Nhất Thế Chi Tôn - Chương 148: Hai mươi bốn chư thiên
Mây đen bao bọc tinh cầu, nước mưa rút đi, trả lại sự tĩnh mịch.
Nhưng Hứa Huyền không nhìn thấy điều ấy, trong mắt y chỉ nhìn thấy tăng nhân áo trắng tiêu sái xuất trần, bên tai vọng câu nói như tiếng chuông ngân:
“Bần tăng là sư thúc của ngươi! Là sư thúc của ngươi! Sư thúc của ngươi……”
Y theo bản năng kháng cự, theo bản năng lựa chọn không tin, đang muốn mỉa mai trả lời lại, nói tổ tiên Hứa gia và chi mạch còn lại chưa bao giờ có trưởng bối xuất gia làm tăng, tự có thần riêng để thờ, nhưng rồi ngạc nhiên thấy Mạnh Kỳ vung tụ bào, hút cả tinh cầu vào trong.
Cái cảnh này quen quá, chính là mình vừa mới biểu hiện qua.
Đây là đại thần thông “Tụ Lý Càn Khôn” của Ngũ Trang quan nhất mạch, như giả bao hoán, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài!
Chẳng lẽ thật sự là sư thúc…… Hứa Huyền miệng há hốc, mắt đầy khiếp sợ.
Ngao Trinh và Ngao Thanh hai mắt dại ra, vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, Pháp Hải đại sư là sư thúc của phu quân (tỷ phu)? Hơn nữa quả thật lại còn thi triển “Tụ Lý Càn Khôn”!
Hèn gì sau khi hắn nghe phu quân (tỷ phu) là Ngũ Trang quan nhất mạch thì thái độ lập tức thay đổi, cái gọi là thử xem người ứng kiếp thừa đại khí vận bất quá chỉ là để xác nhận lời nói của tỉ muội mình mà thôi.
Quả thật lũ trôi miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau.
Ngạc nhiên xong, hai người vô cùng hân hoan, tươi cười rạng rỡ, Pháp Hải đại sư có thể vượt qua hạo hãn tinh không, có thể hàng phục quá khứ hiện tại tương lai tam sinh, có thể một chưởng khiến Phúc Hải vương rơi vào khốn cảnh tinh thần, tuyệt đối là cao nhân đương kim thế gian ít có, chắc chỉ cách danh hiệu Đại Thánh một bước mà thôi. Có một sư thúc khó lường như vậy, phu quân (tỷ phu) sẽ không còn phải lo bị phụ vương áp lực, có thể nhờ vị sư thúc này ra mặt, trở thành người một nhà thật sự.
Bởi vì Mạnh Kỳ “Như Lai hóa thân” đã bị Tụ Lý Càn Khôn thu mất, nên chủ động tiêu tán. Giao long trên cao cũng từ trong luân hồi tỉnh lại, bề ngoài không chút tổn thương, nhưng ánh mắt mê loạn, chưa nhớ ra được mình là Phúc Hải vương hay là con rết độc không có linh trí kia.
Một hồi sau nó mới hoàn toàn tỉnh táo, hiểu mình đã trúng thần thông, nói mình bởi vậy mà bại thì cũng không hẳn, ít nhất với thần thức khủng bố của nó, đối phương chưa hẳn kéo được nó vào trong các kiếp trước, hoàn toàn trầm luân trong đó, nhưng nếu bảo nó một chút cũng không ảnh hưởng thì cũng không đúng. Nghe nói có những nhân tộc tinh thông tu tâm linh có thể trải nghiệm nhiều thế Luân Hồi mà không hề bị mê loạn. Nhục thân và thần thức của Yêu tộc đều mạnh hơn Nhân tộc, nhưng phương diện tâm linh lại không bằng.
Nó đang định tiếp tục tấn công, thì nghe thấy Mạnh Kỳ bảo mình là ‘sư thúc’, nhìn thấy hắn xuất chiêu “Tụ Lý Càn Khôn”, nên cũng ngẩn ra.
Hứa Huyền lấy lại bình tĩnh, cảm thấy chuyện hôm nay quá mức ly kỳ, thấy Mạnh Kỳ không tấn công nữa thì hắng giọng: “Sư…… Đại sư, xin hỏi pháp danh là gì? Tuy Ngũ Trang quan nhất mạch ta đã suy tàn, chỉ còn vài mạch ít ỏi như Hứa gia ta, nhưng chưa từng nghe nói có trưởng bối xuất gia làm tăng?”
Nam Mô Tôn Thượng Thánh Phật…… Mạnh Kỳ khẽ niệm hóa thân phật môn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười tủm tỉm nói: “Hứa sư điệt có từng nghe trưởng bối kể lại chuyện năm đó Thiên Đình rơi xuống, Trấn Nguyên Tử tổ sư mất tích, đệ tử Ngũ Trang quan đều tị kiếp khác nhau, một phần đệ tử muốn mai danh ẩn tích, còn một phần thì chuyển tới thế giới phong thần hay không?”
Nếu mình đã học “Tụ Lý Càn Khôn” môn đại thần thông này, gọi Trấn Nguyên tử một câu tổ sư cũng không chịu thiệt.
Thế giới Phong Thần? Phúc Hải vương ngơ ngác. Ngao Trinh và Ngao Thanh tựa hồ nhớ ra điều gì, còn mắt Hứa Huyền sáng lên, giọng bất giác trở nên cao vút: “Trưởng bối có kể, thì ra đại sư là truyền nhân của chi kia!”
Bởi vì tuổi thọ của chúng sinh bị giảm mạnh, chuyện xảy ra lại quá xa xưa, Hứa Huyền lúc đó chỉ là được nghe kể rồi ghi nhớ mà thôi, nhất thời hoàn toàn không hề liên muốn gì tới nó, nay được Mạnh Kỳ nhắc nhở mới nhớ ra, kết hợp với vừa rồi đối phương thi triển “Tụ Lý Càn Khôn”, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa.
Người biết được có một chi của Ngũ Trang quan quay trở về Thế giới Phong Thần, lại còn biết “Tụ Lý Càn Khôn”, vậy còn gì mà nghi nữa chứ!
Y vội hạ xuống, chắp tay, khom lưng, trang trọng chào Mạnh Kỳ:
“Hứa Huyền bái kiến Pháp Hải sư thúc.”
“Thấy chi này của các ngươi vẫn còn hưng vượng, bần tăng trong lòng rất an ủi.” Mạnh Kỳ “cảm khái” nói, ra vẻ trưởng bối.
Ngao Trinh và Ngao Thanh thở phào, cùng quỳ xuống:
“Xin chào Pháp Hải sư thúc.”
Phúc Hải vương thu hồi giao thân, hóa thành thân người đầu giao hạ xuống đỉnh núi: “Luận bối phận, tuy ta và Hứa Huyền là anh em kết nghĩa, nhưng sư thúc của y không phải cũng là sư thúc của ta, có điều, chiêu vừa rồi quả thực là lợi hại.”
Y giơ ngón cái, khen.
“Gặp phải thí chủ, bần tăng đành phải làm như thế thôi.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Phúc Hải vương ha ha cười, Ngao Thanh đảo mắt, nghi hoặc hỏi: “Pháp Hải sư thúc, Ngũ Trang quan nhất mạch thuộc về Đạo Môn, vì sao ngài lại đi theo đường Phật đạo?”
Đây cũng là thắc mắc của Hứa Huyền.
“Bần tăng khi còn bé có kỳ ngộ được Như Lai thần chưởng, sau lại lấy được Nguyên Thủy phù chiếu, tính Phật Đạo kiêm tu, muốn vạch ra một con đường đạo riêng cho mình, mặc phật y, thì xưng bần tăng, mặc đạo bào, thì xưng bần đạo, ai, chỉ tiếc công pháp của Ngũ Trang quan nhất mạch chỉ còn nắm được có một mình ‘Tụ Lý Càn Khôn’.”.
Như Lai thần chưởng? Nguyên Thủy phù chiếu? Hứa Huyền, Phúc Hải vương đều là loại có kiến thức, bất giác quay qua nhìn nhau. Phúc Hải vương qua chiêu vừa rồi cũng đã đoán nó hẳn là “Như Lai thần chưởng”, chỉ là không ngờ người này còn có cả “Nguyên Thủy phù chiếu”.
Có công pháp vô thượng như vậy, hèn gì bỏ qua thần công của Ngũ Trang quan.
“Sư thúc từ Thế giới Phong Thần về đây, có chuyện gì chăng?” Hứa Huyền vừa đi vừa hỏi.
Mạnh Kỳ thở dài nói: “Chi của chúng ta truyền thừa suy tàn, hôm nay chỉ còn bần tăng và một vị sư thúc, trưởng bối trưởng môn trước khi tọa hóa có đưa một cái hộp ngọc cho ta, bảo ta trở về đây, đưa cho hậu nhân của chi Ngũ Trang quan ở nơi này. Về phần bên trong là vật gì, đến từ phương nào, là phúc hay họa, thì bần tăng đều không biết.”
Hắn làm bộ lơ đãng hỏi: “Các ngươi có biết mối liên hệ giữa nơi này và thế giới Phong Thần hay không? Sao bần tăng càng đi lại ở đây càng cảm thấy kỳ quái.”
Ngao Thanh giành nói trước: “Ta từng nghe phụ vương nói nguyên quán của chúng ta đều là ở Thế giới Phong Thần, nhưng vì chỗ đó bị tàn phá, nên sau này mới chuyển đến giới này, cả hai đều là một phần của Chân Thật giới.”
Tàn phá…… Phong Thần sau khi khiến đất trời bị tàn phá, thì từng có một lần di cư quy mô lớn? Nhưng Tiểu Bạch sư thúc chỉ nói thiếu một phần tiên nhân “quay trở lại”, chẳng lẽ phần lịch sử này cũng đã bị bậc đại năng nào đó xóa đi hay sao? Y muốn che dấu cái gì?
“Ra vậy.” Mạnh Kỳ gật đầu, lấy ra cái hộp Lục Áp đưa cho.
“Cẩn thận.” Mạnh Kỳ đưa cho Hứa Huyền.
Hứa Huyền ném cái hộp đi thật xa, cách không thao túng, giải trừ cấm pháp, mở nó ra.
Bên trong có hai vật màu xanh ôn nhuận, không phải kim loại không phải gỗ, không nằm trong ngũ hành, tỏa ánh sáng nhu hòa. Một vật là một thứ như kiếm khí và đao mang ngưng tụ thành thủy dịch, lấp lánh ánh vàng, đầy tính kim. Vật còn lại là một nửa trái đào, thịt quả trong suốt, mùi thơm mê người, ruột đào màu đỏ thẫm, hạt đào bên trong gồ ghề như hình dáng một thằng bé con có cả tay chân.
“Nước Dao Trì, nửa trái Bàn Đào……” Mạnh Kỳ nhận ra hai vật này, nhưng không đoán ra được mục đích Lục Áp đưa chúng cho người Ngũ Trang quan.
Hai vật này đối với Địa tiên hẳn là trân quý, nhưng đối với đại năng như Lục Áp, cơ bản chẳng có tí giá trị gì.
Ấn kí huyết đào trên mu bàn tay hắn nhảy lên, vẻ rất khao khát. Mạnh Kỳ vội vận chuyển đạo lực, chặn nó lại, quay qua nhìn Hứa Huyền.
“Bàn Đào!” Ngao Trinh và Ngao Thanh phản ứng còn nhanh hơn cả Hứa Huyền.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hứa Huyền ngơ ngác quay qua nhìn Mạnh Kỳ: “Sư thúc, tiểu điệt đã ăn quả nhân sâm, không cần bàn đào nữa.”
“Tổ tiên cho, các ngươi cứ cất đi.” Mạnh Kỳ đành phải trả lời như thế.
Hứa Huyền đậy hộp lại, bưng trên tay, mỉm cười hỏi: “Sư thúc ở xa tới, mời về nhà làm khách.”
“Hứa gia chính là ở cái tinh cầu kia?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Hứa Huyền lắc đầu, cười đầy thâm ý: “Không, chúng ta ở trong một trong hai mươi bốn chư thiên.”
“Hai mươi bốn chư thiên?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Chính là hai mươi bốn chư thiên do Định Hải châu diễn hóa thành?
“Đúng, năm đó Thiên Đình rơi xuống, Cửu Trọng Thiên bị phá hủy, hai mươi bốn chư thiên cũng hóa thành hai mươi bốn viên Định Hải châu tứ tán khắp nơi. Có thần linh lấy được một viên, lại diễn hóa thành một trọng Thiên Giới, nó thấy yêu loạn đại địa, thương hại Nhân tộc gian khổ, nên cứu vãn không ít Nhân tộc cho đi vào, bao gồm cả chi truyền thừa này của chúng ta. Nhờ trọng Thiên Giới này, chúng ta có thể nháy mắt là đến được bất cứ nơi nào trong Tinh Hải, tìm được khá nhiều tinh cầu con người ở được, dời chuyển nhân tộc của tứ đại Bộ Châu Nhân tộc đến đó để trốn tránh Yêu tộc.” Hứa Huyền đầy vẻ sùng kính.
Hèn gì Ngao Trinh và Ngao Thanh có thể xuất hiện ở một tinh cầu xa như thế, hèn gì hai người né tránh được “Chư quả chi nhân”, thì ra là bởi vì Định Hải châu, một trong hai mươi bốn chư thiên! Mạnh Kỳ bừng hiểu ra, không biết những Định Hải châu còn lại có bị người ta nhặt được hết hay chưa, mình có khả năng tìm được viên nào hay không……
“Vị thần kia xưng hô như thế nào? Quả thực là một vị thần cứu thế nhân tộc.” Mạnh Kỳ hỏi.
Hứa Huyền nghiêm mặt: “Đó là Vô Sinh Lão Mẫu, cho nên trọng Thiên Giới này được chúng ta gọi tên là ‘Vô Sinh thiên’.”
Vô Sinh Lão Mẫu? Vô Sinh thiên? Mạnh Kỳ ngạc nhiên quay qua nhìn y.