Nhất Thế Chi Tôn - Chương 101: Ba tầng lưới
“Đại Trí thánh tăng mời thí chủ tới Hàn Thiền tự nói chuyện.”
Hải Kính cao giọng, sáu tăng nhân hiện Bồ Tát Kim Thân, thi triển Thần Túc thông, xuất hiện xung quanh Mạnh Kỳ, tay phải mở ra, sáu phạn văn “Úm ma ni bát mễ hồng” cùng sáng lên, nở ra vô lượng tịnh quang, bên trong có những chữ phù vàng lấp lánh.
Trong tịnh quang, chữ “Úm” hóa thành một Phật Đà màu vàng trắng, ngồi xếp bằng, đầu đội ngũ phật quan, đeo chuỗi ngọc, tay phải nắm ngón trỏ tay trái đặt ở trước ngực, kết Trí Quyền ấn, vầng sáng sau đầu Phật Đà như ánh trăng, viên mãn đầy đặn, chiếu khắp trời đất, chính là hư ảnh của Đại Nhật Như Lai.
Năm Phạn văn còn lay cũng hiện thành năm Phật Đà, một cái toàn thân màu xanh, lưu ly trong vắt, tay kết Bất Động Minh Vương ấn, phật chỉ mình ta, hàng phục tam thế, là Đông Phương A Súc Phật; một cái thân vàng óng ánh, tay trái nắm chặt thành quyền, tay phải mở ra, thả rủ xuống, năm ngón tay giãn ra, kết Thi Nguyện ấn, là Nam phương Bảo Sinh Như Lai; một cái màu sắt xanh, tay trái cầm góc áo, tay phải dựng thẳng trước ngực, ngang vai, cùi chỏ hướng ra sau như đang đẩy cửa, nhưng ngón tay xòe thẳng; kết Thi Vô Úy ấn, chính là Bắc phương Bất Không Thành Tựu Như Lai; một cái toàn thân vàng rực như có vô lượng chi quang, ngồi xếp bằng trên cửu phẩm đài sen, viên mãn tột bậc, là Tây phương Cực Lạc tịnh thổ chi chủ A Di Đà Phật.
Cái cuối cùng do chữ “Hồng” hóa thành Phật Đà thân vàng rất to, gương mặt mơ hồ, dáng vẻ rất khó tả, giông giống chủ nhân Linh sơn năm đó, người Tề Thiên Đại Thánh, Như Lai Phật Tổ, người viết ra Lục Tự Chân Ngôn, một trong hai người duy nhất trên đời chứng được đạo quả siêu thoát trời đất!
Sáu hư ảnh Phật Đà theo phương vị, vây Mạnh Kỳ vào giữa, sáu bàn tay phải đưa ra, thôi thì “Trong tay tịnh thổ”, Kim Cương chiếu khắp, chém đứt ràng buộc, không sót chỗ nào; “Thi Nguyện ấn” phổ độ chúng sinh; “Chư Hành Vô Thường”, chiếu cả ba đời; Niết Bàn yên tĩnh, tất cả đều viên mãn; nhập định hóa mộng, đất trời là sinh!
Trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, cả trước lẫn sau, sáu Phật Đà và mở miệng, tiếng niệm vọng trang nghiêm:
“Úm ma ni bát mễ hồng”!
Âm thanh chấn động chân linh, sáu chưởng ấn khác nhau và chụp tới, tịnh quang hòa vào nhau, mộng cảnh vũ trụ và tịnh thổ hóa thành một, như muốn lập thành một thể, trấn áp Mạnh Kỳ vào trong.
Tuy rằng không rõ mình có cái gì đáng để các Di Lặc Phật Tổ tương lai này mơ ước, nhưng Mạnh Kỳ vẫn phản ứng rất nhanh. Sáu hư ảnh Phật Đà vừa hiện, thì hắn cũng động, hóa thành “Bất Diệt Nguyên Thủy”. Chân đạp địa hỏa phong thủy, thân nhiễu Mậu Kỷ kim liên, lưng đỡ tầng tầng hư không, trên đầu là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, tay cầm Ly Tiên kiếm.
Khánh vân hỗn độn, sâu bên trong có một đạo nhân ngồi xếp bằng, không trên không dưới, không quá khứ không tương lai, chỉ có một điểm như vậy, rất vi phạm logic, vừa là như thế này mà cũng lay là không phải như vậy, là “Nguyên Thủy đạo nhân” thật sự. Mạnh Kỳ mở mắt, đất trời hơi tối đi, vô lượng quang và viên mãn quang của sáu phật đà cũng khó mà chiếu thấu.
Bắt lấy cơ hội, hỗn độn u quang do khánh vân buông xuống dung nhập vào ánh sáng năm màu của Ly Tiên kiếm, Mạnh Kỳ bước lên một bước, kiếm quang một nhát chém ra, khẽ phiêu phiêu, mông lung huyền ảo, hòa hợp với một dòng sông hư ảo vừa mới chợt hiện ra, cùng nhau chém về phía trước, chém về phía sau, chém về sáu Phật Đà, hoàn toàn đi ngược lại quy luật xuất kiếm bình thường.
Vô Cực ấn nếu đạt tới đại thành, thì chính là không nói logic không bàn đạo lý!
Sâu trong u ám, nơi kiếm quang của Vô Cực Tru Tiên chỉ tới, mọi thứ trở nên chậm hẳn đi, phong ấn của sáu phật đà xuất hiện một sơ hở nhỏ, Mạnh Kỳ nhảy ngay vào trong đó, thoát ra khỏi phạm vi trấn áp của Lục Tự Chân Ngôn phù.
Nếu không phải mình tấn chức Địa tiên, Vô Cực ấn có tiến thêm một bước, kết hợp Tru Tiên kiếm pháp, thì không thể tìm ra được cơ hội này. Tới khi Lục Tự Chân Ngôn phù thành hình, cho dù nó chỉ có một chút uy lực còn sót lại, thì cho dù có triệu hoán Tuyệt Đao, mà nó không thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết, thì e là cũng khó thoát khỏi trấn áp, giống như Tề Thiên Đại Thánh ngày xưa!
Mạnh Kỳ vừa thoát ra, còn chưa kịp làm gì, đã nhìn thấy một người ngồi trên mây trắng, chính là Đại Trí thánh tăng, nói với hắn:
“Thí chủ hãy khoan.”
Lời còn chưa dứt, bàn tay phải đã úp xuống, đất trời xung quanh Mạnh Kỳ thay đổi, khắp nơi đều có công đức trì, khắp nơi đều có Bồ Đề thụ, khắp nơi đều có hoa sen màu trắng, thánh khiết và thanh tịnh.
Mạnh Kỳ tỏa thần thức, còn chưa kịp làm gì, những bông sen trắng đã nở ra, hóa thành đài sen, trên mỗi đài sen đều có một Đại Bồ Tát trong vắt ngồi xếp bằng, cùng niệm:
“Hoa nở gặp ta!”
Thần thức của Mạnh Kỳ tỏa ra phía sau, thấy những hoa sen trắng vây quanh một ngọn Tu Di sơn to lớn, trên đỉnh núi có một phật đà vàng rực to bé ngồi xếp bằng cười ha hả, ngón trỏ ngón cái chạm nhau, tạo thế niêm hoa, nói:
“Ta thấy một thân!”
Thanh âm mênh mông, tràn đầy thiện ý, ảnh hưởng thẳng vào tâm linh, ngực pháp thân của Mạnh Kỳ kêu vang, tâm linh rung chuyển, suýt nữa là tinh thần thất thủ.
Di Lặc nhất mạch không ngờ kết hợp hai thức Như Lai thần chưởng “Trong tay tịnh thổ” và “Niêm hoa cười” vào với nhau, suy diễn thành độc chiêu “Hoa nở gặp ta, ta thấy một thân”, làm suýt nữa là hắn bị trúng bẫy, Đại Trí thánh tăng này quả thực là ghê gớm!
Trên đài sen trắng khắp nơi, các Đại Bồ Tát cùng quát to:
“Còn không buông xuống đồ đao, còn đợi đến khi nào?”
“Còn đợi đến khi nào?”
Thanh âm vang vọng, phật đà vàng trên đỉnh Tu Di xòe tay phải, đất trời co lay, các đài sen kết thành Kim Cương đại trận.
Mạnh Kỳ giở lay chiêu cũ, Vô Cực chi ý hóa vào Tru Tiên kiếm pháp, kiếm quang năm màu chém ra, thời gian hỗn loạn, biến hóa dừng lay, đất trời u ám, sen trắng xác xơ.
Sau đó các tầng kết giới hòa vào nhau, các tầng tịnh thổ chồng lên nhau, trì hoãn và hỗn loạn lan rộng, tốc độ phá hoại nhanh hơn tốc độ sửa chữa.
Nhưng Mạnh Kỳ chỉ là muốn dẫn sự chú ý dời sang hướng khác, giữa khánh vân trên đầu xuất hiện một cái hư ảnh cây cờ.
Cây cờ vừa hiện, đất trời run rẩy, như đang rên rỉ.
Tay trái Mạnh Kỳ ám ánh kim, hóa chưởng thành đao, dung hợp với hư ảnh lá cờ, chém một phát lên trời.
Đất trời chìm vào tăm tối, một ánh sáng lóe lên, vạn sự vạn vật đều bị phá vỡ.
Ầm!
Một đường nứt bị chém ra, sự bùng nổ kinh người cũng xuất hiện, nổ vỡ các tầng kết giới, các tầng tịnh thổ, khiến Tu Di sơn và đài sen đều bị tan biến.
Mạnh Kỳ theo sát vụ nổ, vượt ra khỏi tịnh thổ của Đại Trí thánh tăng, vừa leo lên đám mây, thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nhìn thấy một cái túi rách, hư vô không vướng bận, triển khai biến thập phương!
Túi Hậu Thiên của Di Lặc Phật Tổ!
Miệng túi mấp máy, hút Mạnh Kỳ vào trong.
Đại Trí thánh tăng mỉm cười, bắt lấy miệng túi, định bay về Hàn Thiền tự, lần này ra tay chỉ thiếu không mời Di Lặc Phật Tổ, đã là đãi ngộ tối cao của Hàn Thiền tự.
Nhưng ông ta đã biến sắc, mở cái túi ra, khẽ rung một cái, nhìn thấy một sợi tóc đen theo gió bay ra, hóa thành bột mịn.
“Đuổi!” Đại Trí thánh tăng trầm giọng.
Tuy rằng không rõ vì sao phải bắt Tô Mạnh, nhưng đây là ý chỉ của Di Lặc Phật Tổ!
Trên trời cao, Mạnh Kỳ cau mày, lúc vừa nhìn thấy Lục Tự Chân Ngôn phù là đã biết việc này kỳ quái, có chỗ kì lạ, nên vẫn luôn đề phòng, lúc nhìn thấy cái túi rách, lập tức hóa ra phân thân ngay tức khắc!
Ta với Di Lặc xưa nay không hề có thù oán, sao ông ta lay đối phó ta?
Dù mình ở trong ‘tương lai’ từ chối ‘ý tốt’ của ông ta thông qua con đường Giới Đổ hòa thượng, thì mình cũng có chỗ dựa là Tru Tiên tứ kiếm và đại năng Truyền Thuyết cũng đâu cần phải sợ ông ta, rốt cuộc là ông ta vì sao lay muốn đối phó mình?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ vô cùng khó hiểu, có thêm một đại năng Truyền Thuyết là địch, không thể nào tiếp tục ở trong thời trung cổ nữa.
May mà Di Lặc không tiện ra tay, may mà mình đã tấn chức Địa tiên, nếu không ba lớp vòng vây vừa rồi quả thật là thiên la địa võng, muốn trốn cũng không trốn được!
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục đi lăng mộ của Tẩy Kiếm các và Thuần Dương tử để bố trí liên hệ nhân quả, rồi chạy đi tìm mấy người Lục đại tiên sinh, tìm đường trở về.
Đi đường phải luôn cẩn thận.
Mạnh Kỳ chọn đi lăng Thuần Dương tử trước.
…………
Lăng Thuần Dương tử, Lục đại tiên sinh ngồi trước một tảng long thạch.
Bá Vương đưa tay ra cản, ý bảo Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ không nên động thủ, ngẩng đầu: “Ngươi tiềm lực rất tốt, tột gì phải làm chuyện bọ ngựa đấu xe này? Nếu tránh ra, ta sẽ lưu cho ngươi một mạng, chờ ngươi trưởng thành lên lại thử Tuyệt Đao.”
Lục đại tiên sinh khẽ vỗ lên Nhất Tâm kiếm, bình tĩnh nói: “Lui cũng chết, không bằng tử thủ.”
Bá Vương không nói thêm, nhìn Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ: “Các ngươi không cần nhúng tay.”
Khí thế của y dâng cao, còn chưa làm gì, trong mắt Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ, thân hình y đã trở nên to lớn, chạm trời nối đất, mọi người trở nên nhỏ bé như con kiến.
Khí phách ào ạt như thủy triều tràn về phía Lục đại tiên sinh, mọi vật cúi đầu, đất trời run rẩy, không cần xuất đao mà đã như sắp thành được thắng lợi.
Lục đại tiên sinh nhìn Bá Vương, Canh Kim Bất Diệt thể xuất hiện, ban đầu hơi run rẩy, nhưng sau đó bị sự toàn tâm toàn ý của ông làm chuyện ấy tan biến.
“Đáng tiếc, đáng tiếc……” Bá Vương nói liền hai chữ đáng tiếc, Tuyệt Đao bắn ra, hóa thành một con lôi đình cự long, đánh về phía Lục đại tiên sinh.
Sau lưng y, một đám Bá Vương xuất hiện, một đám lôi đình cự long chém ra, trăm con hòa thành một, thanh thế vô địch, không nhiều kĩ xảo, chỉ thuần là sức mạnh.
Tranh!
Lục đại tiên sinh kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang phân hoá thành vô số tia nhỏ bé, kết thành những tiểu trận, các tiểu trận lay kết thành trận pháp to hơn, chồng chất lên nhau, tạo thành một kiếm trận lớn, bốn làn sức mạnh với bốn tính chất khác nhau giao hòa quấn quýt vào nhau, như muốn tạo ra cái cuối cùng là hỗn loạn.
Cổ Nhĩ Đa nhìn mà ghen tị. Y trước nay vẫn luôn được xếp tốp đầu với Lục đại tiên sinh, nhưng từ sau khi thân thể bị hủy, y đã hoàn toàn bị ông bỏ xa, chỉ có thể dựa vào Thiên Tru phủ.
Lôi Long tím lịm giương nanh múa vuốt, điện mang tán loạn bên trong kiếm trận, đánh tan từng tầng kiếm trận.
Một tiếng nổ vang.
Kiếm trận và lôi đình cự long cùng tiêu tán, cả tòa lăng rung chuyển, cấm pháp bị kích phát, giữ cho tòa lăng không bị sụp đổ. Lục đại tiên sinh phải lùi một bước.
Nhưng ông không chút sợ hãi, cả người mười phần thành kính, thành kính với tình cảm, thành kính với kiếm đạo, thành kính với bản thân, cảm giác duy ngã duy nhất càng thêm rõ rệt, khác hẳn với tất cả mọi thứ xung quanh, giống như ông vốn dĩ không nên tồn tại ở nơi đây, mà nên ở trên cao kia, như tiên phàm khác biệt.
Sự cao ngạo của Bá Vương giảm bớt, trở nên hưng phấn, trường đao đặt ngang trước ngực, trịnh trọng nói:
“Đao tiếp theo là ‘Giết lên Linh sơn, chư phật Niết Bàn’.”
Đến lúc này, y mới định xuất ra “Bá Vương Lục Trảm”.