Nhất Thế Chi Tôn - Chương 102: Lấy sở trường công sở đoản
“Đao tiếp theo là ‘Giết lên Linh sơn, chư phật niết bàn.”
Bá Vương trịnh trọng tuyên bố, cả người đứng thẳng, chờ Lục đại tiên sinh xuất kiếm, đánh nhau với kẻ địch có cảnh giới và thực lực kém mình không nhiều, y không bao giờ giành ra tay trước.
Đây là sự kiêu ngạo của Bá Vương, là sự kiêu ngạo của nhà vô địch đương thời.
Pháp Thân của Lục đại tiên sinh dần trở nên trong suốt, như hòa vào thanh kiếm trong tay, sự thành kính và tình cảm nhiệt thành như thành thực chất, khiến ông hoàn toàn trở nên tách biệt với thế giới. Đây là Lục đại tiên sinh độc nhất vô nhị, đây là Nhất Tâm kiếm độc nhất vô nhị, ngoài ta ra lại không phải ta, sự duy ngã duy nhất của ông tác động tới nội đất trời trong người khiến nó có điều biến hóa, Động Thiên chưa hoàn chỉnh lại suy diễn ra vài phần tính chất đặc biệt chỉ có ở Cửu Trọng Thiên, thế gian độc nhất, nhìn xuống vạn giới.
Bá Vương như đang đứng trước mặt một đại năng Truyền Thuyết chưa hoàn chỉnh.
“Đáng tiếc a……” Bá Vương lại cảm thán.
Đối phương có thể vượt qua các tiền nhân, đi ra một con đường riêng tới mức này, quả thực khiến y dâng lên cảm giác anh hùng trọng anh hùng.
Đất trời mênh mông, mỗi một người cầu đạo đều giống nhau mà cũng đều không giống.
Trong tiếng cảm thán, một đường kiếm quang chém ra, như từ trên cao chém xuống, xuyên qua trời đất, ngoài nó ra không còn vật gì khác, nó từ phía trước chém tới, từ phía sau đột kích, từ phía trên chém xuống, từ phía dưới chém lên, không còn đường tránh né.
Nó mang tới vô số vật chất băng giải từ trong hư không, phóng tới sức mạnh vô biên, kích thích biển năng lượng sục sôi, Thiên tiên chi uy.
Đây là Nhất Tâm kiếm, đây cũng là Lục đại tiên sinh.
Nhìn thấy một kiếm này, Cổ Nhĩ Đa mặt xanh mét. Từ khi nào Lục đại lại đạt tới mức độ này, chém ra được một kiếm độc nhất vô nhị này. Dù y có toàn lực thúc giục Thiên Tru phủ, mà nó chưa thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết, thì e là y cũng không đỡ nổi.
Một đối thủ từng ngang hàng với y, nay đã đạp y xuống dưới.
“Hay!” Bá Vương quát to, trường đao chém ngang, vô số biến hóa nhỏ xíu xuất hiện, xâu chuỗi vào nhau, chồng chất lên nhau, vừa vô cùng đơn giản, lại vừa vô cùng phức tạp, hai khái niệm hoàn toàn trái ngược lại dung hợp vào nhau một cách vô cùng phi logic.
Ánh đao hóa thành một làn gió, mang theo khí tức xơ xác tiêu điều và cương mãnh điêu vong ào tới.
Chưởng khống nhập vi, một kiếm thành trận, ta cũng biết!
Đương đương đương đương…… Âm thanh va chạm vang lên liên hồi. Chỉ tới cảnh giới này, Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ mới nghe nhìn thấy âm thanh va chạm đó, còn nếu chỉ tới Nhân tiên, cũng sẽ không theo ra nổi, mà chỉ nghe được chúng tụ thành một tiếng va chạm duy nhất.
Hai người nghe nhìn thấy hư không trong cơn gió kia không ngừng vỡ tan, nghe thấy những đường kiếm quang trở nên điêu linh, nghe thấy cấm pháp đang sụp đổ, nghe thấy những điểm vật chất bị hủy diệt.
Phanh!
Ánh sáng đao kiếm tiêu tán, đoạn long thạch đã nát thành bột mịn. Lưng của Lục đại tiên sinh đập vào cửa đá, làm nó vỡ nát, ngã vào trong lăng mộ, cả người đầy máu, hoàn toàn kiệt lực, chỉ còn cầm được kiếm.
Chỉ một đao, Bá Vương đã khiến Lục đại tiên sinh hoàn toàn kiệt lực!
Chênh lệch của hai bên quá lớn, thực lực của Bá Vương tuyệt không thể chỉ dùng ba chữ ‘đỉnh Thiên tiên’ mà miêu tả đủ!
“Nếu ngươi đã tấn chức Thiên tiên, có thể so với chư thánh, là có thể ép ta phải hiện ra pháp thân hoàn chỉnh, đáng tiếc……” Bá Vương lại cảm thán.
Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ nhìn nhau, xác thật, cho tới bây giờ, Bá Vương đều chưa bao giờ hiện ra pháp thân hoàn chỉnh, nghĩa là chưa bao giờ phải xuất ra toàn lực.
Chưa xuất toàn lực, mà đã khủng bố như vậy, không hổ là Trung Cổ đệ nhất nhân!
Lục đại tiên sinh thật ra không bị thương nặng lắm, bởi vì đặc thù của nội đất trời, có khả năng hấp thu năng lượng, trạng thái kiệt lực chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn chấm dứt. Ông đứng dậy, bình tĩnh chăm chú nhìn Bá Vương, vẫn chắn ngay lối ra vào, không hề có ý tránh ra nửa bước.
“Được. Nếu ngươi đã muốn tuẫn đạo, ta sẽ thành toàn cho ngươi, lấy ‘Giá lâm Thiên Đình, tiên thần lui tránh’ đưa tang cho ngươi.” Bá Vương ngang nhiên nói, Tuyệt Đao thu vào trong bao, trở vào trong cái vỏ vô hình, khí thế và sức mạnh cũng chui vào trong một cái vỏ vô hình.
Đến khi chúng thoát ra khỏi vỏ, chính là thời điểm bùng nổ, thực không biết sẽ mạnh tới mức nào!
Đối với đối thủ đáng tôn kính, Bá Vương không bao giờ keo kiệt “Hậu táng”!
“Lục đại tiên sinh đã bị thương, sức mạnh chỉ còn không tới một nửa, một đao này chắc chắn là phải chết……” Cổ Nhĩ Đa thầm nghĩ.
Tranh!
Tuyệt Đao ở trong cái vỏ vô hình reo lên, vang vọng lăng tẩm, truyền khắp tam giới, Bá Vương tiến lên trước một bước, phá vỡ sự yên tĩnh, rút đao ra.
Tử Điện sáng lạn, khí phách huy hoàng, đất trời run rẩy, phong vân biến sắc, tòa lăng rung rinh!
Ài…… Cổ Nhĩ Đa thầm than.
Chợt, một bóng người chợt lóe, từ trời cao hạ xuống một đường kiếm quang, ánh kiếm đánh thành một vòng tròn, năm màu trong vắt, bao hàm tất cả mọi biến hóa, âm dương không ngừng lưu chuyển, ở giữa vòng sáng tạo thành một điểm hỗn độn, “Nguyên Thủy đạo nhân” tối thâm tối ám tối yếu ớt, tối cao tối sáng tối mênh mông kết ra Vô Cực ấn!
Vòng sáng to ra, hỗn độn lan tỏa, ánh sáng khắp nơi đâm vào một điểm “Vô Cực” kia!
Đất trời biến sắc, mắt của Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ mất đi khả năng nhìn thấy, một lúc sau mới trở lại bình thường, một người bổ ra Thiên Tru phủ, một kẻ vung cả chín cái đuôi, mới chặn được dư ba lan tới.
Cấm pháp trước lăng đã bị phá hỏng phần lớn, chỉ còn lại có mấy tầng mỏng manh, nếu không phải Thuần Dương tử là đại năng Truyền Thuyết, nơi này lại bố trí cẩn thận, thì e là đã bị sụp từ sớm.
“Rất tốt.” Bá Vương khẽ nói, tử quang và u ám cùng tiêu tán. Cổ Nhĩ Đa nhìn thấy Tô Mạnh lùi hai bước, đứng chắn trước mặt Lục đại tiên sinh.
Đối với Bá Vương, hắn không hẳn là không tìm ra được đường sống, ít nhất Tuyệt Đao sẽ không thật sự chém chết người ‘chủ nhân’ là mình được!
Hơn nữa hắn đối với chiêu thức và phong cách chiến đấu của Bá Vương là hiểu biết rất rõ, chẳng kém gì con giun trong bụng Bá Vương!
Nghĩ là làm, Mạnh Kỳ trường kiếm ngang ngực, hóa thành làn ánh sáng năm màu, chém vào Bá Vương.
Kiếm quang mông lung, như những đợt sóng choán hết không gian, năm màu hút sạch màu sắc xung quanh, mọi thứ chỉ còn lại hai màu đen trắng, mọi thứ đều chậm hẳn đi, kể cả Bá Vương và Cổ Nhĩ Đa, Tô Ðát Kỷ.
Tru Tiên vừa ra, chém đầu Đại La!
Kiếm quang như mưa, trong tĩnh lặng và trì hoãn chém vào Bá Vương!
Nhưng quanh người Bá Vương đã hiện ra một dòng sông hư ảo, tuế nguyệt trôi qua, không dính bụi trần, bao năm không thay đổi. Bá Vương đứng trong sông, như một ‘lão giả’ nhìn xuống hồng trần, nhìn thấu hết quá khứ, hiện tại, thấy cả tương lai, sự trì hoãn và yên lặng không tạo ra được ảnh hưởng gì tới y.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bá Vương gật gù, như khen ngợi Mạnh Kỳ, cao ngạo quát:
“Bước vào trường hà, mệnh không chú định!”
Những bóng người từ trong dòng sông thời gian bay ra, có cầm kích, có nắm đao, có nâng đỉnh, có Thiên Tôn tương lai, cùng theo Bá Vương vung ra Tuyệt Đao, cũng xuất ra một kích của mình, khóa chặt mọi góc độ, không còn đường tránh, thời không cùng tuyệt.
Tô Ðát Kỷ tim đập thình thịch. Ngay cả Mai Sơn Đại Thánh Viên Hồng cũng không thể đánh ra nổi một kích như thế này. Nếu Bá Vương không chết ở Trung Cổ, ít nhất sẽ đi tới Tạo Hóa viên mãn!
Mạnh Kỳ không chút kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì hắn biết chiêu Bá Vương sẽ lựa chọn để đối phó Tru Tiên kiếm pháp chính là “Bước vào trường hà, mệnh không chú định”.
Ly Tiên kiếm đâm ra, không ngừng phân hoá, nghênh đón mỗi thân ảnh trong dòng sông thời gian, muốn chém đứt vận mệnh của họ. Tay trái dựng thành chưởng đao, chém vào trong hư vô, khiến đất trời trở nên tối đen, khiến những sợi dây nhân quả bị khuấy động.
Một đao một kiếm không hỏi trước kia, không cầu kiếp sau, thao túng vận mệnh, bóp méo nhân quả, ta chính là đang đợi một chiêu “Bước vào trường hà, mệnh không chú định” này của ngươi!
Lợi dụng lúc mình vẫn còn đang bị đối phương xem nhẹ, tận lực tập trung vào đặc thù Bỉ Ngạn, lấy sở trường của mình để công kích sở đoản của đối phương!
Cùng lúc, Lục đại tiên sinh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, lại chém ra một chiêu ‘độc nhất vô nhị’.
Đất trời thất sắc.