Nhất Thế Chi Tôn - Chương 175: Nguyên Thủy Thiên Ma tái hiện
Chỉ trong nháy mắt, Mạnh Kỳ hóa thành ác quỷ ngay trước mặt Lưỡng La. Sắc mặt tái nhợt, tử ý nồng đậm, đôi mắt tối tăm, không thua gì Quỷ Đế ở trong Cửu U, hòa nhập vào khí đen xung quanh, không có một chút bài xích nào.
“Ngươi!” Lưỡng La đầy kinh ngạc, “Ngươi có cả khả năng này?”
Tên này có khả năng biến thành sinh vật trong Cửu U, được giới này gia trì!
Lưỡng La nổi danh về tỉnh táo trong giới tà ma, từng phân hoá thần thức, phụ thân có thể thông qua khe hở phong ấn bò ra khỏi Vô Tận Uyên Hải, nghe ngóng tin tức của giới Pháp Thân Chân Thật giới, nhưng nó lại thiếu kinh nghiệm cá nhân, nên không biết được tin đó đúng hay sai. Ví dụ như nó được nghe miêu tả “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh như sau: hình như ban đầu tu luyện Kim Chung tráo nhục thân thành thánh, sau này chuyển qua tu Ngọc Hư đích truyền Nguyên Thủy Cửu Ấn, rất giỏi biến hóa, công pháp đa dạng.
Từ trong đoạn miêu tả này, ai phân biệt nổi cái gọi là giỏi biến hóa thuần không phải là làm ảo thuật, mà là thật sự thay đổi kết cấu thân thể, trở thành tà quỷ thật sự?
Công pháp về biến hóa, Lưỡng La chỉ biết có mỗi một môn, được các đại năng Truyền Thuyết của Cửu U nhắc tới, là Bát Cửu Huyền Công!
Địa lợi trở thành ngang bằng, Lưỡng La cảm thấy sợ hãi, một cái đầu đánh trống muốn lùi, một cái đầu cười khẩy:
“Biến thành tà quỷ rồi, ‘Nguyên Thủy Cửu Ấn’ của ngươi còn dùng được mấy ấn? Bá Vương Lục Trảm còn chém ra được mấy đao? Ngươi là chuyên dựa vào mấy công pháp này, bây giờ không còn nữa, ngươi còn làm được gì? Hai chúng ta là cùng cấp độ, thần thông, công pháp của ta đều hòa hợp với hoàn cảnh nơi này, một kẻ gần như tự phế võ công như ngươi đánh lại ta sao?”
Mỗi cái đầu của Lưỡng La đều có chân linh, tính cách và suy nghĩ riêng của mình, chúng thường xung khắc với nhau, khiến y bình thường chẳng khác gì kẻ bị nhân cách phân liệt.
Ví dụ như tới lúc quan trọng này, mỗi cái đầu lại quyết định làm theo ý mà mình cho là đúng!
Lúc tỉnh táo, lúc điên cuồng. Chung quy là tà ma, thì đều bị đại đạo hạn chế, bị Cửu U câu thúc, tâm linh và tinh thần kẻ nào cũng có vấn đề. Lúc trước Tề Chính Ngôn chính là dùng kéo động tà ma đánh vỡ số mệnh, thoát được thuộc tính bị trời đất khống chế, giải phóng tự do hoàn toàn cả về thể xác lẫn tinh thần, nên mới thu phục được hắc giáp Ma Thánh, khiến gã toàn tâm toàn ý đi theo.
May mà cái đầu muốn chạy trốn vẫn còn đang do dự, nên Lưỡng La đứng dậy, tay nắm lại thành quyền, trầm giọng nói:
“Để ta cho ngươi biết một chút cái gì gọi là cảnh giới gần như Truyền Thuyết, cái gì gọi là thần thông cảnh giới đạt tới giao hòa!”
Thanh âm vang vọng trong u ám, hắc khí quay cuồng mãnh liệt, vang lên âm thanh lích tích, như muốn kéo nối tới vũ trụ khác. Ở những thời không khác, ở những khu vực có ấn kí của Lưỡng La như nở đầy hoa Bỉ Ngạn, hay một khu vực tỏa ra khí tức yên tĩnh chết chóc, khu vực nằm giữa vô vàn ma vật luôn rít lên ầm ĩ, hay trong một tòa thành màu xám trắng rách nát….. đều rực lên u quang, sức mạnh hóa thành những hằng tinh đen tối bay vòng quanh Lưỡng La.
Ầm!
Hư không rung lên, vặn vẹo, sức mạnh bị hút về quá nhiều, như muốn ép vỡ tan cả hư không nơi này.
Cửu U khác với Tiên Giới, nó sẽ chủ động ăn mòn vạn giới, ăn mòn những mảnh vỡ Trụ Quang, ăn mòn từng vũ trụ, tạo thành những khu vực đối ứng. Tà ma Thiên tiên ở trong Cửu U Thiên tiên dù không câu thông “Ta khác”, thì vẫn có thể dùng đặc điểm này của Cửu U để kết nối với vạn giới, mượn sức mạnh của những giới đó, khiến thực lực của nó trở nên mạnh tới mức gần như Truyền Thuyết, đây là lý do đại năng Truyền Thuyết thời Thượng Cổ của Cửu U không nhiều, nhưng lại đủ sức chống lại Thiên Đình.
Trầm miên, ngủ say, tử vong, mất đi…… Những hành tinh mang những ‘thuộc tính’ hắc ám này điên cuồng xuất hiện quanh nắm đấm của Lưỡng La, khiến nó khổng lồ đến mức như là một quái vật vũ trụ.
“Một đầu quản tử vong, một đầu quản trầm miên, mà tử vong chính là ngủ say vĩnh viễn, tiếp ta một quyền ‘Vĩnh Miên bảo luân’!”
Hằng tinh hội tụ vào một điểm, Lưỡng La đấm ra. Nắm đấm tỏa ra những đợt u quang, chúng vòng quanh nắm đấm, hình thành một cái bánh xe cực to, tốc độ và phạm vi tăng nhanh khủng bố.
Bánh xe Vĩnh Miên trong nháy mắt đã choán hết cả Uyên Hải, hắc ám thôi miên tất cả, khiến không gian ở gần Uyên Hải cũng bị vạ lây, hoang mạc phía tây và sa mạc Táng Thần khắp nơi bùng nổ cuồng phong, bão cát khắp chốn.
Mạnh Kỳ bình tĩnh xòe bàn tay, lòng bàn tay tối đen thâm thúy, không ngừng thoáng hiện những hình ảnh tương tự như Sáng Thế Phạm Thiên!
Phốc!
Tất cả u quang của “Vĩnh Miên bảo luân” đều bị hút vào trong lòng bàn tay kia, hoàn toàn biến mất.
Tử vong và yên giấc ngàn thu đều bị quy về hỗn độn.
Phốc!
Nắm tay của Lưỡng La bị bàn tay Mạnh Kỳ bắt lấy, cả người y rung mạnh như muốn tiêu tán, không ngừng giãy dụa, kích phát những hằng tinh hắc ám công kích, nổ tung mới miễn cưỡng thoát được, cả hai cái đầu đều kinh hãi.
Y biết sức mạnh của Vô Cực ấn, nhưng y chưa bao giờ được nhìn thấy nó thi triển, không ngờ lại khủng bố như thế này!
Vô Cực bao dung tất cả, dựng dục ra vạn vật, bao gồm cả Cửu U. Dù thân ở trong Vô Tận Uyên Hải, biến thành âm hồn tà quỷ, cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện Mạnh Kỳ thi triển Vô Cực ấn, hơn nữa còn dùng được địa lợi, cảm nhận được khá nhiều hình chiếu Nguyên Thủy.
Vấn đề duy nhất là Cửu U chỉ nối kết được với những sức mạnh mang tính đọa lạc ô uế, hủy diệt sát lục hay tương tự, nên chỉ nối kết được với những ‘hình chiếu Nguyên Thủy’ phản động, tự mình làm bậy như hình chiếu Nguyên Thủy tự sinh ra linh tính hắn gặp hôm trước ở trong giếng cổ!
“Ở trong Cửu U, trong Vô Tận Uyên Hải, ta chính là ‘Nguyên Thủy Thiên Ma’……” Mạnh Kỳ cười thầm, hồi xưa tiện tay lấy một cái danh hiệu, không ngờ bây giờ lại dùng được.
Thấy Lưỡng La liên tục thối lui, Mạnh Kỳ đạp mạnh vào hư không, hét to:
“Tới phiên ngươi!”
“Tiếp mỗ một quyền!”
Sau lưng Mạnh Kỳ hiện ra ba thân ảnh, Kim Thân Phật Đà, kiếm khí Đạo Thể, bất diệt chi thân, cùng lúc đánh ra một quyền, hòa vào một quyền của bản tôn Mạnh Kỳ.
Hắc khí xung quanh nghiến lên kèn kẹt, một mớ vũ trụ hiện ra, cái đang ở trong trạng thái đóng băng, cái nằm trong trạng thái hỗn loạn, u tối tịch mịch, cái đang xảy ra hủy diện toàn diện, cái có chứa lỗ đen, vân vân vô cùng phong phú.
Tru Tiên kiếm trận, kết thúc của tất cả!
Một quyền đánh ra, hắc khí đang quay cuồng trong Uyên Hải lặng đi, mặt đất đang rung chuyển dừng lại, cuồng phong bão cát không còn, hắc khí tiêu tán trong hư không, thời gian chậm lại, mang tới sự hỗn loạn khi nhanh khi chậm.
“Tru Tiên kiếm trận!” Hai cái đầu của Lưỡng La rống lên kinh hãi.
Đây là Tru Tiên kiếm trận!
Kẻ này có thể dùng sức một mình mình đánh ra được Tru Tiên kiếm trận, lại còn là Tru Tiên kiếm trận câu thông vạn giới!
Phốc phốc phốc! Trên người y mọc ra những cánh tay, mỗi cánh tay cầm một hằng tinh đen thui, cùng hướng về phía trước, tạo thành một bức tranh tinh đồ tử vong!
Răng rắc!
Nắm tay trắng muốt đánh tới, tinh đồ nháy mắt tan rã, không tạo ra được tí cản trở nào!
“Tiếp mỗ một quyền!”
Phanh! Nắm tay Mạnh Kỳ đánh trúng vào một cái đầu của Lưỡng La, làm nó nổ tung, hỗn loạn và hủy diệt lan tràn, cái đầu còn lại trơ mắt nhìn ma khu dần bị mất đi khống chế.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đôi mắt trên cái đầu đó hỗn loạn, ngơ ngác nhìn nắm tay trắng muốt và gương mặt tái nhợt âm trầm trước mặt.
…………
Hình ảnh trong màn hình trước mặt Phí Chính Đào không ngừng rung lắc, ấy là do Tiêu Thiên Vạn Giới Thông Thức phù bị sức mạnh lan tới ảnh hưởng, không còn ổn định.
Y sốt ruột, y rất muốn biết tình hình chiến đấu ở Uyên Hải, nhưng chỉ có thể cảm nhận được địa chấn và bão cát.
Những người xem khác cũng thế.
Đúng lúc này, họ đều nhìn thấy một dòng nước đỏ máu từ trong Vô Tận Uyên Hải phun ra, rải khắp hoang mạc.
Sau đó, một cánh tay bay ra, rồi một cái đùi, một cái đầu lần lượt bay ra, phanh phanh phanh rơi xuống đất, mỗi bộ phận đều to như ngọn núi, khiến cả hoang mạc chấn động mãnh liệt.
Khuôn mặt dữ tợn kia, khí tức đáng sợ kia, làm Tiêu Thiên run cầm cập, mấy người xem và Phí Chính Đào đều cảm nhận được sự khủng bố của tà ma này.
Tà ma mạnh như vậy, mà chỉ trong tích tắc đã bị Nguyên Hoàng hóa giải thành như này!
Trong đầu họ đều nảy ra một suy nghĩ:
Đương kim thế gian, Nguyên Hoàng vi tôn!