Nhất Thế Chi Tôn - Chương 209: Hấp thu xá lợi
Như Lai nghịch chưởng? Cuộn sóng đỏ đen diệt tuyệt chủng tộc đã sắp nhấn chìm ánh sáng mặt trời của Lâm Đồng, mùi máu tươi và cái chết đã xông tới mũi, Cố Lương run rẩy, đưa tay ra thì thầm:
“Đến đây, Hoàng Kim thánh y!”
Một ánh sáng vàng lưu ly lóe lên, bên tai vang lên tiếng phật âm thiện xướng. Tay phải Cố Lương nặng trịch, được giáp vàng bọc lấy, đường cong uyển chuyển đẹp đẽ, mang theo sức mạnh mênh mông, như thần linh hạ phàm.
Tiểu Vũ Trụ trong cơ thể điên cuồng vận chuyển và thiêu đốt, Cố Lương thấy mình như ở trong tinh không vô biên, xung quanh là những vì sao, nối thành chòm sao Xử Nữ, hạt giống trí tuệ đang mọc rễ nẩy mầm, mang tới sức mạnh siêu phàm.
Mắt hắn lấp loáng ngân hà, cánh tay đẩy ra, giọng trầm vang như cảnh tỉnh:
“Nam Mô!”
Ánh sáng vàng óng ánh mang cảm giác thanh bình tinh lọc bừng lên, quét dọc khắp hành lang, không ảnh hưởng gì tới vật liệu xây dựng, nhưng làm cho đám quỷ thi mặt cười và cuộn sóng đỏ đen diệt tuyệt chủng tộc đều tan thành mây khói.
Sáng lạn trong vắt không chỗ nào là không tới, vô lượng quang, vô lượng thọ!
Lâm Đồng thấy áp lực nhẹ hẳn đi, nhìn Cố Lương đang đứng bên cạnh đang đi thẳng tới lối lên xuống tầng ba, tay phải đeo một tay áo giáp màu vàng, chung quanh thanh tịnh an bình, cực lạc tự sinh.
Nghịch Phật giáo cao tầng nghiêm mặt, rít lên:
“Phật Đà chuyển thế?”
Hai tay y kết ấn, muốn lại xuất ra Như Lai nghịch chưởng.
Nhưng Cố Lương đã xòe năm ngón tay ra, năm ngón tay vàng óng ánh lóng lánh, lòng bàn tay ngưng quang, chiếu vào hư ảo, chiếu vào những sợi dây nhân quả xung quanh người cao tầng nghịch Phật giáo.
Lôi âm vang vọng, có Phật thuyết pháp:
“Thế gian phân Lục Đạo, có nhân liền có quả. Làm việc thiện thành thiên nhân, làm ác đọa địa ngục……”
Thiện âm vang vọng, Cố Lương lại tuôn ra bốn chữ trang nghiêm, lòng bàn tay bắn ra quang mang:
“Lục Đạo Luân Hồi!”
Trong quang mang, xung quanh cao tầng nghịch Phật giáo xuất hiện những ảo ảnh người mang mặt cười, kẻ thiếu cánh tay, người thiếu con mắt, hoặc không còn ruột, cả người máu chảy đầm đìa, họ xúm vào kéo áo kéo quần, kéo tay kéo chân của cao tầng nghịch Phật giáo, khiến y thống khổ, không ngừng giãy dụa hò hét: “Cùng nhau xuống địa ngục đi!”
“Không!” Máu đỏ bốc hơi, núi đao biển lửa hiện lên, cao tầng nghịch Phật giáo kêu lên thảm thiết, bị những ảo ảnh kia kéo vào trong địa ngục.
Quang hoa lấp lóe, Lục Đạo Luân Hồi hư ảnh biến mất, cao tầng nghịch Phật giáo ngã xuống, người co lại, mặt mày vặn vẹo, trước khi chết còn bị thống khổ cực độ, nhưng cả người không hề có một vết thương nào.
Sức mạnh như vậy…… Cố Lương ngạc nhiên thu cánh tay về, cẩn thận đánh giá “Nó”, vàng óng ánh trong vắt, không thể xóa nhòa.
Đây dứt khoát chính là sức mạnh của thần!
Hành lang trở lại yên tĩnh, không còn những cánh tay không da, những bộ ruột đầy máu, những thi thể mang mặt cười. Cố Lương và Lâm Đồng sững người cả nửa này mới tỉnh lại.
Tay áo giáp trên cánh tay Cố Lương đã biến mất.
Không biết bao nhiêu phụng hiến, mới được ban cho Hoàng Kim thánh y? Hắn chợt nghĩ.
“Kiểm tra thi thể, tìm kiếm manh mối.” Lâm Đồng đầy thâm ý nhìn Cố Lương, không hỏi gì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô bước tới cửa phòng nhìn vào. Trong phòng, màn che kéo kín, trong phòng tối mờ, chai lọ khắp nơi, trong có chất dịch màu vàng nhạt, ngâm những con mắt, mắt của con người!
Bị những con mắt đó “Nhìn”, Lâm Đồng cũng không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn kỹ, phát hiện còn có đầu lưỡi, trái tim, bộ phận sinh dục linh tinh, đáng sợ và ghê tởm.
“Nghịch Phật giáo thật sự là phản nhân loại!” Lâm Đồng tức giận mắng.
Cô sợ có thêm dị biến, một mình cô thì chống nổi, nhưng những thành viên khác trong tổ thì không, chuyện này rõ ràng đã vượt qua khả năng của mọi người.
Cố Lương đeo găng tay, ngồi xuống xem xét thi thể. Thi thể quả thật không có vết thương gì, xương cũng không bị gãy, nội tạng không bị tổn hại, thoạt hình thật giống bị các oan hồn kéo linh thể vào trong Địa Ngục.
“Đây chính là Tổ chức Phật Lục Đạo Luân Hồi?” Hắn đăm chiêu nghĩ, sau đó kiểm tra di vật của thi thể.
“Chữ vạn nghịch hai màu đỏ đen…… hai lá thư…… một bản mật mã, một…… Xá Lợi tử?” Cố Lương lật đến cuối cùng, tìm ra hai viên Xá Lợi tử, một viên chính là mình cảm ứng được, sắc vàng óng ánh, trạch như lưu ly, thanh tịnh từ bi chi ý, như cất giấu ý phổ độ chúng sinh, viên còn lại như bằng máu tươi ngưng tụ, nơi trung tâm màu đen tràn ngập, tràn ngập sát lục huyết tinh, mang theo ý vị diệt tuyệt chủng tộc.
Hắn còn chưa kịp nghĩ gì, bên tai đã nghe thấy giọng nói như sấm của Thiên Tai và Phong Bạo chi thần:
“Hiến tế hai viên Xá Lợi tử, đạt được phụng hiến.”
Cái này có thể đổi lấy phụng hiến? Cố Lương nhìn Lâm Đồng, phát hiện cô đang xem mấy lá thư và tờ mật mã, không để ý tới hắn, bèn đưa ngón tay đeo Nguyện Vọng chi nhãn đến gần hai viên “Xá Lợi tử”.
Vừa đụng vào, hai viên “Xá Lợi tử” lập tức tan rã, một hóa thành một bóng người màu vàng, phổ độ mọi người, một thành ma đỏ đen, chủng tộc diệt tuyệt, cùng chui vào trong Nguyện Vọng chi nhãn, hoàn toàn biến mất.
Hạch tâm Nguyện Vọng chi nhãn đã trống rỗng sau khi cho mượn Hoàng Kim thánh y lại trở nên thâm thúy!
“Phải tích lũy càng nhiều, thì mới càng thực hiện được nguyện vọng cao hơn……” Cố Lương âm thầm nghĩ.
Đột nhiên, Tiểu Vũ Trụ trong người hắn tự nhiên vận chuyển, chòm sao hiện ra, cảm ứng với mi tâm của cao tầng nghịch Phật giáo, Âm Dương tướng hấp, phật ma tướng kích!
Một chữ vạn nghịch hướng hai màu đỏ đen hiện ra ở mi tâm của cao tầng nghịch Phật giáo, Cố Lương cảm thấy thi thể kia quỷ dị trở thành một phần thân thể của mình. Hắn vừa nghĩ một cái, thi thể liền lắc lư đứng lên, làm Lâm Đồng sợ tới mức lập tức kích phát Đại Nhật thần huy trong tay.
“Lâm Tổng đốc sát, là tôi! Tôi phát hiện mình có thể thao túng cái thi thể này.” Cố Lương vội giải thích.
Lâm Đồng ngẩn người, rồi bật cười: “Vừa lúc!”
“Vừa lúc cái gì?” Cố Lương mờ mịt hỏi lại.
Lâm Đồng mãn nguyện nói: “Theo tư liệu và giải mật mã, phát hiện nghịch Phật giáo đang chuẩn bị một kế hoạch lớn. Họ chế tác ra các loại thần vật, sau đó sẽ khơi ra chiến tranh, thừa dịp loạn hiến tế một thành thị, đổi cho nghịch phật sống lại.”
“Nghịch phật mấy chục năm trước đã từng ngắn ngủi trở về, bố trí việc này, nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, không còn đáp lại nữa.”
“Nếu cậu thao túng được thi thể này, vậy tạm thời chúng ta sẽ giả là không phát hiện ra nơi đây, cậu lợi dụng y tiếp xúc với những thành viên nghịch Phật giáo khác, tìm ra chỗ ở của giáo chủ và truyền thừa hạch tâm, sau đó ra tay hủy diệt bọn họ!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cố Lương vì phụng hiến, thoáng trầm ngâm liền gật đầu nói: “Tuân mệnh, chánh thanh tra.”
Hắn thử thử, phát hiện phạm vi thao túng thi thể không vượt qua một trăm mét, nên định sẽ thuê một phòng chung cư ở gần đây. Lâm Đồng phụ trách giấu chuyện này với những thành viên khác, và giải thích cho những người sẽ tới hỗ trợ.
…………
Mấy ngày không nói chuyện, không hề có ai tới tiếp xúc với tên cao tầng nghịch Phật giáo, Cố Lương tuy phải luôn ở trong phòng, nhưng tu luyện Tiểu Vũ Trụ cũng rất là thú vị, nên không cảm thấy khó chịu.
Đêm khuya, tiếng đập cửa vang lên, Cố Lương thao túng cao tầng nghịch Phật giáo mở cửa phòng, một đám tín đồ thành tín nối nhau đi vào, đứng đầy phòng.
“Thần sứ, đã lại đến ngày hiến tế, mời ngài chủ trì nghi thức.” Giáo đồ cầm đầu cung kính nói.
Hiến tế? Nghi thức? Cố Lương nhớ lại tư liệu đã xem, trầm giọng nói: “Các ngươi đi chuẩn bị đi.”
Thì ra tên cao tầng này là một trong các thần sứ!
Các giáo đồ tản ra, vây quanh tên cao tầng bị Cố Lương thao túng, nhảy một vũ điệu đầy sát lục và dục vọng, cả đám dần dần chìm vào say mê, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, sau đó quỳ xuống lấy dao ra.
Lúc này, Cố Lương mới phát hiện bọn họ đều không còn đủ ngón tay, trên người vết sẹo rất nhiều, hiển nhiên là lấy tự mình hại mình để lấy lòng nghịch phật, hoàn thành hiến tế.
Làm sao giờ? Là một người lương thiện, Cố Lương không muốn nhìn thấy cảnh tiếp theo.
Mình có thể yên tâm thoải mái nhìn bọn họ tự mình hại mình sao?
Không được, nhất định phải cản!
Mà cản làm sao đây?? Cách duy nhất Cố Lương nghĩ ra được là dùng hình thức nguyện vọng, mời cầu Thiên Tai và Phong Bạo chi thần hỗ trợ!
Tiêu hao một phần cống hiến, hắn nghe được tiếng của thần, được người chỉ điểm, nét mặt trở nên cổ quái.
Các giáo đồ đang định vung dao xuống, thì nghe thấy thần sứ khẽ quát: “Chờ một chút.”
Không biết vì sao, giọng nói này lại làm người ta cảm thấy vô cùng tin cậy, đám giáo đồ không dám cãi lời, như đang đối mặt với nghịch phật.
“Nghịch phật không vừa lòng với nghi thức trước, đã có chút sửa chữa. Các ngươi cùng ta chỉnh lại theo ý người.” Cố Lương cho tên cao tầng lên tiếng, Tiểu Vũ Trụ vận chuyển, nhiễu loạn tinh thần.
Giáo đồ cầm đầu liền nói ngay: “Mời thần sứ chỉ đạo.”
Thần sứ gật đầu nói: “Các ngươi làm với ta.”
“Hiện tại bắt đầu nghi thức: Tập thể dục bài thứ bảy theo đài!”