Nhất Thế Chi Tôn - Chương 161: Vô tình trở nên nổi trội
U ám tối tăm mênh mông vô biên, tới khi Mạnh Kỳ cho rằng mình không còn phân biệt được xung quanh trên dưới, cảm quan hoàn toàn mất phương hướng, thì hắn lại nhìn thấy chủ điện.
Trước điện hay Côn Luân cổ chung, xung quanh hay giếng cổ, song có một điểm khác là bên trên có thêm một tấm biển đề ba chữ cổ “Ngọc Thanh cung”, túc mục trang trọng, tang thương vĩnh hằng.
Lần trước Mạnh Kỳ cũng chính là nhìn thấy Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn ở trong Ngọc Thanh cung này, thì ra nó là một “bên mặt” nào đó của chủ điện.
Nhảy ra khỏi giếng cổ, hạ xuống trước điện, quanh người Mạnh Kỳ có một lớp màng hỗn độn bao phủ, nhân quả thu liễm, thiên cơ không thấy, như không tồn tại ở trong trời đất.
Nếu đã nhảy ra khỏi vũ trụ giếng cổ, vậy phải tiếp tục thực hiện kế hoạch trước đó, hóa minh thành ám, né tránh truyền thuyết đại năng và đám người Triệu Khiêm, lặng yên đi tìm hỗn độn Thanh Liên tử!
Thân ảnh vừa nhoáng một cái biến mất, thì Hàn Quảng từ trong giếng cổ kia đã nhảy ra. Vì đảo ngược thời gian của vũ trụ đặc thù, y phải trả giá bằng việc tiêu tan Thiên Đế hóa thân, bản tôn thì trọng thương, thực lực chỉ còn cỡ sáu thành, còn bị ảnh hưởng của thời gian, nên lại bị giảm thêm một hai thành.
Ma Sư nhếch mép, tiêu sái vẻ chẳng thèm để ý đến chuyện đó. Muốn có thu hoạch lớn, thì đương nhiên phải sẵn sàng trả cái giá tương xứng, chưa kể lần này cho mượn được gió đông của Tô Mạnh, chứ nếu chỉ có một mình y, thì dù có mất mạng cũng chẳng làm gì được cái hình chiếu Nguyên Thủy kia.
Trên trình độ nào đó, ở trong cái vũ trụ kia, hình chiếu đó còn đáng sợ hơn cả truyền thuyết, đương nhiên hạn chế và nhược điểm cũng nhiều hơn.
Y tỏa thần thức, phát hiện cửa lớn Ngọc Thanh cung đã mở, bên trong tối tăm thâm thúy, nhưng không thấy Mạnh Kỳ, nửa điểm dấu vết cũng không, ngay cả thiên cơ đối ứng của hắn cũng trở nên mơ hồ.
Hàn Quảng đăm chiêu gật đầu, không định đi tìm, thản nhiên đi vào Ngọc Thanh cung.
Mạnh Kỳ nấp sang bên, chờ Hàn Quảng đi qua, mới lặng lẽ đi theo, để cho tên kia đi dò đường.
Nếu không có cơ duyên khác, cho dù mảnh vỡ Đông Hoàng chung không bị thương tổn, khí tức Thiên Đế không bị tiêu hao quá mức, thì Hàn Quảng muốn dùng chúng chém ra Thiên Đế hóa thân, ít nhất cũng phải mất hai năm mới trùng tu lại được…… Mạnh Kỳ nhìn bóng dáng yếu đi của Hàn Quảng, thầm nghĩ.
Phạm Thiên “Nguyên Thủy Thiên Tôn” đó quả thực là khủng bố. Nếu không phải nó không thể thoát ra được sự khống chế của vũ trụ đó, mà mình vừa vặn lại có Đả Thần tiên, liên thủ với Hàn Quảng thì tìm được cơ hội bỏ chạy cũng đã may lắm rồi.
Chung quy từ Thiên Tiên đến truyền thuyết chính là sự tiến hóa sinh mệnh về mặt bản chất, đã không còn là chung một giống loài. Thực lực sẽ tăng lên rất mạnh.
Nhưng, truyền thuyết đại năng là đều đã câu thông rất nhiều hình chiếu, mỗi ‘ta khác’ đều cung cấp cho bản thể sức mạnh tương đương như một tinh hệ, nếu đạt tới đỉnh truyền thuyết, hình chiếu trải rộng vạn giới, là có thể từ lượng biến dẫn đến chất biến, tinh hệ hay hà hệ không còn đủ để hình dung nữa, mà đã có sức mạnh tới cấp vũ trụ một phương. Sau khi đạt tới tạo hóa, động thiên trong cơ thể sẽ hóa thành vũ trụ vô ngần thật sự, chiến lực của họ ở trong Chân Thật giới sẽ bị hạn chế, yếu đi, nhưng ở trong vạn giới, thì sẽ là vô cùng đáng sợ, thiên tiên so với họ chẳng khác gì đom đóm với ánh trăng.
Hình chiếu Nguyên Thủy bị hạn chế, không thể nhanh chóng tụ được sức mạnh, nhưng lại có dòng sông thời gian và nhiều đặc thù Bỉ Ngạn, nếu đấu trực diện, một trăm Mạnh Kỳ cộng thêm một trăm Hàn Quảng cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhưng mà, vận khí của nó thực là không tốt, vừa vặn gặp phải người có đặc thù Bỉ Ngạn là hắn, “Chuyển nhân thành quả” và “Vũ trụ trầm trọng” với sức mạnh mới chỉ tích tụ được một phần không làm gì được hắn, rồi vừa vặn gặp phải Hàn Quảng với khả năng đảo lưu thời gian bất chấp đạo lý, nhất là vừa vặn trên tay hắn lại còn Đả Thần tiên, một đòn là phá hủy được thần thi.
Ba cái vừa vặn ấy khiến nó bị thất bại trong tay hai con kiến, thực là nghẹn khuất.
Mạnh Kỳ và Hàn Quảng đi tới, xuyên qua tiền điện trống rỗng.
Khả năng khống chế của hắn chỉ ở mức bình thường. Đả Thần tiên là của Tiểu Bạch sư thúc, dùng để đối phó truyền thuyết của La giáo, dùng cho hình chiếu Nguyên Thủy thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi. Hàn Quảng thì khác, y đã có chuẩn bị sẵn, y biết mình sẽ gặp phải cái gì, sẽ có thể lấy được cái gì, nhưng cái đó thì có quan hệ gì với hắn đâu, chỉ có thể đổ cho đại nhân vật nào đó ở đằng sau lưng y chỉ điểm cho y thôi. Vậy thì cái cảm giác cứ thấy kì quái nãy giờ của mình là từ đâu ra?
Nhưng mà phải xác nhận, thu hoạch hoặc nói là biến hóa của hắn rõ ràng là nghiêng về hướng chư quả chi nhân và Nguyên Thủy Kim Chương, Bát Cửu Huyền Công, những hình chiếu ta khác sẽ có thêm càng nhiều lựa chọn, trở nên lệch khỏi quỹ đạo Ma Phật A Nan.
“Nếu theo con đường cũ của mình, để lại lạc ấn ở mỗi vũ trụ, sau đó từ từ điều chỉnh là hình tượng đối ứng Ma Phật, hoàn thành ấn ký, vậy thì sẽ ngày càng tiếp cận A Nan, phải thôn phệ nó hoàn toàn mới có thể trở thành viên mãn, nhưng với biến hóa hôm nay, mình lại có thể nghiêng về hướng hình tượng ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’…… Ồ, cái này mơ hồ hình như là biểu hiện của Ngọc Hư nhất mạch?”
Phát triển phù hợp với mong muốn, trong lòng Mạnh Kỳ lại dâng lên cảm giác bị người ta cho lọt bẫy.
Nhưng người ta đã gài bẫy hắn như thế nào? Hắn vì cái chết của Tiểu Tang và hỗn độn Thanh Liên tử mới trở về Ngọc Hư cung, mới có chuyện bị hút vào giếng cổ!
Người nhắc nhở mình Tiểu Tang có chuẩn bị ở sau và hỗn độn Thanh Liên tử là Vương đại thần côn, nhưng ở tình cảnh lúc đó, cho dù y không nói, thì mình cũng sẽ nhanh chóng nghĩ ra, vì nhìn cảnh y trùng tố Pháp Thân, lại nghĩ đến phủ của Thái Ất chân nhân bị càn quét sạch sẽ, nghĩ đến Na Tra, dù hắn có ngu ngốc thì cũng sẽ sinh ra liên tưởng.
Chỉ có thể nói, Vương đại thần côn lựa chọn thời cơ tấn chức Pháp Thân rất đúng lúc, và thời gian y chọn để tấn chức Pháp Thân đó chính là vì hắn chém đứt kiếp trước kiếp sau nên mới ra quyết định đó. Vương Tư Viễn chứng Pháp Thân là để thoát khỏi Ma Phật khống chế, mà hắn thi trước sau gì cũng sẽ nghĩ ra việc này, sẽ tới Ngọc Hư cung để tìm thứ Tiểu Tang để lại.
Nghĩ đến đây, Mạnh Kỳ nhíu mày, thầm nghĩ: “Không đúng……”
Bởi vì cái bố cục này hình như là sau khi Tiểu Tang chết rồi mới có, nhưng nếu lúc ấy cô ấy không lựa chọn chết đi, thì người bố cục nguyên bản định là cái gì? Phải làm thế nào mới dụ được hắn tới Ngọc Hư cung?
Hậu điện của Ngọc Thanh cung cũng trống rỗng như tiền điện, Mạnh Kỳ theo Hàn Quảng chạy ra hướng cửa hông, trong đầu mơ hồ bắt được cái gì đó.
Chuyện vừa rồi khiến hắn đã chuyển sang nghiêng về hướng hình tượng Nguyên Thủy, phù hợp với ý đồ của Ngọc Hư nhất mạch, liệu có phải là Dương Tiễn bố cục hay không? Hay là chính bản thân Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Oanh!
Bốn chữ này vừa hiện ra trong đầu, tâm linh của Mạnh Kỳ chợt nở bừng, linh quang rực rỡ, một loạt suy nghĩ nãy giờ với bao nhiêu nghi vấn nhanh chóng liên kết lại với nhau thành một mạch!
Kim Hoàng chính nhờ ở Ngọc Hư cung lấy được “Vô Cực ấn” nên mới có hi vọng đi lên Bỉ Ngạn, mới có tư cách nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, ngủ say trong hỗn độn, cần có đạo tiêu……
Làm La giáo Thánh Nữ, được bồi dưỡng từ nhỏ, sau đó sớm thành đạo tiêu, mang theo ý chí của Kim Hoàng, vậy vì sao Ngọc Lung Tử lại có thể sinh ra ý nghĩ của bản thân, tạo thành nhân cách Cố Tiểu Tang? Đại nhân vật Bỉ Ngạn mà cũng có sơ hở vậy sao?!
Sau thời đại Phong Thần, Phong Thần bảng truyền về Chu triều, chính là Thiên Đình, nhưng Đả Thần tiên lại để ở trong tay Khương Tử Nha mà không bị thu hồi về, nên hắn mới mượn được nó……
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn, nên mình mới “Đúng lúc” đi tới Ngọc Hư cung.
Thì ra tất cả những chuyện này đều là có căn nguyên……
Đều là bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Kế hoạch rộng lớn thật, mưu đồ sâu xa thật, nếu không phải mọi việc đã thành công, thì cơ bản không thể nhìn ra dấu vết để lại! Tim Mạnh Kỳ đập cực nhanh, chỉ là vô tình trở nên nổi trội, vị Bỉ Ngạn cổ xưa nhất này quả thực đã khiến cho đám ‘vãn bối’ Kim Hoàng Ma Phật phải ảm đạm thất sắc.
Cửa hông của điện được Hàn Quảng mở ra, hiện ra một cái ao nở đầy hoa sen, bên bờ ao có một nữ tử mặc đồ trắng, dáng thướt tha phiêu miểu mà linh tú xuất trần.
Mạnh Kỳ giật bắn mình, vội nhìn qua, thì ra là “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền.
Thất vọng trào lên, không kềm chế được.