Nhất Thế Chi Tôn - Chương 118: Trở về
Ngọc Hoàng sơn nguy nga cao ngất, bốn mùa đều có hoa sen đua nở, phong cảnh tú lệ lại không mất trang nghiêm.
Lúc này đang là giữa trưa, Cổ Nhĩ Đa xách Thiên Tru phủ, từng bước lên núi, tìm Thiên Đình di tích, Tô Ðát Kỷ mặc áo trắng, phiêu nhiên như tiên, nhưng người qua đường đều hình như không nhìn thấy hai người họ.
“Đại Hãn, Quang Âm đao là vật cấp Bỉ Ngạn, tự có linh tính, ngươi có tới tìm e cũng vô dụng.” Tô Ðát Kỷ mỉm cười.
Ả rất tò mò tại sao Cổ Nhĩ Đa lại tới Ngọc Hoàng sơn, nơi này tuy có Thiên Đình di tích, nhưng Quang Âm đao là tuyệt thế thần binh cấp Bỉ Ngạn, nếu nó với Cổ Nhĩ Đa hữu duyên, sớm đã để cho y có được ích lợi gì đó, không có khả năng chờ tới bây giờ, không thấy “Ma Sư” dù có Thiên Đế truyền thừa, mà ở Ngọc Hoàng sơn cũng vỏn vẹn chỉ lấy được quà tặng một đêm mười năm, do đó tấn chức Thiên tiên, chưa từng lấy được Quang Âm đao hay sao.
Cổ Nhĩ Đa thân hình hùng vĩ, bộ pháp trầm ổn, không hề quay đầu, thấp giọng nói: “Thiên Tru phủ sinh ra từ Cửu Trọng Thiên, có liên quan chặt chẽ với Thiên Đình, bản Đại Hãn không phải tới tìm Quang Âm đao và ‘Thiên Đế ngọc sách’, mà là muốn tìm cơ duyên có liên quan tới Thiên Tru phủ, có lẽ bên trong Thiên Đình di tích có vật gì đó có thể khiến nó thức tỉnh thêm một bước, nhờ có nó lúc trước bay ra khỏi Cửu Trọng Thiên mới không có chuyện gì xảy ra, nắm giữ nó càng tốt, sẽ càng có ích cho bản thân.”
Tô Ðát Kỷ đảo mắt, vẻ kinh ngạc: “Từ sau khi thất bại ở lăng Thuần Dương tử, thiếp thân cảm thấy Đại Hãn như thay đổi thành một người khác, không còn thù hận đám người kia, cũng không còn cố chấp đối kháng với chính đạo, cả người như tiến bộ hơn hẳn.”
Cổ Nhĩ Đa cười tự giễu: “Tô Mạnh đã khiến bản Đại Hãn nhục nhã, mối hận này không bao giờ quên. Nhưng lời mắng của hắn cũng đã giúp bản Đại Hãn tỉnh ra, ánh mắt hẹp hòi không phải là chuyện tốt, đại kiếp đã tới, cần phải có lòng mang toàn cục, bắt lấy mọi cơ hội để tăng thực lực bản thân, sau này khi bản Đại Hãn lại quân lâm thiên hạ, phải ‘Cảm ơn’ hắn thật hậu hĩnh.”
Nói tới đây, y đổi đề tài: “Chúng ta nhanh chân lên, dự phòng hành tung bị lộ, phiền phức.”
Tới sườn núi đã xuất hiện mây mù, khiến nơi này đẹp như tiên cảnh, Tô Ðát Kỷ đang định nói chuyện, thì nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ au từ trong biển mây mọc lên, nhuộm đỏ đất trời, sáng lạn mà tráng lệ.
Mặt trời mọc đẹp quá…… Tô Ðát Kỷ vừa nghĩ thế, thì giật mình. Bây giờ đang là chính ngọ kia mà!
Núi non biến mất, hóa thành mặt đất mênh mông, hoang vu hoang vắng, không có sinh vật sống. Cổ Nhĩ Đa rùng mình, biết mình đã bị mai phục, đưa Thiên Tru phủ lên.
Y nghe thấy một giọng nói vọng tới từ đằng sau lưng:
“Đạo hữu, xin dừng bước!”
Từ trong ánh mặt trời đỏ, bay ra một đụn mây, trên đụn mây có một nam tử mặc bào xanh, dung nhan tuấn mỹ, thái dương thoáng hoa râm, nét mặt mỉm cười, tiên kiếm năm màu sáng ngời, cao giọng ngâm nga:
“Bối viễn Như Lai tâm luyện phẫn, đao tiêu Bỉ Ngạn chứng duy nhất.”
Tiên kiếm chấn động, bắn ra kiếm quang mông lung!
Tô Mạnh?
“Nguyên Hoàng” Tô Mạnh!
Hắn đã ở sẵn đây mai phục hai người mình!
Cổ Nhĩ Đa vô cùng khiếp sợ. Y quyết định tới Ngọc Hoàng sơn là chuyện không ai hay biết, ngay cả Tô Ðát Kỷ cũng là gần tới nơi mới đoán ra, còn không hiểu vì sao y lại tới đây, hơn nữa y còn dùng Thiên Tru phủ che dấu nhân quả, khiến thiên cơ càng thêm hỗn độn, dù có là đại năng Truyền Thuyết cũng chưa chắc gì tính ra được tung tích của y, Tô Mạnh dựa vào cái gì mà biết được?
Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng theo dõi y, thấy y rời khỏi Bá Vương một cái là túm lấy ngay?
Cổ Nhĩ Đa vung Thiên Tru phủ. Cán rìu ngăn đón kiếm quang, lưỡi rìu diễn hóa thành hỗn động, bổ lên trên cao, xé rách hư không, muốn chén vỡ vách ngăn cách hai giới.
Tô Ðát Kỷ cũng phun ra kì phiên, bao lấy ả và Cổ Nhĩ Đa.
Ở trên cao, hiện ra một nam tử bào xanh, lãnh đạm trầm mặc, tâm thần chỉ tập trung vào tàng kiếm trong tay, bản chất Tô Vô Danh cao hơn giới này lại không đâu không ở, kiếm quang rơi xuống, bốn phương tám hướng liền đều có đột kích, hư không tầng tầng đều hóa thành trường kiếm!
Thiên ngoại có thần kiếm, Thái Thượng đã vong tình!
Bên trái hiện ra Lục đại tiên sinh, ánh mắt tinh thuần, trong lòng chỉ có kiếm. Trường kiếm vung ra, phân hoá như tơ, nắm giữ tỉ mỉ, tầng tầng lớp lớp, ảnh hưởng tới bản chất nhỏ nhất của sự vật.
Cực vu tình giả cực vu kiếm, nhất sinh nhất thế nhất tâm nhân!
Bên phải trên cao hiện ra một hoàng giả mặc đế bào, có núi non sông ngòi vòng quanh, nhật nguyệt tinh thần vây lấy, trường kiếm vàng óng chém ra nhân đạo khí tức dày đặc, câu động năng lượng vô tận, Nhân Hoàng kiếm đã thức tỉnh tới Thiên tiên.
Cuồng ca đương khóc lâm Cửu Tiêu, cũng vì đế tọa cũng vì ngươi!
Bốn đường kiếm quang nhất tề chém xuống, không ngừng lan rộng, giao điệp với nhau, tỏa ra ánh sáng bốn màu đỏ xanh đen trắng, tung hoành chia rẽ, ức vạn khó tả, sát khí tràn ngập.
Bốn kiếm hợp nhất, Tru Tiên kiếm trận!
Mạnh Kỳ vận dụng Hư Không ấn và “Ngụy Cửu U Kham Dư đồ” để phân cách hai giới xong, lập tức chọn Tru Tiên kiếm trận, không cho Cổ Nhĩ Đa bất kì một hi vọng nhỏ nhoi nào!
Bốn người đều không thua gì Thiên tiên, thực lực càng mạnh hơn hồi ở Kim Ngao đảo, cho dù Hãm Tiên kiếm và Lục Tiên kiếm vẫn còn có khuyết điểm, uy lực Tru Tiên kiếm trận tăng lên có hạn, nhưng có hạn thì vẫn là có, hồi trước còn giết được hai đại Thiên tiên, hôm nay Cổ Nhĩ Đa chỉ là Địa tiên, Tô Ðát Kỷ cũng chẳng phải cao thủ trong Thiên tiên, dù ả có mang pháp bảo, y có cầm Thiên Tru phủ, thì e là cũng không có đường sống!
Mạnh Kỳ nhớ Nguyệt Quang Bồ Tát đã dặn từ bi, nhưng lúc đối địch há có thể có lòng do dự?
Bởi vậy hắn đã định nếu Cổ Nhĩ Đa và Tô Ðát Kỷ đỡ được một kích của Tru Tiên kiếm trận, hắn sẽ không giết, chỉ trấn áp họ, đưa tới Đông Phương lưu ly thế giới, nếu bọn họ không chống được, vậy thì hắn cũng chịu thôi.
Kiếm quang hòa vào nhau, suy diễn ra hỗn loạn, không ngừng thôn phệ năng lượng, hấp thu vật chất, mở rộng phạm vi lan tràn, như không có điểm dừng, hỗn động Cổ Nhĩ Đa bổ ra cũng hóa vào trong hỗn loạn.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc, Cổ Nhĩ Đa như về lại ngày trước, kiếm trận trước khi Xung Hòa tự hủy. Lần ấy, y đã bị chém trọng thương, sau đó mất đi thân thể, một bước thua từng bước thua, kiếm trận lần này còn mạnh hơn lần đó, có khả năng khiến y vẫn lạc.
Y rất không cam lòng.
Ta mới thoát ra khỏi bóng ma, trở lại sự hào sảng khi xưa, sao có thể chết ở trong này!
Ta còn muốn tấn chức Thiên tiên, tự chứng Truyền Thuyết, tự tay bóp chết Tô Mạnh, sao có thể vẫn lạc ở đây?
Thần thức của y diễn hóa thành thực chất, đổ vào trong Thiên Tru phủ, quát to:
“Phủ huynh trợ ta!”
Tru Tiên kiếm trận co lại, sát ý đã tới sát mặt, nhưng Thiên Tru phủ không hề có phản ứng, nó không hề có phản ứng!
Cổ Nhĩ Đa sửng sốt, hỗn loạn đã tới trước mắt, kiếm quang đã đạo đạo gia thân.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ chuyện y muốn tới đây tìm hiểu thêm về Thiên Tru phủ đã phạm vào kiêng kị của nó? Chạm đến cấm kỵ nào đó?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cho nên nó từ bỏ người chủ nhân này?
Ta rốt cuộc có được tính là chủ nhân của nó hay không?
Sớm biết như thế, còn không bằng tiếp tục không biết!
Tru Tiên kiếm trận rơi xuống, Cổ Nhĩ Đa nháy mắt hóa thành bụi bặm, tan thành mây khói, chỉ còn lại tàn niệm không cam tâm và khó hiểu. Thiên Tru phủ chấn động, chín đạo văn cùng sáng lên, chém rách hỗn loạn, độn ra khỏi thế gian, khiến đám người Mạnh Kỳ không kịp vây khốn.
Thiên Tru phủ nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, bay vào hỗn độn, một cánh tay trắng nõn như ngọc vươn ra, cầm lấy cán rìu.
Nó liền trở về im lặng.
…………
Nhờ cơ hội Thiên Tru phủ phá trận pháp bỏ chạy, Tô Ðát Kỷ miễn cưỡng chống đỡ được một kích này, kì phiên đầy vết rách, ả sắp ngã xuống, hiện ra Cửu Vĩ bạch hồ chân thân.
“Nam Mô Dược Sư lưu ly Quang Vương Phật.” Tiếng Nguyệt Quang Bồ Tát vang lên, thu Tô Ðát Kỷ vào trong Đông Phương lưu ly tịnh thổ.
Mạnh Kỳ đứng yên một lúc, thở dài: “Đại kiếp tiến đến, như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, Cổ Nhĩ Đa ngày xưa uy phong cỡ nào, không ngờ nay lại chết không ai hay biết, hoàn toàn không có sức phản kháng.”
Cho nên, quan trọng nhất vẫn là phải tăng thực lực cho mình!
…………
Long Đài.
Những việc lặt vặt đã xong, truyền thừa của Thuần Dương tử lại được đưa vào trong lăng, đám Mạnh Kỳ tới lăng, nhờ Nguyệt Quang Bồ Tát truyền tin, chỉ còn đợi Vân Hạc.
Một ngày sau, Vân Hạc chân nhân mặt mày hồng hào tới nơi, rõ ràng là thu hoạch đầy bộn. Mạnh Kỳ như cười như không nhìn lão, nhìn tới mức lão thấy sợ.
“Tô tiểu hữu, lão đạo chỉ là tới mấy cái lăng không quan trọng thôi mà, không ảnh hưởng gì tới lịch sử đâu.” Vân Hạc chân nhân ngượng ngùng, “Có cần lão đạo bỏ ra ít bảo vật hay không?”
Mạnh Kỳ hắc một cái: “Chân nhân không cần như thế, chúng ta đều có lợi ích rồi, không cần bảo vật của lão.”
“Lợi ích gì?” Vân Hạc chân nhân tò mò.
Mạnh Kỳ lại cười: “Có người tìm được kiếp trước, lưu lại ấn ký thành công.”
“Tìm được kiếp trước, lưu lại ấn ký……” Vân Hạc sửng sốt, đấm ngực giậm chân.
Ham tiện nghi nhỏ thiệt thòi lớn a!
Sao mình lại không nghĩ tới làm việc này cơ chứ!
Mạnh Kỳ lấy phật châu ra, một bức tượng phật lưu ly xuất hiện, đại trận tỏa ra ánh sáng mênh mông, bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Mạnh Kỳ hành lễ với hình ảnh của Dược Sư Vương Phật, dùng thần thức truyền âm: “Lục Áp Đạo Quân bảo tại hạ nhắc cho ngài là ‘ở tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên’.”
Ánh sáng xanh rực sáng bừng bừng, hư ảnh phật đà khẽ gật đầu, ý bảo mình đã biết, sau đó Mạnh Kỳ cảm giác được thời không bị phá vỡ, loạn lưu tràn ra, trong lòng chợt nghĩ tới Bá Vương.
Mình hiện giờ còn thua Bá Vương quá xa, nhưng đợi mình tấn chức Thiên tiên, không biết có thể 1 đấu 1 đánh bại y hay không?
Đáng tiếc, hẳn là không có cơ hội được thử.
Loạn lưu mãnh liệt, Mạnh Kỳ lại chìm vào mê muội, chuyến du hành về trung cổ tới đây là kết thúc.