Nhất Thế Chi Tôn - Chương 120: Kiếm ra phong vân động, vào vỏ nhà tranh tĩnh
- Home
- Nhất Thế Chi Tôn
- Chương 120: Kiếm ra phong vân động, vào vỏ nhà tranh tĩnh
Đại Tấn Thần đô, tổng bộ đầu Tư Mã Thạch rời khỏi hoàng cung, quay trở về Lục Phiến môn.
Các Đại Tông Sư đang tranh với nhau, ai cũng muốn là người tấn chức trước, không chế thế cục thiên hạ. Họ đều quên mất Tư Mã Thạch cũng là một nửa bước Pháp Thân, nhưng ngay cả chính bản thân y hình như cũng đã quên đi điều này, toàn tâm toàn ý phụ tá Tần vương Triệu Cảnh Thế và đương kim thiên tử Triệu Hằng, bởi vì y biết rõ căn cơ của mình còn khiếm khuyết, cần phải bỏ nhiều năm khổ công mới bù dần lại được, muốn đột phá vẫn còn thiếu tích lũy, không bì được với Tần vương, mà nếu Tần vương chứng được Pháp Thân, thì hưởng bóng mát của cây đại thụ đó cũng tốt.
Nhưng lý trí là lý trí, nhìn những người cùng cảnh giới với mình đều đang vì Pháp Thân mà cố gắng, Tư Mã Thạch vẫn không kềm được sự hâm mộ và đau lòng. Y đi lên Chu Y lâu, đẩy cửa phòng.
Tối nay trăng sáng, ánh trăng rơi vào cửa sổ, một người đứng chắp tay sau lưng, quay lưng lại với Tư Mã Thạch.
Người này mặc bào rộng dài, tóc đen cắm trâm gỗ, tiêu sái bất kham, trong mênh mông cao xa lộ ra vài phần uy nghiêm.
“Ma Sư!” Con ngươi Tư Mã Thạch rụt lại.
“Ma Sư” Hàn Quảng!
Kẻ cũng từng đi tham dự Kim Ngao chi yến mà mất tích!
Lúc ấy Pháp Thân thiên hạ đều ra đi là không còn trở lại, hôm nay chỉ có một mình “Ma Sư” thoát khốn?
Tư Mã Thạch định kích phát Thần đô đại trận, nối kết với hoàng cung, báo cho Triệu Hằng biết, để Triệu Hằng tế ra thần binh, nhưng Hàn Quảng mang tới một cảm giác vô cùng nguy hiểm, dù y có làm như vậy thì cũng chỉ phí công mà thôi, nếu Hàn Quảng muốn giết ông ta, ông ta không thể nào thoát được.
Tư Mã Thạch không phải chưa từng nhìn thấy Pháp Thân cao nhân, nhưng lúc này, cả người ông ta căng lên vì căng thẳng, như con mèo xù lông, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng, ông ta cũng không làm ra hành động gì cả.
“Rất tốt, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.” Hàn Quảng xoay người, mỉm cười khen, sau đó khẽ ho mấy cái, giống như có thương thế chưa lành.
Tư Mã Thạch hít một hơi thật sâu, cố kềm nén sự lo lắng trong: “Ma Sư giá lâm, là muốn ngăn cản Tần vương đột phá chăng?”
“Ngăn cản Triệu Cảnh Thế chứng đạo Pháp Thân?” Hàn Quảng bật cười, lắc đầu, “Hắn có cái gì đáng phải khiến bổn toạ phải cản? Dù hắn có tấn chức, cũng chẳng làm ra được cái gì.”
Y nhìn quanh một vòng, như cười như không nói: “Thần đô đại trận đã lạc hậu rồi. Thế sự bây giờ, đại trận cộng thêm thần binh nếu không ngăn được Thiên tiên, thì nên tự giác rời khỏi sân khấu lịch sử, trở thành phụ thuộc thế lực đứng đầu đi thôi.”
Không ngăn được Thiên tiên? Tư Mã Thạch khó nhọc nuốt nước miếng, ý của Hàn Quảng là y đã trở thành Thiên tiên?
Thiên tiên? Từ Cận Cổ tới nay chưa từng có ai chứng được cảnh giới Thiên tiên!
Hàn Quảng thong dong đi mấy bước: “Cơ hội duy nhất của Triệu thị chính là Quỳnh Hoa chi yến, nếu khi đó Triệu Vô Ngôn đột phá thành công, sau này hẳn sẽ có thêm cơ duyên, hôm nay mặc dù không bằng Cao Lãm, thì cũng chênh lệch không lớn, đủ để tự bảo vệ, đáng tiếc, một bước chậm, từng bước chậm, cơ hội đó không bắt lấy, Triệu thị đã không còn cơ hội nữa. Nếu Triệu Cảnh Thế muốn đột phá, bổn tọa nếu thuận tay, cũng sẽ không keo kiệt ngăn cản, nhưng cũng sẽ không cản những nhà khác.”
Y lại ho khan.
“Vậy Ma Sư giá lâm vì chuyện gì?” Tư Mã Thạch đã dần bình tĩnh lại.
Hàn Quảng cười: “Thế cục sắp không còn ra sao. Bổn tọa chỉ là tiện đường tới hỏi, Tư Mã tổng bộ đầu có muốn thay đổi địa vị hay không? Thần đô Triệu thị có muốn bắt lấy một đường sinh cơ hay không?”
Tư Mã Thạch hoàn toàn không ngờ câu trả lời lại là như vậy, hơn nửa ngày mới nói: “Ma Sư là tiền triều di cô, không nhân cơ hội hủy diệt Đại Tấn luôn hay sao?”
“Với thế cục trước mắt, sự tồn tại của Đại Tấn đối với bổn tọa là có lợi hơn là hủy diệt, chuyện đã có lợi, cần gì vì mối hận cũ năm xưa mà phá đi!” Hàn Quảng nhàn nhã.
Ngay lúc này, Tư Mã Thạch như nhìn thấy thiên đế ở trên ngôi cao nhìn xuống, đối xử bình đẳng với tất cả vạn vật, không vì thân sơ không vì cảm tình mà ảnh hưởng tới phán đoán ảnh hưởng tới làm việc.
So với Ma Sư, Tần vương hoàn toàn không có được đẳng cấp này.
…………
Trên lâu thuyền đầy hoa tươi, Vân Nguyệt đang thong thả đi dạo. Công tử tham dự Kim Ngao chi yến, đi một lần là biệt tăm, thật là khiến đám người mình lo lắng.
Trên Kim Ngao đảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Công tử có phải đã bị nhốt ở đó?
Bỗng nhiên, trước mắt cô nhoáng một cái, nhìn thấy một nụ cười quen thuộc, nụ cười như nước trong tươi mát chảy tận vào lòng.
“Công tử?” Vân Nguyệt bật kêu, che miệng rơi lệ, “Người, người cuối cùng cũng trở về rồi!”
Hoắc Ly Thương áo trắng không dính bụi trần, cười xoa đầu Vân Nguyệt: “Các ngươi còn ở đây, làm sao bản công tử bỏ đi được!”
“Kim Ngao chi yến lần này, bản công tử thu hoạch được không ít, không chỉ tấn chức Địa tiên, lại còn lừa được ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng, trả thù cho các ngươi.”
“Thật?” Vân Nguyệt phối hợp mở to mắt, “Công tử thật sự là khó lường.”
Dạ Đế cười tự đắc, chắp tay sau lưng đi vào khoang thuyền:
“Còn nữa, bản công tử hiện giờ chính là Pháp Vương La giáo.”
…………
Bắc Chu, Trường Nhạc, hoàng cung thâm sâu.
Cao Đằng vừa chủ trì đại cục, vừa tranh thủ thời gian tu luyện, muốn đột phá trước Nam Tấn Triệu Cảnh Thế.
Hô, y thở hắt ra, cảm thấy mình đã tới bình cảnh, trong khi tin từ phía nam truyền về, Triệu Cảnh Thế có hi vọng tấn chức!
“Tâm không tĩnh thần không yên, làm sao tu luyện?” Cao Đằng khó chịu, đứng bật dậy, đi qua đi lại.
Đúng lúc này, bên tai y vang lên giọng nói uy nghiêm quen thuộc: “Dục tốc tắc bất đạt.” (Quá vội sẽ không thành)
“Hoàng, hoàng thượng!?” Cao Đằng nhìn thấy Cao Lãm không biết đã ngồi ngay đối diện từ lúc nào, so với hai năm trước thì càng thêm khủng bố, lại có thêm vài phần huyền diệu khó tả.
Cao Lãm khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Hai năm nay vất vả.”
“Là chuyện phải làm.” Cao Đằng đáp, tinh thần phấn chấn, “Những Pháp Thân còn lại có về không? Hiện giờ chính là cơ hội nam hạ tuyệt hảo cho chúng ta!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Không vội.” Cao Lãm bình tĩnh nói, vẻ mặt lãnh khốc, “Lên hướng bắc, thôn tính thảo nguyên trước.”
“Thôn tính thảo nguyên?” Cao Đằng ngơ ngác, “Cổ Nhĩ Đa và Thiên Tru phủ đâu?”
“Cổ Nhĩ Đa không về được.” Cao Lãm lời ít mà ý nhiều.
…………
Họa Mi sơn trang, bởi vì có “Hàn Băng tiên tử” chống đỡ, hai năm nay ngược lại trở nên hưng vượng, chỉ là thế cục biến ảo khôn lường, mạch nước ngầm mãnh liệt, làm cho bọn họ không dám có chút lơi lỏng.
Diệp Ngọc Kỳ tóc thả thẳng, mỗi khi đi lại, xung quanh đều có hư không vũ trụ và thôi xán tinh thần làm bầu bạn, mỗi lần hít thở, cả vũ trụ ấy cũng phập phồng theo, rất là đáng sợ.
Cô ngồi trước mộ chị gái, ý định để chuyên tâm tu luyện, nhanh chóng đột phá, nhưng Linh Đài không tĩnh, lúc nào cũng lo lắng không yên, lo cho cái người kia.
“Vô Tận Uyên Hải có dị động, Cửu U sắp mở ra rồi sao?” Diệp Ngọc Kỳ nghĩ tới chuyện Tây Vực, nghĩ tới đại thế thiên hạ đang hỗn loạn, cả người rối loạn, không thể nào thanh tĩnh được.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một đôi chân, đi giày vải màu đen rất sạch sẽ, khí tức quen thuộc ập vào mặt.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt chăm chú mà dịu dàng của Lục đại tiên sinh: “Vất vả ngươi.”
“Trở về là tốt.” Diệp Ngọc Kỳ nhếch mép.
Lục đại tiên sinh khẽ gật đầu, đi trở về nhà tranh ngồi xếp bằng, đặt Nhất Tâm kiếm bên cạnh, mọi sắc bén đều không còn, như thần binh trở vào trong bao.
Không biết vì sao, Diệp Ngọc Kỳ lại trở nên vô cùng an bình tĩnh tại, không còn chút lo lắng nào nữa.
Cầu không được thì thôi không cầu nữa, lặng lẽ bảo vệ bên cạnh là được rồi.
Kiếm ra phong vân động, trở về nhà tranh tĩnh.
…………
Các Pháp Thân tham dự Kim Ngao chi yến đã trở về!
Tin tức này truyền khắp thiên hạ với một tốc độ như gió bão, mọi rục rịch đều im bặt, trời trong mây tan, nhưng người ta đều biết sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, hai năm vắng vẻ khiến thế cục thay đổi nay đã chuyển lên người các Pháp Thân, biến thành trận đấu cờ giữa họ với nhau, dù có cùng là chính đạo, thì cũng có lập trường khác nhau, ví dụ như chuyện phải xử lý Nam Hoang Ma Đế như thế nào.
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung.
Quanh người Phương Hoa Ngâm là những đóa sen vàng, cổ phiên bay lơ lửng trên nê hoàn cung, sau lưng có âm dương qua lại, con mắt thái cực như có như không, cô chủ tu Khai Thiên, Mậu Kỷ và Âm Dương tam ấn, nay đã tấn chức Ngoại Cảnh.
“Sư muội, cảnh giới của muội đã được củng cố, vi huynh có thể an tâm rời đi, tiếp tục đi Đông Hải tìm tung tích sư phụ.” Hà Mộ ngồi cạnh hộ pháp trầm ổn nói.
Phương Hoa Ngâm thu hồi dị tượng, mím môi: “Nghe Giang sư bá nói, sư phụ hồn đăng rất mạnh, hẳn là không sao. Hơn nữa sư phụ thần thông quảng đại, trí tuệ sâu xa, sư huynh không cần lo quá.”
Hà Mộ cười khổ: “Làm đệ tử, sao có thể làm như thế. Trước khi nhập môn, ta đi tìm sư phụ suốt mười năm, nhập môn chưa được bao lâu, sư phụ lại biến mất hai năm, lúc nào ta cũng rối rắm với chuyện sư phụ đi đâu.”
“Vậy chúng ta cùng đi Đông Hải.” Phương Hoa Ngâm đề nghị.
Vừa dứt lời, cả hai bỗng có cảm giác, nhìn thẳng ra cửa đạo quan. Két, cánh cửa Ngọc Hư cung mở toang ra, Mạnh Kỳ mặc bào xanh đi vào.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Hai đệ tử vội vã chạy ra đón, vừa mừng vừa sợ hỏi.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc, khôi hài nói: “Các ngươi sau này không phải lo nữa đâu, vi sư chính là tai họa hiếm thấy của trời đất, tục ngữ có một câu nói rất hay, tai họa sống ngàn năm, không thể nào dễ dàng chết đi được! Người ta không bị vi sư lây họa là đã may cho họ lắm rồi.”
Hắn yên lặng đốt một cây nến cúng cho Mai Sơn Đại Thánh Viên Hồng. Lần này ông ta coi như xuất sư bất lợi, bị mình lây họa, giờ không biết trốn đi đâu chữa thương, còn chuyện Lục Áp Phong Thần bảng, còn phải xác nhận thêm một chút.
Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm nghe mà bật cười, sư phụ quả thật khôi hài, một lát sau, Mạnh Kỳ kiểm tra võ công hai người, chỉ dạy một chút, rồi cho hai người lui ra.
Mạnh Kỳ chắp tay, thành tâm khẽ niệm:
“Nam Mô nguyệt quang chiếu khắp Bồ Tát Ma Kha Tát.”
Liên tục ba lần, bên tai hắn vang lên giọng nói trang nghiêm mênh mang quen thuộc: “Tô tiểu hữu, cần hỗ trợ gì à?”
“Không có gì, chỉ là xem Bồ Tát ngài có ở đây hay không thôi.” Mạnh Kỳ cợt nhả trả lời.
Nguyệt Quang Bồ Tát không biết nói gì.
Mạnh Kỳ cười đi tới ao sen, ngồi luôn xuống đất, tay vạch một cái, lập tức tạo thành hai giới phân cách với nhau, trên ao sen là một bầu trời sao thăm thẳm.
“Tinh lạc như vũ!” Mạnh Kỳ khẽ nói, chỉ tay một cái, những vì sao từ trên cao thi nhau rơi xuống, kéo theo những cái đuôi lộng lẫy, hạ xuống như mưa.
Nhưng trong ao sen, đóa sen trắng vẫn y như cũ, không có một chút biến đổi nào.
Nụ cười trên mặt Mạnh Kỳ biến mất, hắn im lặng một lúc, rồi thở dài:
“Phải có Luân Hồi ấn sao?”