan lại dám thử chuyển thế luân hồi pháp, thì ra là đã sớm lấy được Luân Hồi ấn!
Theo Luân Hồi ấn chuyển động, hư không xuất hiện ánh sáng rơi rắc, Cửu U, hồng trần, Cửu Trọng Thiên đều hiện ra, Thần Phật Tiên Thánh, nhân loại Yêu tộc, tà ma quỷ chúng như ẩn như hiện, mấy sợi dây liên hệ còn sót lại nảy sinh biến hóa, nở rộng ra thành những hình người!
Có tăng nhân mặc tăng bào xám, nét mặt chua xót, sau lưng hiện ra chín bức tượng phật đà, có người tay chỉ trời chạm đất, có người kết ấn niêm hoa tiếu, có người kết ấn chiếu khắp nơi, vân vân… sau đó chúng trùng điệp lên nhau, hóa thành một kim thân to choán đầy cả trời đất, tự từ bi tự cực lạc, tự trang nghiêm tự khôi hài, tự thanh tịnh tự tự tại, hiện ba mươi hai tướng, tám mươi chủng hảo, ngoài nó ra, thì không còn cái gì khác, tất cả đều chỉ là hư ảo, Như Lai Kim Thân!
Có chín đầu hai mươi sáu mặt, chân đạp sen đen, có hai mươi bốn tay, thi triển tất cả những cảm xúc tiêu cực, tàn nhẫn, nghịch phật ma thân.
Có cả Cửu Thiên Lôi Thần thân hình ngang tàng, da màu cổ đồng, ngoài da có lạc ấn lôi ngân, xuất hiện giữa biển lôi.
Sợi dây kết nối Luân Hồi ấn và Mạnh Kỳ do Lục Đạo Luân Hồi chi chủ khống chế bốc âm hỏa màu xanh đen, một sức mạnh quỷ dị lan về phía Mạnh Kỳ, muốn thiêu chết hắn!
Lấy quá khứ của người thả câu tạo thành tầng tầng lớp lớp gông xiềng, đối kháng với một đao của Mạnh Kỳ, tái khống chế hắn.
Nhưng một đao này, Mạnh Kỳ đã ủ suốt mười năm, chuẩn bị mười năm, dung hợp với “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” và “Đạo Nhất ấn”, chính là vì giờ phút này!
Tử Lôi đao quang từ hư ảo mông lung trở nên sáng sủa, áp lực mười năm như núi lửa phun trào, đất trời biến sắc!
Một đao này, đã đợi mười năm!
Hư ảnh Như Lai Kim Thân A Nan, Ma Phật chân thân, Thượng Cổ Lôi Thần thi nhau vỡ tan, quay về trở lại làm những sợi dây nhân quả, bị tử điện chém đứt, bị đao phong chặt đôi, đường hư tuyến đại biểu cho Luân Hồi ấn thì âm hỏa không gió tự diệt, bị Bá Vương Tuyệt Đao chém vào.
Ầm!
Bá Vương Tuyệt Đao bùng phát sức mạnh, lôi đình không sao tả được bằng lời bừng ra rừng rực, khí phách ép cho tất cả sinh linh của thế giới Phong Thần đều run rẩy, nuốt sạch sợi dây nhân quả u ám kia.
Đất trời trở nên sáng sủa hẳn, cả người Mạnh Kỳ nhẹ bẫng, sảng khoái, bao tầng gông xiềng, dây dưa đều tan thành mây khói.
Sáu mặt của Luân Hồi ấn đều rực sáng rực rỡ, bao phủ cả bầu trời, sáu mặt tạo thành sáu cái lốc xoáy kinh người, khiến Mạnh Kỳ không rét mà run.
Sáu cái lốc xoáy vòng quanh Bá Vương Tuyệt Đao xoay tròn, không ngừng dây dưa với lôi đình đao khí.
Dư ba lan ra, khiến các hành tinh nho nhỏ ở xung quanh không tan biến thì trầm luân!
Ma Phật A Nan đứng cạnh Kim Cô bổng, trong mắt là chữ vạn ngược hai màu đen đỏ không ngừng xoay tròn, đang giải trừ sự giam cầm liên kết giữa y với Văn Thù Bồ Tát và Mạnh Kỳ, cố gắng dung hợp cái thân thể kia, ánh mắt đạm mạc mà thống hận, y bất lực với việc Mạnh Kỳ chém đứt quá khứ, cắt đứt liên hệ, nhưng y cố gắng che dấu cảm xúc đó xuống rất sâu.
Bá Vương Tuyệt Đao và Luân Hồi ấn dây dưa, dung hợp Pháp Thân ngưng tụ đã tới thời khắc mấu chốt, gông xiềng bị trừ bỏ, thể xác và tinh thần nhẹ nhàng linh hoạt, nguyên thần thoải mái chính là chìa khóa để mở cánh cửa đột phá. Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, thả tay ra, để mặc cho Bá Vương Tuyệt Đao và Luân Hồi ấn chiến đấu với nhau, trong người hắn chui ra những tia tử lôi, thiêu đốt lưu ly quang hỏa, rèn luyện nguyên thần, Pháp Tướng và nhục thể, đánh vỡ chúng, sau đó hòa cả vào một thể!
Hư ảo, chân thật, và giữa hư ảo và chân thật, ba thứ dần dần hợp nhất, Mạnh Kỳ sắp chứng được Bất Diệt Nguyên Thủy thân.
Nhưng Ma Phật A Nan đã mỉm cười!
Xung quanh Mạnh Kỳ đột nhiên xuất hiện trường hà hư ảo, không biết nó từ đâu chảy ra, chở đầy quá khứ, nhưng tới phía trước người Mạnh Kỳ thì bị cắt ngang đột ngột, phân hóa thành vô số sợi nhỏ, phủ đầy vũ trụ vô ngần!
Đây là dòng sông thời gian, mỗi sợi nhỏ của nó đại diện cho một tương lai, xa hơn tương lai chính là kiếp sau.
Lúc này, trong cơ thể Mạnh Kỳ là hỗn độn, bên ngoài cơ thể lưu ly quang chuyển, sắp hợp nhất, mà từ xa xa trong dòng sông thời gian, vô số thân ảnh bay ra, có tăng nhân thanh đăng cổ phật, có nam tử ngẩng đầu vấn thiên, có bạch y kiếm khách phiêu nhiên, có đạo sĩ điên điên khùng khùng, chỗ xa hơn thì có hồng nhan Như Nguyệt, có đại yêu thôn thiên, có Phật Đà ngồi ngay ngắn trên đài sen, có Hỗn Độn Thiên Tôn ở trên cao, và có rất nhiều những người bình thường, có cả nam tử trong mắt là chữ vạn ngược hai màu đen đỏ.
Không, không chỉ có nam tử đó, mà trong mắt của tất cả các thân ảnh đều có chữ vạn ngược!
Tất cả tương lai, tất cả kiếp sau đều có chữ vạn ngược hai màu đen đỏ!
Bầu trời đêm chợt hiện ra vô số vì sao, hòa lẫn với vô số tia nhỏ của dòng sông thời gian và vô số hư ảnh.
Tất cả tương lai, tất cả kiếp sau đều biến thành Ma Phật, y đã tính sẵn tất cả, muốn bước vào cái thân xác địa cầu của Mạnh Kỳ, đoạt lại nhục thân, lại dung nguyên thần!
Bỉ Ngạn giả, đuổi kịp quá khứ, trải rộng tương lai!
Ma Phật khẽ cười:
“Ngươi đoạn được quá khứ, nhưng không trốn thoát được tương lai!”
Nhìn thấy những bóng người nghịch theo dòng sông thời gian đánh tới, mắt Mạnh Kỳ lộ ra ý cười.
Ta đã sớm biết ngươi giở trò!
Lời chưa hết khi Vương Tư Viễn đề cập tới “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” không phải là nhấn mạnh tới “Bước vào trường hà. Mệnh không chú định”, mà là nhắc hắn phải coi chừng quá khứ, cẩn thận tương lai!
Tô Vô Danh cũng đã gián tiếp nhắc nhở hắn!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lúc trước khi nói chuyện với Thái Dương thần quân Hi, hắn đã cảm thấy có điều cổ quái, chính là khi nói tới các loại dây dưa, Hi chẳng những đề cập tới dây dưa quá khứ mà còn nói tới ràng buộc tương lai!
Đại Tự Tại Thiên Tử cũng đã từng nói ‘qua Bỉ Ngạn có thể giữ được tương lai’, sau khi suy nghĩ kĩ, hẳn là Tề sư huynh sau khi có được kí ức của ma chủ đã cố ý nhắc nhở cho hắn.
Hừ, Bá Vương chém đứt quá khứ, thành tựu truyền thuyết, thế mà vẫn đạo tiêu thân vẫn, e là hẳn còn mong chờ kiếp sau, hi vọng nếu đời này không thành, thì kiếp sau tương lai lại có thể cùng Huyền Nữ nối tục tiền duyên!
Đây là những dấu vết mà hắn lần ra được trong mười năm khô tọa.
Mười năm bi thương, không chỉ là luyện đao, mà còn là luyện tâm!
Mạnh Kỳ nhìn Ma Phật A Nan, thò tay trái ra, hét vang:
“Kiếm đến!”
Ầm!
Trong cung điện Trường Nhạc, Cao Lãm cầm Kim Sinh kính thông qua liên hệ phản hồi, nhìn thấy một màn này, hắc một tiếng: “Nếu mượn có trả, lại mượn không khó.”
Có Kim Sinh kính làm tiết điểm, có Đạo Nhất ấn quỷ dị, trong mười năm qua, y với Mạnh Kỳ đã sớm câu thông với nhau rất nhiều lần!
Không phải không trả, mà chỉ là thời điểm chưa tới.
Ầm!
Nhân Hoàng kiếm bên cạnh y rực lên sáng chói, phát ra tiếng lôi minh, sau đó chui vào hư không.
“Kiếm đến!”
Tay trái Mạnh Kỳ tiếp được một thanh trường kiếm, một mặt kiếm khắc nhật nguyệt tinh thần, núi non sông ngòi, mặt bên kia có tiên ma cúi đầu, Yêu tộc phủ phục, trên chuôi kiếm viết nông canh ngư mục, Nhân tộc trăm thái!
Ma Phật A Nan biến sắc.
Mạnh Kỳ nhìn y chằm chằm, vung tay lên, kiếm quang như nước trào ra.
Sau khi chuyển thế, vẫn còn là ta không?
Sau khi chuyển thế, trước khi ký ức thức tỉnh, chuyển thế thân sẽ có được cuộc sống của riêng mình, mọi hoạt động, tính cách đều là độc lập. Nếu ta cường điệu bản thân, chém đứt quá khứ, mà vẫn giữ lấy chuyển thế chi thân, chẳng phải vớ vẩn hay sao?
Phật môn luôn nói siêu thoát bất thành, thì lại tu kiếp sau, đó chỉ là sự yếu đuối, không dám đối mặt với hiện thực. ngay cả kiếp này còn không có lòng tin làm được, dựa vào cái gì mà bảo kiếp sau sẽ thành công? Nếu sự tình gì, ân oán gì, nỗ lực gì, cũng muốn kiếp sau mới giải quyết, thì kiếp này có hơn gì heo chó?
Thượng Cổ có rất nhiều đại năng, Bỉ Ngạn giả, vì bản thân, mà để lại rất nhiều thủ đoạn, nào nuôi cá, nào đạo tiêu, chuyển thế thân, nhiều không kể xiết, thực là điên cuồng và bệnh hoạn.
Phải từ bắt đầu, dám đối mặt với gian nan hiểm trở, ngẩng đầu cất bước, không để lại đường lùi, tìm đường sống trong chỗ chết, dù có chết cũng không hối hận!
Đây mới chính là lựa chọn của ta, sống ở ngay lúc này, chỉ một đời này mà thôi!
Nhân Hoàng kiếm đâm ra, không ngừng phân hoá, nghênh đón vô số những kiếp sau kia, miệng Mạnh Kỳ hét to:
“Ta một đời này, không cầu kiếp sau!”
Thanh âm cuồn cuộn, như tiếng sấm sét, hòa vào tiếng thét “Lão Tôn ta một đời này, không tu kiếp sau” trên đỉnh Linh sơn.