Nhất Thế Chi Tôn - Chương 234: Bản tính tiên thiên
Chưởng Đăng thần sứ đứng ngạo nghễ trước cây, tay nâng ngọn đèn, quang mang chiếu khắp thập phương chư giới, đốt sáng lên u ám xung quanh Phù Tang cổ thụ, lặng lẽ chờ đợi Thiếu Huyền và Hi Nga tấn công. Những chỗ có tia lửa, đều có tro tàn không ngừng bay xuống, không biết đến từ phương nào.
Tuy y là tiên nhân đắc đạo thời thượng cổ, sau khi chuyển sang phụng dưỡng Lão Mẫu có thêm nhiều ích lợi, chỉ còn cách Tạo Hóa không xa, nhưng là người thức tỉnh trước, thực lực không đạt được mức đỉnh phong, đối mặt với hai Truyền Thuyết đại năng vây công, đối mặt với Bá Vương Tuyệt Đao và tận thế chi thuyền, dù ngoài miệng nói tự tin mười phần, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng cao độ. Y không dám chủ động công kích, mà cẩn thận bày ra “Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới”, tranh thủ thời gian cho Sa Ngộ Tịnh.
Tới cảnh giới Truyền Thuyết, biết “Ta này là ta”, vật ngoài thân có thể dùng nhưng không thể ỷ lại, bài trừ được các hạn chế để hiểu rõ thế cục, làm sao Thiếu Huyền và Hi Nga không nhìn ra tính toán của Chưởng Đăng thần sứ!
Không chút trì hoãn hay do dự, Thiếu Huyền một bước bước vào tận thế chi thuyền, đứng cạnh Hi Nga, thúc giục cự hạm bay về phía đèn.
Những tầng cấm chế quanh thuyền di động, xen lẫn thành từng đạo văn, tụ thành một lớp màn thủy quang ám kim trơn láng, thánh đức công đức đều có, vừa mới tiếp xúc với ánh sáng của Du Tử đăng, lập tức ma sát bắn tóe ra những đốm lửa.
Nhưng dù những tia lửa đối kháng nổ ra chi chít, tận thế chi thuyền vẫn sừng sững tiến tới, thậm chí còn khiến quang minh chủ động tránh đi, công vào phạm vi ánh đèn chiếu rọi.
Tuy rằng tận thế chi thuyền chưa được toàn công, rất nhiều năng lực chưa dùng được, không thể gọi là tuyệt thế, nhưng nó được luyện chế ra là để vượt qua mạt kiếp, xông về phía kỷ nguyên tiếp theo, nên khả năng phòng ngự chính là căn bản, không thua kém gì tuyệt thế chi vật, ở trong “Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới” chính là phát huy sở trưởng!
Ánh đèn như nước, tụ lại như biển, thuyền như đi trên đại dương, xẻ sóng vượt gió, tới gần Chưởng Đăng thần sứ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt Hi Nga và Thiếu Huyền chợt biến đổi. Tuy vẫn là Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới, vẫn là biển ánh đèn, nhưng Chưởng Đăng thần sứ đột ngột biến mất, chỉ còn lại một cái bấc đèn đang lẳng lặng cháy.
Bấc đèn?
Hi Nga trong lòng vừa động. Thần thức hòa vào tận thế chi thuyền, thần thức tràn ra khắp nơi, sau đó nhìn thấy gương mặt của Chưởng Đăng thần sứ ở trên một chỗ rất cao, đang từ trên cao nhìn xuống hai người họ.
Phía xa chính là biên giới lưu ly, như một ngọn đèn.
Đây là…….
Không biết vì sao, tận thế chi thuyền theo ánh đèn đi vào Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới, lại quỷ dị chạy vào ngọn Lưu Ly tiên đăng kia!
Mình với Thiếu Huyền không phải đang ở ngoại giới, mà đã bị vây vào trong đèn, đang tới gần bấc đèn!
Giỏi cho một trò đổi trắng thay đen!
Ầm!
Hi Nga nhìn ra tình hình, thì vừa lúc Thiếu Huyền cũng nhìn ra. Hắn lấy đao làm thước, đánh ra “Vạn Phương Thánh Đức Thần Quang”.
Ầm!
Từng tầng thế giới hiện ra, những đốm ‘lửa’ hội tụ, chiếu sáng vũ trụ u ám lạnh giá, đủ loại màu sắc hiện ra, đại diện cho những bộ phận nhân đạo khác nhau, hóa thành một ‘dòng nước’ đủ màu, lấy thế nhân định thắng thiên dung nhập vào Tuyệt Đao, kích phát ra chư thiên Thần Lôi.
Màu sắc đan xen, hư vô hỗn độn giương nanh múa vuốt, ngưng tụ thành một đoàn, lôi quang đủ màu ào ạt thành dòng, như trở về ban sơ, tạo thành một cái lôi trì cổ xưa, tập hợp thánh đức thủy quang, từ dưới đánh lên, lấy nhân đấu thiên, xoáy thành xoắn ốc, ào ạt đánh về phía Chưởng Đăng thần sứ.
Nơi ánh đao đi qua, ánh đèn đều né tránh, chỉ trong tích tắc, đã tới chỗ Chưởng Đăng thần sứ.
Chưởng Đăng thần sứ vẻ thích thú, ánh mắt ngưng trọng, bàn tay còn lại xòe ra, sau đó năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay như ngọc, mu bàn tay trở nên trong suốt, hiện ra những đạo văn, hóa thành một cái ‘gương’ đầy huyền diệu.
Đương!
Ánh đao chém trúng vào gương, bị bắn ngược trở về, công kích làm tận thế chi thuyền rực lên ánh sáng vàng phòng ngự, công đức trường minh, mới miễn cưỡng ổn định được.
Ở trên “Gương” để lại một đường cháy đen rất rõ.
Chiêu đầu tiên, không phân thắng bại.
…………
Sa Ngộ Tịnh phi độn trên Phù Tang cổ thụ, bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ bùm bùm, tro tàn từ trong ánh đèn mỏng manh bay ra.
Đám quái vật quỷ dị không biết từ đâu tới này rất khó giết, chúng tràn ngập khắp giới vực Phù Tang cổ thụ, nếu vô ý, Truyền Thuyết đại năng cũng có khả năng té ngã, bởi vì nếu không có cách ứng phó, cơ bản là không nhận ra được sự tồn tại của lũ quái vật này, chẳng biết chúng núp ở đâu. Chúng có thể qua mặt được cảm quan của Truyền Thuyết, cách thức công kích cũng rất cổ quái, hình như có khả năng kéo Truyền Thuyết từ sinh mệnh cao cấp hạ thấp xuống.
Chúng nó rốt cuộc là do vật gì biến thành?
Có liên quan tới Hạo Thiên Thượng Đế? Hay là liên quan tới Đông Hoàng Thái Nhất?
Giới vực Phù Tang cổ thụ rất quỷ dị, may mà Lão Mẫu ban cho họ Du Tử đăng, cho họ cầm đèn mang vào Chân Thật giới, nếu không thật đúng là không có cách nào khắc chế được đám quái vật quỷ dị này.
Nhưng khi lên tới gần ngọn cây, Du Tử đăng cũng không thể chiếu tới được nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Nhưng mình cũng không còn là cảnh giới hồi Tây Du, không còn là Sa hòa thượng luôn bất lực nữa……” Mắt Sa Ngộ Tịnh lóe sáng.
Độn quang bay tới, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, nhưng không phải hoàn toàn tối đen, mà cành và lá cây vẫn tỏa ra ánh sáng, lấp lóe hỏa quang, như những cây đuốc dã ngoại ban đêm.
Sa Ngộ Tịnh sờ bạch cốt Lưu Ly niệm châu đeo trên ngực, nội tâm chiếu rọi chung quanh, y giảm tốc, trở nên thận trọng hơn, phòng bị đám quái vật quỷ dị kia đột kích.
Bay một hồi, vẫn an bình vô sự, không có chuyện gì xảy ra, nhưng càng như vậy, Sa Ngộ Tịnh càng thấy lo, sự có khác thường tất là yêu!
Giây lát, trước mắt Sa Ngộ Tịnh sáng lên, nhìn thấy đỉnh Phù Tang cổ thụ.
Trên đó, lá dày đặc kết thành núi, nở đầy hoa trắng, giữa hoa trắng có một ngôi mộ, ngoài mộ dựng một tấm bia đá, trên bia có một dòng chữ.
Sa Ngộ Tịnh đọc từng chữ một:
“Phu quân Mạnh Kỳ chi mộ!”
Ầm!
Bên dưới một tiếng sấm nổ to, Phù Tang cổ thụ hơi lắc lư, Thiếu Huyền, Hi Nga và Chưởng Đăng thần sứ đã va chạm vào nhau rất mạnh.
Sa Ngộ Tịnh có cảm giác nhìn sang bên, thấy trên một cành cổ thụ có một người, mặc Huyền Hoàng cổn bào, đầu đội bình thiên quan, chuỗi ngọc trên mũ miện buông xuống, che mất mặt mũi, khí tức tang thương mà cổ xưa.
Hắn đang nhìn mình!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…………
Giữa những sự giống và khác nhau, linh quang dần dần hiện lên, Mạnh Kỳ như túm được cái gì đó, cứ thế vận chuyển Chân Linh.
Những kinh nghiệm võ đạo, kiến thức, ỷ lại vào tri thức kinh nghiệm, kiến thức trước kia thi nhau vỡ tan, từ trong cơ thể bay ra, nhưng không hề rời khỏi hắn, mà xoay xung quanh hắn, từ trên người hắn hiện ra những sợi dây tinh quang lấp lánh.
Hắn như một cái dù bung ra, hậu thiên đoạt được ở ngoài, Tiên thiên bản tính ở trong, nhưng lại không phải hoàn toàn ngăn cách với nhau, mà vẫn kết nối với nhau, tạo thành một chỉnh thể.
Có chính vừa có phản, có âm vừa có dương, hậu thiên tiên thiên vốn là tương đối, vốn không phân biệt rõ ràng, Tiên thiên sẽ bị hậu thiên lây dính, hậu thiên cũng sẽ bị Tiên thiên ảnh hưởng, cho nên hậu thiên lây dính có thể một chút thay đổi Tiên thiên, và ngược lại giống như Thái Cực chi đồ, trong âm tàng dương, trong dương có âm.
Những nhóm mảnh vỡ hợp thành những hình thức tư duy khác nhau, bay vòng quanh Mạnh Kỳ, thông qua tinh quang liên tuyến kết nối với cơ thể hắn, nơi liên tuyến tiếp xúc với cơ thể dần xảy ra sự biến đổi.
Hình thức tư duy xoay vòng quanh, không có thực lực võ đạo, không có kiến thức địa cầu, khi biến thành chuột, Mạnh Kỳ vẫn duy trì một tia nhận thức về bản thân, hắn nhìn chúng, thông qua chúng nhìn thấy một mình khác vừa giống mình vừa khác mình.
Mạnh Kỳ dường như càng ngày càng nhận rõ mình, càng ngày càng có nhiều mảnh vỡ ký ức bay ra, bay vòng quanh người hắn, bản ngã càng ngày càng sáng, càng ngày càng tịnh, bắt đầu tựa hồ có chút cộng minh với ở trên chỗ cao kia.
Kinh nghiệm và kiến thức đối ứng tâm cảnh tu vi cũng bay ra, suy nghĩ của Mạnh Kỳ cũng trở nên khác biệt, tất cả đều là u u ám ám, hỗn hỗn độn độn, hiện ra hình thái ban sơ, nhưng hắn cũng không phải không thể suy nghĩ, tự hỏi, bởi vì kinh nghiệm và kiến thức hậu thiên vẫn tương liên với nhau, chỉ là không thể che giấu bản thân.
Trong tối tăm u ám, Mạnh Kỳ nhìn lại, chỉ cảm thấy phía trước không có thời gian trước sau, không có hư không trên dưới, không có vạn vật lúc đầu, quả là bản tính Tiên thiên.
Đúng lúc này, hắn “Phát giác” trong hỗn độn kia có một đạo nhân ngồi ngay ngắn, một đạo nhân mà không có một từ ngữ nào miêu tả được.
“Ngươi là……” Mạnh Kỳ ‘bật thốt’.
Đạo nhân kia phát ra một âm thanh vang dội mà xa xăm, tang thương mà cổ xưa:
“Bần đạo Nguyên Thủy.”