Nhất Thế Chi Tôn - Chương 169: Trong mộng không biết thân là khách
Người mở cửa vào, áo sơmi kẻ vuông quần bò, giày bệt màu trắng, vừa nhìn là biết loại con trai độc thân không có bạn gái giúp cho cách ăn mặc, chẳng có gì đặc biệt đi đâu cũng thấy, nhưng khuôn mặt kia, cái khí tức kia lại làm Mạnh Kỳ cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là một ‘hắn’ hoàn toàn khác!
Không phải hắn đã chết ở trong phòng thuê kia sao? Không phải ba mẹ đã bị mất con gần ba năm sao?
Mặt mày, cử chỉ giống hệt như phục chế, ngay cả khí tức cũng giống nhau như đúc.
Hắn nhìn ‘mình’ đá văng giày thay dép lê, loẹt xoẹt đi vào nhà bếp nhón lấy nửa cây xúc xích còn chưa kịp cắt xong cắn một cái, bị mẹ gõ mạnh vào đầu, cảnh tượng ấy chỉ mới như ngày hôm qua, như thật như ảo.
Ký ức tốt đẹp như bộ phim được phát sóng, nhưng kẻ ở trong trí nhớ kia lại không phải là mình.
Ai là thật, ai là giả? Giả làm thật thì thật cũng làm giả?
Là Ma Phật hoặc là Dương Tiễn vì để che dấu không bị nhận ra, nên cố ý “chế tạo” ra một hắn nữa, hay là họ còn có ý đồ khác?
Hắn đứng ngẩn người trong phòng khách, thân hình ẩn nấp trong hư không nhìn cảnh gia đình ấm áp.
“Sắp ba mươi tới nơi còn chưa ra hình ra dáng gì, mau biến đi, bưng đồ ăn ra ngoài!” Mẹ hắn đẩy ‘thằng con’ lười biếng.
“Hắn” hì hì khen tay nghề xúc xích của mẹ siêu quá, rồi mới bưng đồ ăn đi ra, hạ giọng thật nhỏ hỏi ba: “Dạo này để dành được bao nhiêu tiền riêng rồi?”
Ba hắn che túi mặt đầy cảnh giác: “Thằng nhóc con chết tiệt, lại muốn để mắt tới tiền riêng của ba mày hả? Ba mày để dành tiền dễ dàng lắm hả? Lần nào đi mua đồ ăn cũng phải tiết kiệm đủ cách mới tích cóp dưới mấy đồng tiền, mua bao thuốc lá còn phải lấy hộp thuốc lá cũ theo để che giấu, thằng nhóc mày không hiếu kính ba mày thì thôi, còn dám để mắt tới tiền riêng của ba mày nữa, lẽ ra tao nên sinh con gái phải tốt hơn không.”
“Hắn” giương ra bản mặt đầy vẻ muốn ăn đòn: “Ba. Con mới hỏi thôi mà, sao ba kích động dữ vậy?”
Vừa nói vừa moi ra một xấp tiền, đưa cho ba: “Cai thuốc đi. Mua thuốc cai hay loại gì khác để thay vào.”
Ba hắn cầm tiền, thở dài: “Ba chỉ nói ngoài miệng vậy thôi. Tiền con con giữ đi, điều kiện trong nhà không tốt không giúp gì được cho con, bây giờ con gái người ta yêu cầu cao lắm, sau này cưới vợ đều phải tự dựa vào bản thân con hết.”
“Cho ba ba cứ lấy đi, con còn trẻ khỏe mạnh, có bằng cấp có năng lực, còn sợ không kiếm ra tiền chắc?” “Hắn” chẳng chút để ý nói.
Cơm tối dọn xong. Theo thường lệ, mẹ hắn bắt đầu lải nhải liên hồi, nhìn cái này không hài lòng, ngó cái kia chỉ muốn đạp văng đi thôi, cuối cùng thở dài thở ngắn nói: “Mạnh Kỳ à, mẹ không cần con dưỡng lão nhưng con đã gần ba mươi rồi, ngay cả đối tượng cũng còn không có, trong lòng mẹ sốt ruột lắm. Đống Tiểu Minh nhà bên còn nhỏ hơn con mấy tuổi, mà đã có con gọi được tiếng ba rồi. Mẹ biết con tính cao không muốn tạm bợ, nhưng tuổi càng lúc càng lớn, đường sống để chọn lựa sau này sẽ càng ngày càng nhỏ, tuổi mẹ cũng đã lớn rồi không còn khỏe nữa, mẹ không muốn tới lúc chết cũng chưa nhìn thấy con dâu……”
Thấy mẹ càng nói càng ảo não, ‘hắn’ ho khan, cợt nhả nói: “Mẹ à, chuyện này đâu có gì to tát, con gái thầm thích con không có một trăm cũng có mấy chục, đương nhiên con phải chọn cho cẩn thận chứ.”
Mẹ hắn bị chọc cười, liếc xéo ‘hắn’ một cái: “Chỉ biết chém gió! Có bản lĩnh mang về trước cuối năm cho mẹ!”
“Dạ dạ dạ, cẩn tuân ý chỉ Thái Hậu.” Nhờ ‘hắn’ chọc cười, không khí bữa tối dần trở nên dịu hẳn đi.
Một người lắm mồm lải nhải nhưng đầy quan tâm, một người trầm mặc ít lời, yêu thương đều giấu ở trong lòng, một người phát triển không khí, vừa kiên trì vừa hiếu thuận, một bức tranh gia đình ấm áp đẹp đẽ đập vào trong mắt Mạnh Kỳ, khiến hắn cảm xúc phức tạp khó tả.
Cảm động, nhớ nhung, mũi như nghẹt lại, lại chỉ có thể đứng làm người xem lặng lẽ nhìn mọi thứ, giữa hắn với gia đình như có một khoảng cách, làm thế nào cũng không san bằng đi được, không đi qua được.
Ký ức ngày xưa hiện về, hồi đó mẹ hắn rất ít khi lắm lời lải nhải, nhưng hôm nay, hắn đứng ngay đây nhìn ba người vui vẻ bên nhau, cuối cùng lại chẳng còn quan hệ gì đến hắn nữa.
Trong mộng không biết thân là khách.
Rửa bát, lau nhà, nói chuyện phiếm, ‘Mạnh Kỳ’ trở về phòng, con mắt bỗng rụt lại, tim đập thình thịch, vì trên ghế có một người ngồi vô cùng quen thuộc.
Nếu không phải biết chỗ đó không có gương, hơn nữa ăn mặc cũng khác hẳn nhau, thì ‘hắn’ tưởng đã nhìn thấy chính bản thân mình.
“Ngươi là ai?” Hắn bật thốt, đầy kinh sợ.
Giọng nói của hắn chỉ vang ở trong phòng, không hề bị lọt ra ngoài.
Mạnh Kỳ cười rất nhạt: “Ta không phải là ngươi sao?”
Mắt hắn bắn ra ánh sáng hai màu đen trắng, một ngọn cổ đăng chiếu xuyên thấu qua tương lai, Tam Thế Minh Vương luân trong tay lẳng lặng chuyển động, đánh thức những kí ức của ‘Mạnh Kỳ’ trước mặt.
Thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên của ‘Mạnh Kỳ’ kia hiện ra, hoàn toàn không khác chút nào kí ức của chính bản thân hắn, chỉ khác chăng thời điểm lẽ ra hắn phải chết thì ‘Mạnh Kỳ’ này lại không chết, mà được đưa vào bệnh viện, sau khi biết mình suýt chết thì đổi chỗ làm, trở về trấn nhỏ làm việc ở gần cha mẹ.
Minh Vương luân chuyển, ký ức trôi ngược về những kí ức trước đó nữa thì mọi thứ hoàn toàn trống rỗng, ‘Mạnh Kỳ’ này không có kiếp trước!
“Thì ra là như vậy……” Mạnh Kỳ nhắm mắt, đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Ma Phật vì cầu thoát khốn làm việc cẩn thận, sau khi kéo linh hồn hắn vào trong cơ thể Tô Tử Viễn, đã chế tạo ra một linh hồn hoàn toàn mới thay thế cho bản thân hắn. Linh hồn này bản thân không có ký ức, bị Ma Phật truyền vào những kí ức vốn là của hắn, cho nên tính cách, cử chỉ, trí nhớ đều giống hệt hắn, về mặt ý nghĩa nào đó nói hắn là “Mạnh Kỳ” cũng không sai.
Sau đó Dương Tiễn treo đầu dê bán thịt chó, lấy máu tạo thể, thay đổi cả cơ thể bên ngoài.
“Có bên trong là của Mạnh Kỳ, với hồi ức hoàn chỉnh đầy đủ, có tính cách giống y hệt, nên mọi người đều tin rằng người này chính là Mạnh Kỳ ta.” Nhìn gương mặt thân quen trước mắt, Mạnh Kỳ chợt hiểu ra, “Ta là gì? Hắn là gì? Rốt cuộc cái gì mới là dấu hiệu để phân biệt mình với một người nào khác? Gien có thể phục chế, huyết mạch có thể diễn sinh, cái nhìn đối với một sự vật nào đó, tình cảm đối với người nào đó hay một chuyện nào đó, đều là đến từ ký ức hoặc do bản thân tự trải qua, khi người khác cũng có kí ức giống hệt, những việc đã trải qua giống hệt với ta thì ai mới là ta? Và ta lại là ai?”
Đây là cái gọi là ‘độc nhất vô nhị’ mà Lục đại tiên sinh từng nói, là nghi vấn mà Thanh Đế đang đi truy tìm. Họ đều muốn tìm thấy một cái ‘ta’ chân chính, là giai đoạn nâng cao cấp độ sinh mạng, là điểm mấu chốt của Truyền Thuyết, của Tạo Hóa, thậm chí của Bỉ Ngạn.
Nếu không, trong vô số ta khác ở trong vạn giới, bao nhiêu mình ở trong biết bao quá khứ tương lai, làm sao nhận ra được ta là ta?
Mạnh Kỳ rời khỏi phòng đi ra sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, trong đầu không ngừng bao nhiêu suy nghĩ tuôn ra, bao nhiêu điều mới hiểu ra và có thêm bao nhiêu là thắc mắc.
Hắn không ẩn nấp thân hình, con mèo hai màu đen trắng nép vào một góc, thò đầu rón rén nhìn trộm, sau đó như ngửi được khí tức quen thuộc nhảy ra chỗ hắn, cọ đầu vào tay hắn.
Một cái cọ này đã xuyên qua mấy năm thời gian.
Mạnh Kỳ sờ đầu nó, ngồi đó nhìn vào đêm tối, cả người chìm trong bóng tối suy nghĩ chuyện ta nào mới là ta.
‘Ta’ độc nhất vô nhị là không chỉ đến từ tính cách và những việc đã trải qua, mà còn có cái gọi là bản tính, Tiên Thiên chi tính, lạc ấn ban đầu, đây cũng chính là nguyên do vì sao ta khác và bản ngã có thể liên hệ với nhau.
Bất tri bất giác, tiếng gà đâu đó đã gáy vang, hướng đông đã ửng lên một màu trắng, ánh nắng sớm chiếu sáng bầu trời, chiếu qua sương mù trong lòng Mạnh Kỳ, ngũ tạng lục phủ của hắn cũng tự động tăng lên theo, dần trở nên cao hơn vạn giới, đã chỉ còn cách Thiên tiên không xa!
Đúng lúc này cửa phòng cha mẹ hắn mở ra, ba hắn đi ra mơ mơ màng màng đi về phía phòng toilet.
Khóe mắt liếc qua nhìn thấy Mạnh Kỳ ngồi trên sofa, ông hơi dừng lại hỏi: “Dậy sớm vậy? Lời của mẹ hôm qua làm con có tâm sự à?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Giọng nói quen thuộc, sự quan tâm quen thuộc, Mạnh Kỳ mím môi rũ mắt cười nhẹ: “Con trai ba là người vô tâm, làm sao có tâm sự gì! Là mê chơi game quên mất thời gian, chơi suốt cả đêm giờ đi ra hít thở không khí thôi.”
“Thật là.” Ba hắn lắc đầu đi vào toilet, lúc đi ra thấy Mạnh Kỳ cầm một cái cây xanh gì đó trong tay.
Mạnh Kỳ cười đưa qua: “Ba, đây là cánh tay của rễ cây Bản lam sắp thành tinh, ây lộn, là cành của nó, trị được bách bệnh. Con mua được trên mạng nhưng đây là đồ thật, chắc chắn. Ba với mẹ dùng bảy chén nước hầm nó, mỗi ngày uống nửa ly là sẽ không bị ho khan nữa.”
“Rễ cây bản lam sắp thành tinh?” Ba hắn phì cười, con trai ông đúng là bốc phét, nhưng mà thôi cũng là lòng hiếu thảo thực khiến ông vui mừng.
Ông cầm khúc cây, khẽ hát ư ử đi về phòng.
Mạnh Kỳ đứng trong nắng sớm, lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi rời khỏi nhà.
…………
“Mạnh Kỳ” ngủ một giấc dậy chợt cảm thấy có cái gì là lạ, quay đầu nhìn qua bên, thấy trên bàn máy tính đặt một tờ giấy, dùng một miếng kim loại kỳ quái chặn lên.
Hắn cầm lấy tờ giấy, thấy trong đó viết mấy câu:
“Từ đây về sau, ngươi chính là anh em của ta.”
“Ba với mẹ tuổi đã cao, đừng ép họ không hay, nên cho họ bồi bổ thân thể nhiều vào, dược liệu ta sẽ chuyển cho ngươi.”
“Có chuyện gì thì dùng Vạn Giới Thông Thức phù.”
“Mạnh Kỳ” ngơ ngác, anh em gì? Vạn Giới Thông Thức phù gì?
Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, lướt chọn nghe, một giọng nói không quên được vọng ra: “A lô, Mạnh Kỳ hả?”
“Thái, Thái Dương?” “Mạnh Kỳ” vừa vui vừa sợ, “Có chuyện gì tự nhiên gọi điện cho anh thế?”
“Em hỏi mấy người mới lấy được số điện thoại của anh. Cảm ơn hôm qua anh đã chỉ em. Em muốn mời anh ăn bữa cơm, ưm, nếu anh không ngại, em có người bạn muốn nhờ anh giúp đỡ.” Thái Dương nói, vẻ không dám chắc.
“Được, được chứ.” “Mạnh Kỳ” căn bản không nghe rõ câu nói phía sau.
…………
Đi xuống cầu thang, Mạnh Kỳ nhìn người hàng xóm đã ở chung nhiều năm, hôm nay dáng vẻ có vẻ rất phấn chấn.
“Tiểu Mạnh, hôm nay dậy sớm vậy?” Anh hàng xóm chào.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Lớn tuổi rồi, sức khỏe kém đi, cần phải bắt đầu tập thể dục.”
Ông anh hàng xóm ờ, rồi xề người qua: “Tiểu Mạnh, cậu có nghe nói……”
Ợ, bắt đầu bán hàng đa cấp hả…… Mạnh Kỳ oán thầm.
Ông anh hàng xóm tiếp tục: “Có nghe nói tới Vô Sinh Lão Mẫu chưa?”
Ách…… Mạnh Kỳ quay qua, nhìn ông anh hàng xóm chằm chằm.