Nhất Thế Chi Tôn - Chương 114: Đa tạ Bồ Tát
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Tại hạ có một số việc muốn nhờ Bồ Tát hỗ trợ, để nhanh chóng kết thúc mọi việc.”
“Cứ nói đừng ngại.” Nguyệt Quang Bồ Tát cười, quả nhiên không chút do dự đồng ý.
Mạnh Kỳ nói: “Chúng ta sắp xây lại lăng Thuần Dương tử, lập lại truyền thừa, tận lực giữ đúng tiến trình lịch sử. Nhưng vị trí của lăng hiện giờ đã bị lộ, người tới lui rất nhiều, nếu xây dựng ở gần đó, thì rất có khả năng kẻ địch sẽ đoán ra, sẽ rất phiền phức. Nên tại hạ muốn xây lại ở chỗ xa hơn một chút, đợi tới sau này mọi thứ êm xuôi, vị trí cũ không còn ai lui tới, nhờ Bồ Tát na di chuyển nó về chỗ cũ, che giấu một chút, chờ người hữu duyên.”
Hai người Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ cũng sẽ nghĩ ra chuyện ‘xây lại lăng, lập lại truyền thừa’, nên rất có khả năng đang chăm chú nhìn vào những nơi ở gần đó, nếu bị hai người phát hiện ra, sẽ lôi Bá Vương tới, nên mới tính toán một lưới bắt hết, nhờ Nguyệt Quang Bồ Tát hỗ trợ kết thúc mọi chuyện.
“Việc này dễ làm, chỉ là xây lăng ở xa chỗ nguyên bản thì sẽ không giúp làm giảm hết lực kềm chế tu chỉnh lên người ngươi đâu, quá lắm chỉ giảm được một nửa mà thôi, vẫn sẽ khiến ngươi phải trở về sớm hơn những người khác.” Nguyệt Quang Bồ Tát gật đầu, nhắc Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười: “Không sao, dù sao tại hạ cũng đã sắp dùng phật châu và Long Đài đại trận để quay về, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không ảnh hưởng gì lớn, bọn họ đều phải cùng ta quay về mà thôi, vì qua đợt đó rồi, sẽ không còn cơ hội quay về nữa.”
Nói tới đây, hắn đổi đề tài: “Cũng nhờ Bồ Tát hỗ trợ quan sát Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ, khiến họ không thể lan tin tức về bảo tàng ra ngoài, và nếu bọn họ rời khỏi Bá Vương, thì vui lòng báo vị trí của họ cho tại hạ biết, để tại hạ tiêu diệt bọn họ.”
Nguyệt Quang Bồ Tát trang nghiêm: “Diệt Cổ Nhĩ Đa là báo ơn ngươi giúp đỡ lưu ly tịnh thổ ta, nhưng Tô Đát Kỷ thì mong các ngươi chỉ tận lực trấn áp, chớ tạo nhiều sát nghiệt.”
Dược Sư Vương Phật lấy “Mười hai đại nguyện” lập ra Đông Phương lưu ly thế giới, nhất mạch này đương nhiên là chủ tu báo thân, ngôn hành cử chỉ đều phải phù hợp đối ứng với đại đạo pháp lý, lúc nào cũng đi sát theo nguyên lý đại đạo, không thể rời bỏ hoành nguyện của mình, vì nếu làm vậy, chính là đi ngược lại con đường đạo của bản thân, sẽ mất mạng ngay tức khắc, báo thân không còn, cho nên, Mạnh Kỳ biết Nguyệt Quang Bồ Tát đây là từ bi thật sự, không phải giả làm thánh mẫu, hắn trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta sẽ tận lực.”
Hắn chỉ nói là mình tận lực, nếu hai người Cổ Nhĩ Đa phản kháng, tạo nên uy hiếp cho hắn, vậy đương nhiên hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, nên giết phải giết, nên diệt phải diệt.
Hứa xong, Mạnh Kỳ lại nhớ tới một chuyện, mặt dày cười:
“Bồ Tát, tại hạ còn có một chuyện.”
Nguyệt Quang Bồ Tát bật cười: “Ngươi a, bộ dạng láu lỉnh này chẳng khác gì con khỉ đến cầu thiên tôn năm xưa.”
Thiên Tôn này đương nhiên chính là Đạo Môn chi thân Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn của Dược Sư Vương Phật, từng giúp Tôn Ngộ Không tới chỗ Cửu Linh Nguyên Thánh.
“Đa tạ Bồ Tát khích lệ.” Mạnh Kỳ cố ý ra vẻ khôi hài trả lời, nhanh chóng chuyển vào chính đề, “Nhờ Bồ Tát giúp tìm một người bạn của tại hạ là Hà Thất, truyền tống dùm tại hạ qua đó, thừa lúc Thái Thượng Thiên Ma chưa về, cứu ông ấy ra.”
Nếu Ngô Đạo Minh không đi Đông Hải, mà vẫn ở trong La thành, đang tìm hắn, vậy thì Hà Thất hẳn là cũng đang ở La thành, trong cứ điểm của ma môn.
Thấy đây là chuyện cứu người, Nguyệt Quang Bồ Tát không nói một tiếng, mi tâm sau chuỗi ngọc mở ra một con mắt như trăng rằm, ánh sáng chiếu ra, soi vào Chân Thật chi giới, rọi tới từng ngóc ngách La thành.
Giây lát sau, Nguyệt Quang Bồ Tát nói: “Ông ấy ở trong Vương gia đại viện, phía đông La thành ba trăm dặm. Đây là cứ điểm của Ma môn, cấm pháp có dùng một phần sức mạnh của Cửu U Kham Dư đồ, hiện đang có hai Pháp Thân trông coi.”
“Đa tạ Bồ Tát.” Mạnh Kỳ trang trọng hành lễ, cổ tay áo phình ra, hút Trác Triều Sinh vào.
Thái Thượng Thiên Ma quả nhiên là dùng Cửu U Kham Dư đồ mới bắt được Trác Triều Sinh.
“Nam Mô Dược Sư lưu ly Quang Vương Phật.” Nguyệt Quang Bồ Tát khẽ niệm, bồ đề trong tịnh thổ đung đưa, lưu ly chuyển quanh, ánh trăng chiếu khắp.
Trong ánh sáng, quang cảnh trước mặt Mạnh Kỳ biến đổi, thấy mình xuất hiện trong một nhà tù quỷ dị.
Bốn vách nhà tù một màu đỏ sậm, máu chảy không ngừng, không ngừng mấp máy như đang ở trong một bộ phận cơ thể của một con quái vật nào đó, Hà Thất bị từng những sợi mạch máu trói chặt, căm hận nhìn một tà ma đứng trước mặt
Tích tích, máu Pháp Thân gần như không màu của Hà Thất theo những mạch máu kia hút ra, chảy về phía tà ma đối diện, mỗi giọt máu mất đi đều làm ông vô cùng thống khổ.
Tà ma kia cười: “Lấy máu của ngươi tẩy thân cho ta, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, ngươi sẽ trở thành khôi lỗi của ta, một niệm sinh tử, một niệm nhập ma.”
Bên ngoài nhà tù này là đại viện bình thường, có giả sơn có lầu các, kẻ qua người lại đều có sức mạnh ẩn sâu, thực lực bất phàm, đều là cao thủ ma môn.
Ánh sáng lóe lên, Hà Thất và tà ma nhìn thấy Mạnh Kỳ đột ngột xuất hiện.
Mạnh Kỳ không nói một lời, tụ bào mở ra, đất trời tối sầm, cuồng phong nổi dậy, dứt đứt những sợi mạch máu, hút Hà Thất vào trong.
Hắn vung tay, nắm thành quyền, vũ trụ và động thiên trong khiếu huyệt hiện ra, tụ lại vào nắm tay, một quyền đánh tới.
Ba!
Một hỗn động lớn bằng nắm tay xuất hiện giữa Mạnh Kỳ và tà ma, hư không xung quanh nó vỡ ra, cuộn thành xoáy, tỏa ra lực hút và lực xé nát khủng bố.
Tà ma biến sắc, không ngừng thi triển thần thông để chống nỡ, nhưng mọi cố gắng đều như trâu đất xuống biển, đều bị hỗn động hút sạch, ngay cả bản thân cũng thân bất do kỷ bị hút qua.
“Địch tập……” Tiếng kêu của y còn chưa vượt ra khỏi khu vực u ám, Pháp Thân đã bị thôn phệ, xé thành mảnh nhỏ.
Ba ba ba!
Vách tường bằng máu thịt của nhà tù vỡ tan, bị hút vào trong hỗn động, Mạnh Kỳ mang theo Hà Thất và Trác Triều Sinh độn khỏi La thành.
Ba ba ba!
Những hòn giả sơn trong Vương gia đại viện vỡ sụp, lầu các đứt gãy, cấm pháp bị phá vỡ, cao thủ Ma môn điên cuồng chạy ra ngoài, nhưng cơ thể như bị người ta túm chặt, lôi về phía sau, càng chạy càng thấy mình lùi lại, thân thể nhanh chóng bị xé tan, sau đó bị hút sạch vào trong hỗn động, hoàn toàn nát tan, tiếng kêu còn chưa kịp vọng ra khỏi sân.
Đất trời áp chế, hỗn động dần dần tĩnh lại rồi biến mất, Vương gia đại viện chỉ còn lại bức tường ngoài, bên trong là hư không trống rỗng, lõm sâu xuống cả trăm trượng, thi thoảng lại có ‘cặn tiêu hóa’ bị phụt ra, bay phiêu đãng.
Không đến một hơi, “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh cảm ứng được sức mạnh Cửu U Kham Dư đồ cho mượn bị phá vỡ, vội vàng quay trở về Vương gia, đứng giữa không trung, lặng lẽ nhìn hư vô bên dưới.
“Quả có vài phần thủ đoạn, hèn gì Bá Vương cũng không làm gì được hắn.” Ngô Đạo Minh lầm bầm, khiếu huyệt trên ma thể đều mở rộng, không ngừng đoạt lấy đất trời, đoạt lấy hồng trần, mỗi thời mỗi khắc mỗi hơi thở đều tăng mạnh nhanh chóng.
Sau khi y tấn chức Thiên tiên, Ma Hoàng Kim Thân đã nâng cấp, có khả năng ‘cướp đoạt’, dù y không làm gì cả, thì nó cũng tự động không ngừng đoạt lấy đất trời, khiến đất trời dần dần suy bại, dần thành mạt thế, cuối cùng hoàn toàn hủy diệt, cướp lấy sức mạnh của cả người thường, mở khiếu, ngoại cảnh lẫn Pháp Thân, trở thành nguyên nhân tạo ra bệnh tật, khiến người ta bị tẩu hỏa nhập ma, tất cả sức mạnh mất đi do tật bệnh già cả hay do tẩu hỏa nhập ma đều bị y cướp vào người mình, hơn nữa, ôn dịch tật bệnh và tẩu hỏa nhập ma sẽ theo việc bị y cướp đoạt này mà cũng ngày càng tăng vọt.
Điều này giúp y không cần tu luyện, mà sức mạnh vẫn tăng lên nhanh chóng, chỉ qua một năm là y đã có thể dễ dàng chiến thắng bản thân của mình ngày hôm nay.
…………
La thành, Mạnh Kỳ vận chuyển chư quả chi nhân, giả tạo ra sợi dây nhân quả, xây dựng ra Thiên Cơ giả, không để mình toàn hỗn độn khiến người ta để ý nữa.
Hà Thất đang ngồi chữa thương, ông ngồi đối diện với Lục đại tiên sinh, tay cầm tượng ngọc chịu tải “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” của Đạo Đức Thiên Tôn.
“Còn có thể hoàn thành chân ý truyền thừa hơn mười lần, Lục tiền bối, hai chúng ta mỗi người lấy một lần, sau đó trả nó về chỗ xây lại lăng.” Mạnh Kỳ đề nghị.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tô Vô Danh am hiểu điểm hóa “Ta khác”, lại có mảnh vỡ Đông Hoàng chung trong người, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lưu lại ấn kí cho kiếp trước, nhưng hắn với Lục đại tiên sinh là đi theo con đường khác, một người không có kiếp trước, một người sau này cũng không muốn có kiếp trước, nên việc phải làm sao để lưu lại ấn kí cho thời trung cổ để làm cơ sở sau này hồi tưởng thì còn phải từ từ mò mẫm tìm đường, nên trước mắt là lấy Nhất Khí Hóa Tam Thanh, kết thúc nhân quả chuyến này với Đạo Đức Thiên Tôn, để có thể trở về.