Nhất Thế Chi Tôn - Chương 119: Hai năm Pháp Thân rời đi này
Bao lâu nay, quán rượu Đậu gia Thần đô luôn là nơi long xà hỗn tạp, đủ loại tin tức bay loạn, võ giả tới lui náo nhiệt, ai uống trà uống trà, ai uống rượu uống rượu, ồn ào đông đúc vô cùng, nhưng nửa năm nay, đã trở nên vắng vẻ hẳn, dù hôm nay là ngày Địa bảng và Nhân bảng mới ra lò, thì trong quán cũng vẫn còn rất nhiều ghế trống.
“Ai, không được không được, không thể so được với dĩ vãng.” Chưởng quầy giấu tay trong áo, miệng thở ra khói trắng, đứng ở góc cầu thang, liên tục lắc đầu, thở dài thở ngắn.
Một hỏa kế mới tới ngơ ngác nhìn chưởng quầy: “Sao làm ăn của chúng ta lại kém đi nhiều như vậy?”
Chưởng quầy cõi lòng đang đầy tâm sự, bị chọc trúng đài liền mở máy ngay: “Ngươi từ nông thôn đến, mới làm hỏa kế không lâu, bình thường cũng không tiếp xúc giang hồ, có một số việc đương nhiên là không biết.”
“Chưởng quầy, là chuyện gì?” Hỏa kế tò mò.
“Việc này nói ra thì dài, phải bắt đầu từ chuyện hai năm trước Đông Hải Kim Ngao đảo trồi lên mặt nước, sai Thiên tiên sứ giả tới đây đưa thiệp mời.” Chưởng quầy nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào hồi ức, “Thiên tiên sứ giả đó, Kim Ngao đảo lại dám dùng Thiên tiên làm sứ giả! Ngươi có biết cái gì là Thiên tiên không? Trong cơ thể đã tự diễn Động Thiên, mở ra đất trời từ một chiếc lá, lực lượng mạnh mẽ không thua gì trăng sao, phàm nhân chúng ta tuyệt không sao tưởng tượng nổi, nhân vật thần tiên như thế chỉ làm sứ giả mà thôi!”
“Sứ giả tới để làm gì?” Mắt hỏa kế sáng ngời.
Chưởng quầy trầm mặc: “Họ tới mời các Pháp Thân cao nhân Thiên bảng đi dự tiệc, đối mặt Thiên tiên, không ai dám từ chối, các Pháp Thân cao nhân đều đi hết, đi rồi không một ai trở về. Nghe đồn họ đều đã bị Kim Ngao đảo nhốt lại, cũng có người nói họ vì không chịu thần phục Kim Ngao đảo, nên đã bị giết. Mà Kim Ngao đảo từ đó cũng không thấy bóng dáng, yến hội năm đó trở thành bí ẩn lớn nhất giang hồ.”
Hỏa kế nghe mà rùng mình, cái này nghe còn dọa người hơn nghe bà cốt ở quê kể chuyện quỷ ma nữa.
“Pháp Thân đều mất tích, trụ cột giang hồ chỉ còn lại mấy Đại Tông Sư, những thế lực hàng đầu chỉ còn có hộ sơn đại trận và thần binh trấn phái, sức ảnh hưởng không lớn, những thế lực bên dưới chia năm xẻ bảy. Lúc đó, cùng nổi lên giang hồ với Kim Ngao đảo còn có hải ngoại Tiên Giới, các đại nhân vật của họ cũng đi dự yến Kim Ngao đảo rồi mất tích, nhưng Thiên Đạo minh cầm đầu và tam ma tứ kì vẫn còn nửa bước Pháp Thân, khí thế ép xuống chúng ta.”
Chưởng quầy mặt mày hớn hở, nhớ lại trận đại chiến năm đó, “Lúc ấy, hai bên ước chiến ở Đông Hải, tinh anh chính đạo kéo nhau ra hết. ‘Thái Thượng thần kiếm’ Giang Chỉ Vi liên tục đánh bại bảy đại nửa bước, ‘Hàn Băng tiên tử’ Diệp Ngọc Kỳ cũng một mình lấy một địch hai, đánh bại một cặp đại tông sư chuyên về liên thủ. Chỉ hai người đó ra tay, đã khiến hải ngoại Tiên Giới biết khó mà lui, tới lúc ấy, trung thổ với hải ngoại mới bắt đầu qua lại bình thường với nhau.”
“Thật là sôi sục!” Hỏa kế rất là kích động, nhưng vẫn thấy chưa hiểu lắm, “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc làm ăn của chúng ta?”
Chưởng quầy hắc một cái: “Qua trận chiến đó, mọi người đều nhận ra sự quan trọng của Pháp Thân. Các vị Đại Tông Sư đều thi nhau bế quan, đi ma luyện, ai cũng muốn mình đột phá, ngạo thị quần hùng, không còn nhúng tay vào thế sự. Trong khi ấy, Nam Hoang dưới bàn tay Ma Đế……”
Giọng ông ta vô thức nhỏ xuống: “…… Phát triển không ngừng, ở đó, phàm là võ giả, đều có quyền được nhận phần nhập môn một môn tuyệt thế thần công. Chỉ cần cố gắng, chỉ cần khắc khổ, bất kể mất bao lâu, chỉ cần vượt qua được kiểm tra về thể xác và tinh thần là sẽ được truyền thêm cho phần tiếp theo của tuyệt thế thần công. Hắc, tuyệt thế thần công đó, bao nhiêu môn phái thế gia đánh nhau tới điên cuồng mà không cướp được một môn, Nam Hoang lại ai ai cũng được luyện, hồi trước còn có Đại Tông Sư áp chế, nhưng bây giờ không biết bao nhiêu nhân tài mới xuất hiện, bao nhiêu những đệ tử môn phái nhỏ vào giang hồ đã nhiều năm mà vẫn còn tầm thường vô vi như lão bán bánh quẩy đều mai danh ẩn tích, lặng lẽ đi Nam Hoang, ngươi nói chúng ta làm sao làm ăn tốt được?”
“Như vậy a……” Hỏa kế liếm liếm môi, trong lòng cũng bắt đầu nóng lên.
“Nếu không phải gia tuổi tác đã lớn, sớm không còn hi vọng, thì gia……” Chưởng quầy khựng lại, đổi đề tài, “Võ đạo của trung thổ và hải ngoại Tiên Giới khác biệt, va chạm với nhau gay gắt, dẫn tới địa điểm để cho người ta đi lịch lãm bây giờ không còn là Giang Đông, không còn là Thần đô, mà là hải ngoại.”
Ông ta lại hạ giọng: “Lại nói, nhiều Pháp Thân như vậy mất tích ở Đông Hải Kim Ngao đảo, nếu thật họ đã qua đời, chỉ cần tìm được di thể của họ, chẳng phải sẽ tìm được thần binh, công pháp và bí tàng hay sao?”
“Tận cùng Đông Hải trở thành nơi có khả năng có bảo tàng kinh thiên như vậy, tuy rằng các bạn bè đệ tử của các Pháp Thân vẫn còn đang tìm họ ở đó, nhưng cũng không ngăn cản được giang hồ nhân sĩ chen nhau chạy tới đó tìm, lượng người kéo tới đó càng lúc càng đông, khách quen của Đậu gia điếm chúng ta cũng có cả hơn mười người đi Đông Hải.”
“Câu nói lưu hành hiện giờ chính là: Đi thôi, đi ra biển, đi mạo hiểm, đi tìm các bảo tàng của Pháp Thân, đừng bỏ qua cơ hội!”
Hỏa kế nghe mà miên man, cũng tưởng tượng mình leo lên một chiếc thuyền biển, trở thành thủy thủ.
…………
Trong hoàng cung, Đại Tấn Thiên Tử Triệu Hằng đã có thêm vài phần thâm trầm tôn quý.
Tư Mã Thạch trước mặt y đi qua đi lại, có hơi mất bình tĩnh: “Tần vương đã tới thời khắc mấu chốt?”
Triệu Hằng khẽ gật đầu, nhìn bề ngoài thần nhàn khí định, nhưng hai bàn tay đã siết chặt vào tay vịn: “Từ khi Pháp Thân thiên hạ đi Kim Ngao đảo rồi mất tích, cái bóng ma đè trên đầu Thần đô Triệu thị ta cũng không còn, mọi thứ trở nên sáng sủa, những áp lực tâm linh của hoàng thúc cũng khép lại, lại khôi phục tự tin. Hoàng thúc vốn đã có tích lũy sâu dày, thiên hạ này trừ hoàng thúc hẳn không còn ai khác. Hoàng thúc muốn làm người đột phá thành công đầu tiên, như thế sẽ áp chế, mượn sức được những thế lực còn lại.”
“Đây là ông trời thương xót, cho Đại Tấn ta sinh cơ và hi vọng.” Tư Mã Thạch cảm khái, nếu vẫn còn có Pháp Thân áp thế, bất kể tâm linh của Tần vương Triệu Cảnh Thế có viên mãn hay không, thì dù chỉ là đột phá cũng là một lần tranh đấu, giống như Quỳnh Hoa yến khi xưa.
Ai ngờ Kim Ngao đảo đột nhiên hiện thế, khiến Pháp Thân thiên hạ đều đi rồi không trở về, chưa bao giờ Thần đô Triệu thị lại có được thế cục tốt tới như thế.
Nếu lần này mà còn không tranh thủ được, vậy chính là thiên số đã hết! Tư Mã Thạch nhìn Triệu Hằng, nhìn thấy sự căng thẳng và chờ mong trong mắt y, giống như mình.
…………
Tẩy Kiếm các, chỗ của Giang Chỉ Vi.
Cô ngồi xếp bằng, khí tức và thân thể đều trống vắng, cô đang ở đây, nhưng lại như đang ở tận chân trời.
Giang Chỉ Vi cứ ngồi như vậy, như quên đi hồng trần quên đi thế tục, không biết qua bao lâu, cô mới mở mắt.
Đôi mắt sâu thẳm mênh mông, ai lỡ nhìn vào, cũng sẽ đều bị chúng hút chặt.
Giang Chỉ Vi chớp mắt, vẫy tay hút lấy một quyển sách, định thư giãn một chút, bớt mệt rồi sẽ lại tiếp tục tu luyện.
Quyển sách cổ này là hậu bối của Tẩy Kiếm các ngẫu nhiên lấy được từ một di tích nào đó thời trung cổ, kể lại chuyện thời kì kiếm tiên chư thánh đua tiếng năm đó, rất hợp với tính cách của Giang Chỉ Vi, nên cô mới xem.
“‘Kiếm Hám Tinh Hải’ Trác Triều Sinh. Chưởng giáo của Thiên Địa Kiếm Tông, Thiên Nhân kiếm tiên, Bát Hoang Vô Cực kiếm lấy pháp gần đạo, người này dung mạo xấu xí, tướng ngũ đoản nhưng không hề để ý tới điều đó. Hồi còn trẻ nghiện rượu, sau bị mắng tỉnh, thường mang theo hồ lô rượu nhưng lại chỉ đựng nước trong, mất mạng khi vây công Bá Vương……” Giang Chỉ Vi say sưa đọc.
Bỗng cô nhếch mép, khẽ cười: “Tên của kiếm tiên này không ngờ lại giống với tiểu hòa thượng nhỉ.”
Trên trang cô đang đọc có ghi chép sự tích về một vị kiếm tiên: “‘Kiếm Thánh’ Tô Mạnh, một vị kiếm tiên thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Hắn có giao hảo với ‘Bích Nguyệt kiếm tiên’ Nhậm Thu Thủy, ở La thành chỉ điểm kiếm pháp thiên hạ, liệt ra bảy đại kiếm pháp đứng đầu, bao gồm……”
“Ồ, quan điểm người thời đó không ngờ lại giống hệt với người đời sau!” Giang Chỉ Vi tặc lưỡi, “Quả thật đại đạo thù đồ mà đồng quy (đường tới đại đạo nhiều nhánh mà đều về cùng một mối)!”
“Tô Mạnh lấy thân thể Nhân tiên, thong dong thoát khỏi tay Ma môn Ma Kiếm Thiên Vương, sau đó giết chết Đa Mục Thiên Vương ở La thành, một kiếm thành trận, áp đảo ngũ đại kiếm phái. Danh động thiên hạ, được tặng cho danh hiệu ‘Kiếm pháp đệ nhất’.” Đọc đến chỗ này, trong lòng Giang Chỉ Vi nhộn nhạo, thật không ngờ người xưa giỏi quá, lại có cao nhân chỉ ở cấp độ Nhân tiên mà đã nắm giữ được “Một kiếm thành trận”, không hổ là thời đại chư thánh đua tiếng, quần hùng xuất hiện lớp lớp.
Mình còn cách cảnh giới này quá xa xôi, đương kim thiên hạ, e là cũng chỉ có những người tự mở ra đạo lộ, bất đồng tiền nhân như Lục đại tiên sinh và Tiểu Mạnh mới làm được mà thôi. Thời đại Trung Cổ quả thật bất phàm.
“Lên đến Địa tiên, Tô Mạnh đã có thể kiếm thí với vô địch đương thời Bá Vương, tuy vì cảnh giới hơi kém, tiếc nuối mà bại, nhưng lại khiến Bá Vương cũng phải thiệt thòi, về phần thiệt thòi thế nào, thì ngay cả Huyền Nữ Bá Vương cũng không nói. Sau đó, Tô Mạnh đấu với ‘Thái Thượng Thiên Ma’ Ngô Đạo Minh đã lột xác hoàn thành, cứu được Trác Triều Sinh dưới tay Ma Hoàng trảo, sau này rời khỏi Tinh Hải, không biết tung tích, nếu không nếu chờ hắn tấn chức Thiên tiên hoặc Truyền Thuyết, e sẽ không để Bá Vương một mình độc bộ thiên hạ. Chuyện trên đời luôn không được hoàn mĩ, khiến người ta cảm khái.”
“Tô Mạnh làm người khoan hậu, cực kỳ khiêm tốn, chưa bao giờ yêu chuộng thanh danh, lúc nào cũng lạnh nhạt với nó, nhưng cảnh giới kiếm pháp siêu phàm, bề ngoài và phong tư xuất chúng của hắn đã trở thành tấm gương cho kiếm giả đương thời……”
Giang Chỉ Vi đọc tới hết, thì lắc đầu bật cười: “Tiểu hòa thượng hồn đăng mãnh liệt, hẳn là không sao. Chờ hắn trở về, cho hắn xem chuyện về Tô Mạnh này, chắc là thú vị lắm……”
…………
Một chỗ bí ẩn, Đại Tấn tiền thái tử đang ngồi kết già, dưới thân sen trắng chồng thành đài cao.
Xung quanh y, những đóa sen trắng nở rộ, mỗi đóa sen sinh ra một chữ vạn màu vàng, một tay chỉ trời một tay chạm đất, rèn luyện Pháp Thân chân linh.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trước mặt y, đặt một pho tượng phật màu vàng, bụng to tướng, miệng nở nụ cười, không ngừng có những đốm sáng nguyện lực từ trong hư không bay ra, chui vào trong tượng phật.
“Báo thân tính cả hoàng mi tuy đã bị Ma Phật phá hủy, nhưng Bạch Liên tịnh thổ đã kịp chia nhỏ, lan đến các tông Phật môn và chi nhánh ngoại đạo, căn cơ vẫn còn, chỉ cần kêu gọi, thì vẫn thu được nguyện lực về……” Tiền thái tử cảm khái, y pháp báo song tu, trải qua hai năm, không còn là phàm nhân.
Y khép hờ mắt, dung hợp phật đà màu vàng với Pháp Thân của mình.
“Chuyện Thanh Đế, mặc kệ Trung Cổ kết cục là tốt là xấu, ít nhất hiện giờ cũng đã thắng được một bàn.”
“A Di Đà Phật thừa dịp loạn đẩy Cao Lãm đi, tranh thủ hai năm trưởng thành cho bổn tọa. Hôm nay, bổn tọa không còn là loại nhỏ yếu như khi ban sơ hàng thế, không cần phải trốn đông trốn tây nữa.”
…………
Tận cùng Đông Hải, rất nhiều hải thuyền đang lao vùn vụt, chốc chốc lại có người dùng truyền tống trận đi đến mảnh hải vực này, bởi vì nghe nói lúc trước Kim Ngao đảo chính là hiện lên ở đây.
Trên một chiếc lâu thuyền, vô số võ giả và hải khách không ngừng nhìn quanh để tìm dấu vết.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy phía trước có hào quang rực sáng, ánh sáng rực rỡ, những đạo khí tức mạnh mẽ khiến dẫn tới sóng thần thi nhau xuất hiện.
“Này……” Hải khách ôm chặt lấy lan can và dây thừng để khỏi bị cuốn đi.
Đây là những Pháp Thân cao nhân đã mất tích khi xưa?
Bọn họ đã thoát khốn?