Nhất Thế Chi Tôn - Chương 210: Thế giới tuyệt vọng mà đè nén
Động tác đều nhịp, các giáo đồ mê say làm theo, bị Tiểu Vũ Trụ sao Xử Nữ ảnh hưởng, hoàn toàn quên chuyện tự mình hại mình, nhìn một màn này, khóe miệng Cố Lương run rẩy, hắn thở phào không phải lo nhìn thấy cảnh máu tươi tàn nhẫn hiện ra trước mắt mình.
“Nghi thức Hiến tế” kết thúc, các giáo đồ cáo từ rời đi, Cố Lương chuyển sang xem tư liệu đang cầm trong tay. Vì không biết phải chờ đợi bao lâu mới biết được chỗ ở của giáo chủ Bí Phật giáo và hạch tâm truyền thừa, Lâm Đồng cố ý đưa cho Cố Lương một bộ tư liệu, chính là tin tình báo mới nhất về Bí Phật giáo, và sách về bảy đại Ma Thần và rất nhiều Ma Vương, là thứ mà thành viên mới gia nhập bộ phận hành động đặc biệt buộc phải đọc.
So với [thế giới dị văn lục], những quyển sách này chi tiết hơn rất nhiều. Quyển [thế giới dị văn lục] chỉ miêu tả dấu hiệu của những người sùng bái bảy đại Ma Thần để người ta cẩn thận cảnh giác, còn những quyển sách này miêu tả hình ảnh khi bảy đại Ma Thần hiển hóa sức mạnh, một khi nhìn thấy nhất định phải lánh ra thật xa, lập tức báo ngay, không cần để ý tới khả năng sống sót của những người ở gần nơi đó, bởi vì nhất định là không cứu nổi.
“Hỗn Độn chi hạch: tất cả những người nhìn thấy sức mạnh hiển hóa của nó đều không chết thì cũng điên, không có ai may mắn thoát khỏi, bao gồm cả mấy vị chân thần, bao gồm cả những người sùng bái nó, cho nên không ai biết hình tượng khi hiển hóa của nó là gì……” Ngay miêu tả đầu tiên đã làm cho Cố Lương sởn tóc gáy, có một cảm giác bi quan và đầy áp lực.
“Vạn Môn chi môn, tà ác trí giả, Thời Không mê cung chi chủ: Theo tin tình báo có được, nó do vô số quang cầu tượng trưng cho cửa hội tụ mà thành, khó có thể mô tả, phàm là tiếp xúc nó, cuối cùng đều lâm vào đọa lạc…… Hắc Ám mẫu thần: cổ thần từng nhìn thấy nó và may mắn vẫn còn tồn tại miêu tả rằng nó là một khối thịt cực to màu đen kết hợp lung tung với bộ phận sinh dục, không ngừng mấp máy, không ngừng biến hóa, không có hình dạng cụ thể…… Sợ hãi đại ma: những người nhìn thấy nó đều bị điên. Chỉ thị từ chân thần hàng xuống phỏng đoán rằng, nó thường lấy hình tượng thiếu nữ kiều diễm hoặc nam tử anh tuấn để xuất hiện, nhưng một khi rút đi da người, thì chính là một con quái vật mập mạp đầy xúc tu, lấy cảm xúc mãnh liệt và trái tim, bộ não làm đồ ăn……”
“Vạn Vật Quy Nhất giả: những người từng tiếp xúc với nó đều chết! Những người sùng bái nó tưởng tượng nó là một màn sương mù không thể diễn tả…… Vô Diện pháp lão: Mặc trường bào hoa lệ, đầy ngạo mạn, mặt mày rữa nát, không nhìn ra bộ dạng, trên bộ xương trắng là những mảnh thịt nát, thích lấy hóa thân hành tẩu thế giới, mà hình tượng hóa thân thường là một nam tử làn da ngăm đen, vóc dáng cao gầy, tươi cười sang sảng. Lấy dụ hoặc người đọa lạc, lừa gạt người ta để làm niềm vui, hiếm khi giết chóc….. Đọa Lạc Thượng Đế, từng là thần linh tối cao, vì lịch sử bị mất đi ba trăm năm khu Viễn Đông mà rơi xuống, trở nên thị huyết và điên cuồng, hiển hóa thành một nam nhân trần truồng treo ngược trên cây thập tự màu máu……”
Mãi tới lúc này, Cố Lương mới thật sự tiếp xúc với thế giới linh dị khủng bố, như đói như khát hấp thu tri thức, nhưng càng xem càng thấy áp lực. Càng xem càng thấy khó chịu.
Ngay cả từng là thần linh tối cao mà cũng còn đọa lạc thành Ma Thần, các chân thần làm sao ngăn cản được ma vật?
Quan trọng hơn là, Đọa Lạc Thượng Đế lại đứng hàng chót trong bảy đại Ma Thần, trên nó còn có sáu vật khủng bố không sao diễn tả nổi!
Nhân loại như con thuyền nhỏ trong bão táp, lúc nào cũng có thể bị lật đổ, có thể chống đỡ đến hiện tại, toàn là dựa vào may mắn…… hiểu biết này làm Cố Lương rất không thoải mái, nhưng hắn nhanh chóng dịu xuống, may mà còn có chí cao vô thượng vĩ đại tồn tại, Phong Bạo và Thiên Tai chi thần!
Nó không gì không làm được, nhất định có thể đánh bại bảy đại Ma Thần!
Tâm tình bình tĩnh lại, Cố Lương lại vùi đầu vào trong biển tri thức, ngày từng ngày từng ngày trôi qua. Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày được viết trong lá thư dùng mật ngữ.
Thông qua bản dịch mật mã, Cố Lương đã biết nội dung của lá thư. Nó hỏi tên cao tầng nghịch Phật giáo đã chết kia có bị đám chó săn của tân Scotland Yard để ý tới hay không, nếu không, sáng sớm ba ngày sau, mang theo nghịch phật xá lợi và Phật Đà xá lợi hai đại thánh vật đi biệt thự số 9 đường Hà Bắc, khu Tĩnh Ninh.
“Đường Hà Bắc khu Tĩnh Ninh…… không phải chỗ các tước gia ở hay sao?” Cố Lương sầm mặt.
Đường Hà Bắc khu Tĩnh Ninh là khu vực thượng lưu của thành phố này, là nơi ở của tổng đốc khu Viễn Đông, nơi ở của chủ quan của đại hành chính, đội trưởng kị sĩ đoàn, tư lệnh hạm đội, tổng giám cảnh vụ cảnh sát Viễn Đông, phó tổng giám, trợ lý tổng giám vân vân, họ được trao những tước vị khác nhau, nên khu đó được gọi là con đường tước sĩ.
Nghịch Phật giáo lại ở ngay trong xã hội thượng lưu!
Việc này có chút phiền toái…… Cố Lương đang định đưa thư báo tới tân Scotland Yard, thì chợt cảm thấy không ổn, bởi vì ai cũng không biết có giáo đồ hay cao tầng nghịch Phật giáo nào đang quan sát nơi này hay không, vừa lấy được thư lập tức rời đi, như vậy sẽ làm người ta nghi ngờ.
Hắn thao túng thi thể, viết lại một lá thư hồi đáp, ý bảo tất cả bình thường, tất đúng giờ tham gia, tiếp đó đợi đến trời tối, đợi đến lúc Lâm Đồng ra vẻ tuần tra hằng ngày đi ngang qua, mới vận chuyển Tiểu Vũ Trụ, nhắm mắt lại, cảm ứng Lâm Đồng, bí mật đối thoại với cô.
Đây chính là chỗ siêu phàm sau khi hạt giống trí tuệ mọc rễ nẩy mầm!
Đây chính là năng lực của Tiểu Vũ Trụ sao Xử Nữ!
Lâm Đồng rõ ràng khiếp sợ, cô không nhìn thấy Cố Lương, mà lại có thể trao đổi thông tin với hắn!
Nhưng thông tin trao đổi đã làm cô quên luôn đi điều đó. Cô trầm giọng nói: “Tôi sẽ báo ngay cho sếp Chương, bí mật triệu tập những thành viên đáng tin cậy của bộ phận chúng ta.”
Cô dừng một chút nói thêm: “Biệt thự số 9 là của phó đoàn trưởng Đông Phương kỵ sĩ đoàn, cậu phải cẩn thận.”
May quá, không phải là cảnh vụ tổng giám hay tứ đại cự đầu, nếu không sự tình càng phiền toái…… Cố Lương nhẹ nhàng thở ra, ít nhất nội gian này không quan trọng lắm.
Hắn cố gắng bình tâm tĩnh khí, tu luyện Tiểu Vũ Trụ, chờ đợi Lâm Đồng mang đến mệnh lệnh mới.
…………
Ba ngày sau, ban đêm, 11h.
Cửa chung cư mở ra, cao tầng nghịch Phật giáo mặc trường bào đi ra, bên cạnh là phó thủ ăn mặc tương tự, chính là Cố Lương.
Lệnh của Chương Thủ Khuyết là bảo hắn lẩn vào biệt thự số 9. Nếu phát hiện được tung tích nghịch Phật giáo, lập tức bắn đạn tín hiệu, đội mai phục xung quanh nhìn thấy sẽ khai hỏa toàn bộ hỏa lực, toàn lực vây bắt – biệt thự số 9 là thuộc về một vị Tử Tước, không có chứng cứ xác thực, cảnh sát không dám điều tra.
Dưới khu chung cư có một cỗ xe ngựa, hai ngựa bốn bánh, tạo hình rất có dáng vẻ phương tây, hoa lệ mà tinh xảo, Cố Lương và cao tầng nghịch Phật giáo không nói gì, mở cửa xe leo vào.
Xa phu trầm mặc, giống như thi thể, không nói một lời đánh ngựa.
Xuyên qua những con phố, xe ngựa tới một biệt thự, cửa to song sắt, tường cao vút, bên trong có hoa viên, suối phun.
Nhìn những kị sĩ đầy đề phòng, Phật Đà thanh tịnh cảm ứng bọn họ có linh quang nhảy lên, Cố Lương hít một hơi thật sâu, hiểu chỗ này nhất định có liên quan tới nghịch Phật giáo.
Nhưng hắn không bắn súng tín hiệu, vì ai biết trong biệt thự là như thế nào, lỡ là một vũ hội thì sao?
Xe ngựa chạy qua cổng, qua hoa viên, tới cửa chính. Cố Lương và cao tầng kia xuống xe, hắn đi sát theo sau.
Có khuôn mặt và khí tức làm bằng chứng, cao tầng nghịch Phật giáo thông qua các tầng kiểm tra, đi vào trong phòng chính. Trong đại sảnh trải thảm màu nâu nhạt có đặt một cái tế đài làm từ xương người và da người, trong tế đài có một chữ vạn nghịch hai màu đen đỏ, lơ lửng bên trong huyết quang.
Quanh tế đài toàn là thi thể, mùi nát rữa, mùi máu tươi, mùi tanh tưởi, nhét đầy đại sảnh, khiến nơi đây như một bãi tha ma.
Ngoài đống thi thể có một thần sứ đứng đó, trên bộ giáp màu trắng sữa của người cầm đầu nhiễm máu đỏ tươi lóa mắt.
“Để thánh vật vào tế đài.” Người cầm đầu khẽ nói.
Cố Lương nhận ra y, đã từng nhìn thấy y ở trên báo. Y là phó đoàn trưởng Đông Phương kỵ sĩ đoàn, ba đời đều là Viễn Đông Tử Tước.
Y muốn nghịch phật sống lại?
Tên cao tầng bị thao túng đi tới, Cố Lương quyết định thật nhanh, bắn ngay súng tín hiệu.
Phanh!
Một ánh lửa xông ra cửa sổ, nổ thành pháo hoa đầy trời, chung quanh lập tức có ánh mặt trời dâng lên, có linh quang như mưa, các thành viên của bộ phận hành động đặc biệt lập tức phát động công kích.
Phó đoàn trưởng Đông Phương kỵ sĩ đoàn căm tức nhìn Cố Lương, hai tay nâng lên, muốn đánh hắn thành một bãi thịt nát, Cố Lương bắt đầu hứa nguyện, muốn xin Hoàng Kim thánh y gia trì.
Đúng lúc này, “Nguyện Vọng chi nhãn” trên ngón tay hắn phát ra quang huy sáng lạn trong vắt, tạo thành một hình ảnh do các quang cầu ngưng tụ thành!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đây là? Cố Lương giật bắn mình, cảm giác quen thuộc dâng lên.
Các quang cầu vỡ ra, nuốt chửng chữ vạn ngược lơ lửng kia, đại sảnh xuất hiện một màn nước mộng ảo, hai thành viên của bộ phận hành động đặc biệt xông vào, tông vào nhau, song lại chạy xuyên qua nhau.
Rõ ràng là họ nhìn thấy nhau, nhưng lại như ở trong hai thời không khác biệt!
Đây là Vạn Môn chi môn, đây là tà ác trí giả, Thời Không mê cung chi chủ, đây là một trong bảy đại Ma Thần! Phong Bạo và Thiên Tai chi thần cũng là ngụy trang của nó! Cố Lương ngây người ra nhìn, trong lòng tuyệt vọng.
Không có tồn tại chí cao vô thượng nào cứu vớt nhân loại cả, chỉ có Ma Thần, chỉ có Vạn Môn chi môn!
Cảnh hắn đang nhìn, giống như mộng cảnh.
Một mộng cảnh tuyệt vọng nhất.
…………
Trong tân Scotland Yard, trong phòng vật chứng, cái thi thể cháy đen chợt trở mình ngồi dậy, lột lớp da chết ra.
Thì ra gã không chết, gã đã qua mặt được mọi người!
Thương nhân bán đồng hồ kiếm miếng kim loại màu bạc của mình, nhìn quanh, như nhận ra mình đang bị một thứ gì đó nhìn chăm chú, nhưng những kẻ đó đều đã bị gã thu hút về đây, không thể ngăn cản được chuyện đang xảy ra ở biệt thự số 9.
Vì thế, gã mỉm cười với miếng kim loại màu bạc:
“Đây là lần thứ mười lăm ngươi đánh chết ta.”
“Được rồi, hợp tác khoái trá.”
Đó là một nam tử dáng người cao gầy, làn da ngăm đen, tươi cười sang sảng.