Nhất Thế Chi Tôn - Chương 166: "Trở về"
Mạt kiếp tiến đến, trăm nhà tranh nhau, đủ loại bàn cờ bàn ra, vô số người thân bất do kỷ, bao chuyện vạn cổ được tung ra, quả thực là làm người ta vô cùng mệt mỏi. Mạnh Kỳ rất muốn tránh xa mấy chuyện này, im lặng tu luyện, hưởng thụ nhân sinh, không đi tranh giành gì nữa, tới lúc cuối thì thản nhiên đối mặt với cái chết tận thế mà thôi.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy khó chịu, muốn tung một đao chém tan mọi thứ, chém tan luôn sự bất lực của mình.
Lúc này, trong kiếp này, không tiến thì lùi, phải đón khó mà lên, đánh ra một nơi an bình thanh thản!
Mạnh Kỳ nhìn quanh, tìm dấu vết của Cố Tiểu Tang.
Cô chấp nhận nguy hiểm đi vào Ngọc Hư cung, không có khả năng chỉ nhìn thấy Na Tra ngủ say trong hỗn độn Thanh Liên rồi cứ thế mà đi, như đi chơi như thế!
Mạnh Kỳ không ngừng vận dụng chư quả chi nhân, tìm khắp các ngõ ngách trong cung, nhưng vẫn không tìm ra gì cả.
“Hay chính bản thân chuyện cô ấy tới đây, nhìn hỗn độn thanh liên đã chính là manh mối?” Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi trong hỗn độn, vừa hấp thu chúng để khôi phục tiêu hao, vừa dựa theo tính cách của Cổ Tiểu Tang mà ngẫm nghĩ, “Ta luôn bị nhiều Bỉ Ngạn giả nhìn chằm chằm, gồm cả Kim Hoàng, làm bất cứ chuyện gì cũng hầu như khó mà giấu được họ. Ngay cả chuyện ta tới đây tìm thứ Tiểu Tang lưu lại cũng bị người ta biết, ra tay cản trở. Khả năng thành công là có, nhưng khả năng thất bại cũng quá cao. Với cơ trí của Tiểu Tang, nhất định sẽ không đặt hi vọng vào chuyện đầy rủi ro này.”
“Cô ấy đã tới đây, cho thấy quả thực cô ấy có chuẩn bị đằng sau. Tới nhìn hỗn độn thanh liên cho thấy chuyện đó có liên quan tới Thanh Liên tử. Nhưng bố trí cụ thể lại không phải là ở đây, để dù Vô Sinh Lão Mẫu có cho người phá quấy thế nào, chỉ cần không hủy mất Ngọc Hư cung, thì hai thông tin này vẫn có thế truyền lại chính xác cho ta……” Mạnh Kỳ nghĩ, tâm tình dần dần tốt lên.
Cái gọi là chuẩn bị ở sau chính là truyền lại tin tức!
Cho dù không có Nguyệt Quang bảo kính của Triệu Khiêm thì mình vận chuyển chư quả chi nhân và Vô Cực ấn cũng vẫn có thể tìm ra dấu vết Tiểu Tang từng tới nhìn hỗn độn thanh liên.
“Lại tới giai đoạn đi giải đố, nhưng cần gì phải che che lấp lấp, cong cong quẹo quẹo như vậy, thật đúng là….” Mạnh Kỳ khẽ cười, chìa tay ra, trên đầu bay ra Bàn Cổ phiên hợp vào với chưởng.
Quang mang sáng lên, hỗn độn vỡ tan, Mạnh Kỳ cứ thế chém ra một mảnh trời đất, sau đó lấy Tụ Lý Càn Khôn cắt ra một khối hỗn độn, cất vào.
Tuy không phải là hỗn độn thuần túy, hỗn độn thật sự, nhưng đồ tốt cỡ này đâu dễ gì gặp được, mà muốn giữ hỗn độn Thanh Liên tử sống được thì ít nhất phải có hỗn độn cỡ này.
Mạnh Kỳ rời khỏi ao sen, định đi về.
“Nếu lấy được một cái hình chiếu Nguyên Thủy Phạm Thiên, chư thiên trong nội cảnh tất sẽ sinh ra chất biến, tự nhiên sẽ tiến lên cấp độ Thiên tiên. Song nếu hình chiếu Nguyên Thủy đó có sức mạnh tới cỡ Truyền Thuyết, cận Bỉ Ngạn, thì nếu không có Hàn Quảng phối hợp, mình có cầm Đả Thần tiên đi cũng chỉ là đưa đồ tới tận miệng cho người ta, hơn nữa vì để tăng thực lực bản thân mà giết đi những hình chiếu đã sinh ra linh trí, vậy thì mình có khác gì Ma Phật mà mình đầy khinh bỉ?”
“Đạo này tuy hay, nhưng ta không cần!”
“Võ đạo tu luyện càng lên cao càng trọng nhân quả, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phật Tổ đều đã đang hoặc đã từng ‘giảm bớt’ đi, tuy mình vẫn còn đang ở trong giai đoạn ‘tăng thêm’, nhưng có thể bắt đầu hay không?”
“Nhân quả nhỏ thì không có tác dụng này, mà nhân quả lớn có liên quan tới Bỉ Ngạn thì có muốn cắt đứt cũng không tạm thời không cắt nổi, vì họ không phải là cùng loại giống như Ma Phật đang bị phong ấn……”
Mạnh Kỳ bỗng nảy ra một ý tưởng, từ những lời nói của Sa Ngộ Tịnh: “Phong Thần và Tây Du đều là bị rút ra, tự diễn thành một giới, do đó mới khiến lịch sử bị che dấu, vì sao trên địa cầu có lưu truyền những chuyện xưa? Những chuyện đó có thật có giả, nhưng cơ bản đều ăn khớp với nhau!”
“Ma Phật cố ý để cho ta biết được, nhưng nhất định đã bóp méo rất nhiều chi tiết, là để cho dấu Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn đúng không?”
“Mình là tới từ địa cầu, nếu không quay về một chuyến, thì cả đời vẫn có điều vướng bận, tâm linh không thể viên mãn, nhân quả cũng vậy.”
Ý muốn quay trở về một chuyến trào dâng trong lòng hắn, không cách nào kềm nén xuống được.
Trở về, trở về, trở về!
Có lẽ phải hoàn thành chuyến về địa cầu này, xóa xong nhân quả, tâm linh mới sẽ viên mãn, hắn sẽ liền có thể thành tựu Thiên tiên.
Nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao mà về?
Vạn giới vũ trụ còn nhiều hơn cả cát trên sông, không phải Truyền Thuyết cơ bản không thể nào đi hết được, quỷ mới biết địa cầu là nằm ở vũ trụ nào, hơn nữa dù có là Truyền Thuyết, không đâu không ở, thì cũng phải có manh mối mới tìm ra được.
“Địa cầu có mối liên hệ liên quan nhân quả……” Mạnh Kỳ khẽ cau mày, nhớ lại những chuyện cũ, rồi nhớ ra một việc, “Ma Phật đem ta từ địa cầu tới đây, nhập vào cơ thể của Tô Tử Viễn, vậy chỉ cần trở lại thời điểm đó, túm lấy những nhân quả lúc đó, mọi chuyện thành đơn giản.”
Còn chuyện làm sao trở lại thời điểm đó, Mạnh Kỳ đã có ý tưởng:
Thất Sát bi!
Là tuyệt thế pháp bảo, lúc trước tự bạo hai thanh thần binh khi, nhất định nó vẫn chưa bị phá hủy, sau đó, hẳn đã bị Hắc Sơn Lão Yêu [Thất Sát đạo nhân] cầm trở về.
Tới thế giới Hắc Sơn Lão Yêu, tìm Thất Sát đạo nhân mượn Thất Sát bi, thuận tiện thăm Nam Cung Xung một chuyến! Nghĩ xong, Mạnh Kỳ rời khỏi Ngọc Hư cung, hàng lâm xuống đất Tề, trả Đả Thần tiên cho Tề Hoàn công, thu hồi Vạn Giới Thông Thức cầu, thuận tiện cách không ném một cái Vạn Giới Thông Thức phù cho công tử Vũ, xem như hoàn thành nhân quả duyên phận lúc trước.
Sau đó, hắn trở về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, đi đến bên ao sen, nhìn nụ sen trong ao, suy nghĩ xuất thần.
“Lúc trước Tiểu Tang cho ta hạt sen kia, hẳn chính là ám chỉ hỗn độn Thanh Liên tử……”
Hắn vung tụ bào, tung mảng hỗn độn kia ra, bao phủ khu vực giữa ao, u ám huyền diệu.
Hai hạt Thanh Liên tử lấy được, Mạnh Kỳ truyền lạc ấn khí tức vào một viên, để lỡ sau này nhỏ máu trùng sinh và hình chiếu chết thay đều thất bại, thì vẫn còn có thể dùng nó để trùng tố Pháp Thân, hạt còn lại hắn để đó, phòng sau này có người cần.
Hai hạt sen bay vào trong hỗn độn, im lặng ngủ say, Mạnh Kỳ nhắm mắt cảm ứng một chút, sau đó thân hình biến mất.
…………
Vách núi xuyên vào đám mây, khuất trong mây trắng, bốn phía trông như tiên cảnh.
Cựu tả sứ của Thương Thiên tông, nay là tông chủ Tôn Tuấn Lâm bỗng có cảm ứng, rời khỏi nơi bế quan, thấy bên mỏm núi có một người mặc bào xanh, tư thái tiêu sái, tóc mai ngả bạc, đang khoanh tay nhìn mây trôi.
Y sửng sốt, bật thốt:
“Thái Thượng trưởng lão!”
Thái Thượng trưởng lão Cực Vô Lương chẳng phải đã luyện Thương Thiên đại pháp đẩy tới cảnh giới “Hoàng thiên đã lập”, thành tựu thần ma chi khu, phá không phi thăng đi rồi hay sao?