Nhất Thế Chi Tôn - Chương 103: Tiểu Mạnh cơ trí
Mi tâm Mạnh Kỳ mở ra, trước mắt xuất hiện một cái cổ đăng không màu, tỏa ánh sáng hai màu đen trắng chiếu vào đất trời tối tăm, chiếu sáng vô số sợi dây nhân quả hư ảo đang lấp lánh trong thế giới.
Đao đoạn quá khứ, kiếm trảm tương lai, những sợi dây nhân quả không gió tự bay, lại động dữ dội, Bá Vương, Cổ Nhĩ Đa, Tô Ðát Kỷ, Lục đại tiên sinh, và cả lăng mộ đều trở nên như không thật. Nếu thế giới nhân quả sụp đổ, vạn vật sẽ hoàn toàn hỗn loạn, lần nữa quy về chư quả chi nhân.
Hư ảnh do Bá Vương triệu hồi ra khỏi dòng sông thời gian càng thêm mỏng manh, như bị mất đi sợi dây liên kết, dưới những đường kiếm quang phân hóa chém xuống, vận mệnh của họ đều bị thay đổi, thi nhau lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Kích, đao, đỉnh vân vân đều quay đầu ngược lại, công kích Bá Vương, quang mang xen lẫn vào nhau, mưa to tầm tã, không chừa chỗ né tránh nào, không, còn có một chỗ, chính là chỗ Bá Vương đang chiếm cứ.
Nhưng, Lục đại tiên sinh đã một kiếm thành trận, Lục Hợp Quy Nhất, kiếm pháp cơ sở suy diễn ra “Trên dưới bốn phương là vũ trụ” mang ý vị lục hợp, quán chú sức mạnh nội thiên địa của bản thân vào mọi nơi trong đó, mênh mang không thể địch nổi chém về phía vị trí đó.
Bá Vương như bị vây chặt trong tinh không vô ngần, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, nhớ lại trước đây, trước chưa từng có ai, tương lai sau này, cũng không một kẻ sánh bằng, vũ trụ xa xăm, mà buồn tới rơi nước mắt, như số mệnh đã chú định trên đời đều là địch.
“Tới hay!” Bá Vương quát lớn, thân hình nhanh chóng to ra, ngoài thân xuất hiện một lớp giáp đen, tóc bay phần phật, mỗi một khiếu huyệt, mỗi một cơ bắp đều tỏa ra sức mạnh khủng bố, như mỗi chỗ là một vòng hằng tinh chiếu rọi, không huy sái quang mang, chỉ thổ lộ khí phách.
Khí phách hoành tuyệt đất trời, dù hư ảnh bị Mạnh Kỳ thao túng nhân quả, hay vận mệnh bị ảnh hưởng, cả kiếm quang Lục đại tiên sinh chém tới đều bị khựng lại trong tích tắc, không phải bởi vì thời gian cô đọng mà tạm dừng, mà là bị khí phách ép tới mức phải tạm dừng.
Đây mới chính là “Khí phách” mà trước Bá Vương không có ai sau Bá Vương cũng chẳng thể nào tìm thấy, đây mới chính là “Bá Vương chân thể” của y!
Bắt lấy thời gian tạm dừng ngắn ngủi đó, Bá Vương vung ra Tuyệt Đao, Tuyệt Đao đột nhiên biến mất, cũng xâm nhập thế giới nhân quả, bổ về phía chưởng đao của Mạnh Kỳ, khiến hắn không thể thao túng hư ảnh và liên hệ bản thân được nữa.
Đao và chưởng hư ảo va chạm vào nhau, nhân quả chấn động ngắn ngủi rồi ổn định lại. Tuyệt Đao bắn ra, xông ra khỏi thế giới hư ảo, sau đó bổ mạnh xuống, ép phá hư không, nhanh như thiểm điện, cương mãnh vô cùng, ngưng tụ tất cả lôi đình trong trời đất.
Ầm!
Lôi quang nổ tung, thân nhập Cửu U, chém đầu yêu ma, trong phạm vi không có phân chia mạnh yếu, công kích các hư ảnh, nuốt sạch kiếm quang của Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh.
Phanh!
Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh bắn ngược ra khỏi biển lôi quang, tông vào vách lăng, phá vỡ chút cấm pháp còn sót lại, làm đổ sụp cả nửa sảnh trước của lăng mộ.
Mậu Kỷ kim liên quanh người điêu tàn, hình ảnh vũ trụ hiện ra trong khiếu huyệt vỡ tan, Mạnh Kỳ bị chấn thương không nhẹ, may mà âm dương ấn vận chuyển, sinh tử biến hóa, cấp tốc khôi phục thương thế, nhưng Lục đại tiên sinh thì càng yếu hơn so với vừa rồi.
Như vầy còn làm sao mà đánh? Mạnh Kỳ bắt đầu thấy lo. Hắn chiến đấu bao nhiêu năm, ngay cả hư ảnh Ma Phật A Nan còn chém được, chưa bao giờ gặp phải kẻ địch nào khiến hắn có cảm giác ‘căn bản không thể chiến thắng’ như thế này.
Đương nhiên, một phần cũng do hắn bị khí phách của Bá Vương.
Bá Vương không thừa thắng tấn công, mà đứng im, cho hai người thời gian để thở, khẽ gật đầu: “Không sai, thao túng nhân quả, ảnh hưởng vận mệnh, từ khi những kẻ trời sinh mạnh mẽ tuyệt tích tới nay, thế gian chỉ có mấy người có được đặc thù Bỉ Ngạn trước khi đạt tới Truyền Thuyết, mà hôm nay ta lại được gặp liền tới hai người các ngươi, chuyến đi này coi như không uổng.”
“Không sai, các ngươi liên thủ, ép được ta phải xuất ra pháp thân hoàn chỉnh, không thua gì chư thánh, chết cũng xứng đáng.”
Khí phách của y vẫn không ngừng liên tục ép tới, công kích tinh thần và tâm linh của Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh, khiến tốc độ khôi phục của hai người bị giảm hẳn.
Cổ Nhĩ Đa nhìn lối đi vì chiến đấu mà đã được khai thông ra, rồi nhìn Bá Vương, sợ y quên mất lý do đến đây, vội nói: “Bá Vương, chậm e sinh biến, chúng ta đi lấy đại thần thông ‘Nhất Khí Hóa Tam Thanh’ trước đi.”
Bá Vương đang định mở miệng từ chối, tỏ vẻ sớm muộn một tí cũng chẳng sao cả, nhưng thấy tốc độ khôi phục của Mạnh Kỳ nhanh hơn mình nghĩ, thì đổi ý, gật đầu: “Hai người này xứng đáng được chết trong tôn trọng, ta mất thêm chút thời gian nữa thôi.”
Y bước tới, chắn Mạnh Kỳ, Lục đại tiên sinh, muốn ngăn cản ba người họ vào, thì phải bước qua y!
Thấy thế, Mạnh Kỳ hít sâu một hơi, truyền âm cho cho Lục đại tiên sinh:
“Bày trận!”
Lục đại tiên sinh nghe hiểu ngay, lùi ra một chút.
Bá Vương đứng im chờ hai người, vẻ đầy hứng thú, tự tin mười phần.
Ly Tiên kiếm rung lên, bắn ra kiếm quang năm màu, kiếm quang phân hoá, chưởng khống nhập vi, mỗi tia kiếm quang tạo thành một kiếm trận, suy diễn ảo diệu thời gian và hư không, áp lực và trì hoãn thời gian như nối thành một thể, một người bày ra cả Tru Tiên kiếm lẫn Tuyệt Tiên kiếm.
Nhất Tâm kiếm chém ra, cũng là kiếm quang phân hoá, cũng là chưởng khống nhập vi, cũng tự mình kết trận, tầng tầng chồng chất và hòa vào nhau, trình bày sự quan hệ của vật chất và năng lượng, vật chất chính là năng lượng, năng lượng chính là vật chất, chuyển hoán lẫn nhau, vô cùng tinh diệu, ông cũng dùng sức một người bày ra cả Hãm Tiên kiếm lẫn Lục Tiên kiếm.
Hai đường kiếm quang hợp lại, cả khu vực chìm trong hỗn loạn, cấm pháp chẳng còn, kiến trúc hóa thành năng lượng, Bá Vương nghiêm mặt.
Hai người hai kiếm, Tru Tiên kiếm trận!
Mạnh Kỳ đã từng thử dùng sức lực một mình mình bày trận, hiệu quả đạt được không cao. Hôm nay tấn chức Địa tiên, khả năng khống chế đã tăng lên, lại có Lục đại tiên sinh phối hợp, chỉ dùng hai kiếm, uy lực Tru Tiên kiếm trận đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, chỉ thua hồi trước bốn người liên thủ một chút mà thôi.
Mạnh Kỳ truyền âm, quát lớn:
“Đao huynh trợ ta!”
Không thể không nhìn người chủ nhân là ta chứ!
Hỗn loạn lan ra, không thấy dấu hiệu kết thúc. Bá Vương ở bên trong như bị rơi vào thập diện mai phục mắt sắp bị hỗn loạn cuốn vào, hóa thành một phần của hỗn loạn.
“Hay! Hay! Hay!” Bá Vương hét liền ba chữ hay, khí phách tuôn ra ào ạt, chống đỡ hỗn loạn, Tuyệt Đao giơ lên, trang nghiêm tuyên bố: “Đất trời không tồn, một mình ta tồn!”
Ánh đao hướng về phía trước, không gì không thể phá, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, từ trong đại hủy diệt chém ra một đường nứt, bổ ra hỗn loạn, hất bay Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh!
Phanh, Mạnh Kỳ đâm vào tường, ám kim trên người mờ hẳn, cảm thấy Bá Vương nhất định là kẻ địch không thể nào chiến thắng, dù có dùng hết sức cũng vậy.
Không, không thể bị khí phách của y ảnh hưởng!
Tuyệt Đao không giúp mình……
Bá Vương đứng ngạo nghễ, bình thản nói: “Cho các ngươi một cơ hội nữa, tự rời đi đi, đợi đến Thiên tiên lại đến tìm ta.”
Nói xong, y quay đầu đi, chẳng hề sợ bị đánh lén.
Thật đánh không lại sao?
Thật không có cơ hội sao?
Không ngăn cản sẽ bị lực tu chỉnh của trời đất ném vào thời gian loạn lưu xé nát, nếu ngăn cản thì sẽ chết trong tay Bá Vương! Mạnh Kỳ hoảng hốt, nhìn thấy Lục đại tiên sinh lại đứng lên.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Canh Kim Bất Diệt thể của ông rạn nứt khắp nơi, chỉ còn có kiếm là thứ duy nhất để chống đỡ.
Khỉ, mặc kệ sinh tử, không phục thì thôi! Mạnh Kỳ thầm mắng, bay lên, vận chuyển Bất Diệt Nguyên Thủy thân, quyết tâm liều chết.
Đúng lúc này, trong lòng hắn cảm nhận được ý niệm của Tuyệt Đao, rất là mơ hồ, đại khái ý là: Ngươi phải tạo cơ hội cho ta chứ!
Không thể tự nhiên mà xảy ra vấn đề được!
Cơ hội… cơ hội… Mạnh Kỳ suy nghĩ cực nhanh, mắt sáng lên, truyền âm cho Lục đại tiên sinh: “Lục tiền bối, Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ giao cho ngài, để ta xử lý Bá Vương.”
Lục đại tiên sinh còn chưa đáp lời, Mạnh Kỳ đã bước tới, khí tức thay đổi, Ly Tiên kiếm chỉ còn lại một màu trắng, kim hành chi lực trong trời đất đều bị áp chế.
Bá Vương dừng bước, cảm thấy Tuyệt Đao trầm xuống, rõ ràng cũng bị ảnh hưởng.
Khả năng thao túng binh khí tới mức khiến Tuyệt Đao mà cũng bị ảnh hưởng? Kim Hoàng nhất mạch? Bá Vương quay đầu nhìn Mạnh Kỳ, như nhìn một người chết.
Mạnh Kỳ dùng Ly Tiên kiếm, mô phỏng ra Kim Hoàng uy lực, thừa dịp Tuyệt Đao bị “Áp chế”, tụ bào phồng ra!
Đất trời u ám, tự thành một giới, hỗn hỗn độn độn, thu nạp vạn vật, tay áo Mạnh Kỳ càng lúc càng to. Bá Vương biến sắc, song ngại vì Tuyệt Đao bị ảnh hưởng, trong tích tắc phân vân, đã bị hút vào trong!
“Tụ Lý Càn Khôn” là đại thần thông, chuyên dùng vượt giai thu địch, về phần có thể vây khốn được hay không thì lại là một chuyện khác.
Thu nhập xong Bá Vương, Mạnh Kỳ biến mất, dùng liên hệ nhân quả, cách không hàng lâm, xuất hiện ở lối vào Giang Tâm nguyên.
Phanh!
Tụ bào Mạnh Kỳ như muốn nổ tung, cất bước, độn tới cửa ra vào, xuất hiện ở đáy sông.
Trong gợn sóng xuất hiện mấy cao nhân phật môn đang đi tìm hắn, người cầm đầu chính là Đại Trí thánh tăng giống như tịnh nguyệt, cầm túi Hậu Thiên của Di Lặc Phật Tổ!
Mạnh Kỳ biết họ không tìm ra hắn, tất sẽ liên tưởng tới việc hắn xuất hiện ở đáy sông này mà chạy tới đây tìm tòi, nên mới mang theo Bá Vương “Chui đầu vô lưới”!
Mạnh Kỳ cười ha ha, giọng nói truyền khắp đáy sông:
“Con lừa ngốc, gia ở trong này, có bản lĩnh tới đây mà đánh ta!”