Nhất Thế Chi Tôn - Chương 26: Quang Âm đao
Đường đi thông tới Dao Trì, hư không mấp máy, một bóng người hiện ra, Độ Thế Pháp Vương cầm hai cái đoản nhận trong suốt, đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục đại tiên sinh, đâm mạnh tới với tốc độ cực nhanh!
Nhưng phía trước đoản nhận lại đột ngột hiện ra một thanh trường kiếm, không biết từ lúc nào, Lục đại tiên sinh đã đưa kiếm ra sau lưng, chờ Độ Thế Pháp Vương tự động đưa tới cửa.
Keng!
Trường kiếm và đoản nhận va chạm, không có âm thanh nào phát ra, không có dòng khí nào phát tán, đoản nhận như hư ảo, khi va chạm với trường kiếm, lặng lẽ vỡ tan.
Xuy! Cùng lúc đó, cách chỗ kiếm quang không xa, kiếm quang hộ thể của Lục đại tiên sinh bị đánh vỡ, hiện ra hai thanh đoản nhận trong suốt!
Với cảnh giới của Lục đại tiên sinh, sao lại để xảy ra phán đoán sai, sai một ly đi một dặm như thế này?
Lục đại tiên sinh chớp mắt, kiếm quang phân hóa thành vô số tia kiếm nhỏ bé, tạo thành một trận pháp, vô số nhỏ bé tạo thành một kiếm trận, tầng tầng kiếm trận ngưng nhất, tạo thành một đại trận phạm vi cực rộng, uy lực cực mạnh.
Vù vù!
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang tách nhập, trước khi hai thanh đoản nhận đâm vào người Lục đại tiên sinh, thì đã nuốt chửng cả hai, thế nhưng kiếm trận lại không có vẻ gì là chạm được vào thực chất, nên đành tiếp tục ưu tiên phòng ngự, bảo vệ quanh người kín mít.
Bên ngoài kiếm trận, hư không mấp máy, một bóng người trong suốt di chuyển cực nhanh, khi hiện khi mất, tạo áp lực rất lớn cho Lục đại tiên sinh, dụ ông tấn công.
Độ Thế Pháp Vương nhìn chằm chằm kiếm trận, chờ kiếm trận xuất hiện sơ hở.
Y đã đợi rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc có cơ hội đánh nhau với Lục đại tiên sinh!
Hư không không chỉ có khả năng giúp y né tránh, ám sát, không chỉ giúp phong tỏa kẻ địch, mà nó còn giúp làm vặn vẹo tầm mắt, vặn vẹo thính giác, vặn vẹo tinh thần cảm ứng, làm cho đối phương phán đoán sai lầm!
Dù chưởng khống nhập vi tạo ra màn phòng ngự kinh người, nhưng có thể kiên trì được bao lâu?
Đây chính là “địa lợi” của y!
Kiếm quang trải rộng khắp xung quanh, thi thoảng lại triển khai, muốn lấy thủ chờ công, nhưng Độ Thế Pháp Vương đã trốn ra xa khỏi phạm vi của nó, nên không thành công.
Đây là điểm mạnh của y.
…………
Huyễn Diệt Thiên Ma biết Ngọc Hoàng sơn có đại biến, không dám chần chừ, lập tức chạy đi.
Hàn Quảng đi tới Giải Binh trì, hóa thành một đạo sĩ tóc hoa râm, người gầy gò, xuất trần phiêu dật, chính là Thái Thượng trưởng lão Thủ Kiếp của Huyền Thiên tông.
“Bái kiến thái sư thúc tổ.” Ngọc Hoàng sơn an bình, hộ sơn đại trận bình thường chỉ mở một phần, đệ tử canh chừng ở đây thấy trưởng bối đi về, vội vàng hành lễ.
Hàn Quảng mỉm cười gật đầu: “Có chuyện quan trọng, cần phải quay về, chưởng môn có đang bế quan không?”
Chưởng môn Huyền Thiên tông hiện nay là Hư đạo nhân, từ nhỏ đã sống dưới chân núi Ngọc Hoàng, lúc một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai đã chộp vào chữ ‘hư’, sau đó bái nhập Huyền Thiên Tông cũng vừa vặn là vào hàng chữ ‘hư’, nên mới có đạo hào là “Hư trọng”, nhưng người ta thường gọi ông là “Hư đạo nhân”, hôm nay chưa tới sáu mươi, đã là Ngoại Cảnh đỉnh phong, còn vượt hơn cả các sư bá sư thúc như Thủ Chuyết Thủ Kiếp.
“Hồi sư thúc tổ, chưởng môn mấy ngày trước đã xuất quan, gần đây đều làm xử lý tục vụ.” Đệ tử bảo vệ Giải Binh trì cung kính trả lời.
Thiên Đế đạo thống nặng nhất quy củ, là môn phái để ý tới lễ pháp quy củ nhất trong tam gia Đạo Môn.
“Thế thì tốt.” Hàn Quảng gật đầu, thản nhiên đi lên núi, chẳng chút thấp thỏm hay lo âu.
Cái kiểu giả mạo này, y đã làm nhiều tới quen rồi.
Đi một lúc, đến gần Thiên Đế điện trên đỉnh Ngọc Hoàng, Hàn Quảng giậm chân một cái, bởi vì nơi đây ám tàng sát khí, trận pháp lặng lẽ mở ra, không có dụ lệnh của chưởng môn, ai tùy tiện vào đây đều sẽ bị giảo sát.
Từ lúc việc Hàn Quảng giả mạo vào trong Thiếu Lâm bị bại lộ, các đại tông môn thế gia đều nâng cao cảnh giác, bởi vì người ra vào thường xuyên, hộ sơn đại trận đương nhiên không mở hết, nhưng khu vực hạch tâm thì đương nhiên mở hoàn chỉnh, lấy thần binh làm chủ, ngầm mở sát trận, không hề thua kém hộ thân đại trận bao nhiêu.
Hàn Quảng mỉm cười, từ xa chắp tay chào Thiên Đế điện, lòng bàn tay chấn động, khiên dẫn tầng ngoài của sát trận, thế là gió nổi mây phun, bốn phía như nặng xuống.
Y cất cao giọng:
“Bần đạo có chuyện quan trọng cầu kiến chưởng môn.”
Thanh âm từ xa truyền vào Thiên Đế điện, giây lát sau, trận pháp biến đổi, trước mặt Hàn Quảng hiện ra một màn nước, chiếu hình ảnh của tĩnh phòng ở sau điện.
Một pho tượng Thiên Đế uy nghiêm đứng ở giữa, mắt nhìn thẳng về phía trước, như đang nhìn xuống chư thiên vạn giới, quan sát mọi thứ.
Phía trước pho tượng có một bàn thờ, trên bàn thờ có một cái hộp màu xanh đậm, do Tiên Linh ngọc điêu khắc mà thành, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một thanh đao.
Phía trước bàn thờ có mấy cái bồ đoàn, có một đạo sĩ tóc đen đang ngồi trên một cái, quay lưng về phía pho tượng, quay mặt về hướng Hàn Quảng.
Đạo nhân này khí chất nhu hòa, khá có phong phạm đạo sĩ thật sự, yên tĩnh nhẹ nhàng.
Ông mở mắt, đôi mắt tĩnh lặng, trong veo:
“Thủ Kiếp sư thúc, có chuyện gì vậy……”
Lời còn chưa dứt, trong mắt Hư đạo nhân cuộn sóng phập phồng, trở nên u ám:
“Không! Ngươi không phải!”
Thanh âm chưa dứt, mi tâm Hàn Quảng đã hiện ra một chữ vạn màu vàng, tay phải gợn sóng lấp lánh, chém tới một nhát.
Đất trời chỉ còn lại hai màu đen trắng, sát trận bị nứt ra khe hở, bị Hàn Quảng bắt được.
Màn nước nhộn nhạo, giọng nói của Hàn Quảng xuyên qua nó, vọng ầm ầm vào trong điện, vọng thẳng về phía Quang Âm đao ở trong hộp ngọc:
“Thiên Đình rơi xuống, Cửu Trọng Thiên vỡ tan, mà kỷ nguyên vẫn chưa hề kết thúc, vì sao?”
“Bởi vì Thiên Đế không cam tâm, lúc sắp chết lấy Pháp Thân của mình và Thiên Đạo ấn, Thiên Cung dung hợp, luyện chế ra Quang Âm đao nhà ngươi, để ngươi gánh lấy chấp niệm của ông ấy, trở thành truyền thừa của ông ấy!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Thiên Đế không hề thật sự tiêu vong, để lại chấp niệm không cam tâm kéo dài, nếu ngươi vẫn còn tồn tại, kỉ nguyên này sẽ không thể nào kết thúc.”
“Ngươi cam tâm vẫn ngủ đông sao?”
“Ngươi cam tâm để cho một kẻ tầm thường vô vi khống chế mình sao?”
“Ngươi cam tâm để cho chấp niệm của Thiên Đế biến thành bọt nước sao?”
Giọng Hàn Quảng rất to, ầm ầm đánh vào hộp ngọc.
“Mà dù ngươi có cam tâm làm vậy, bọn họ sẽ cho ngươi cơ hội đó sao? Hạo Thiên kính gặp phải kết cục gì, ngươi không biết sao?”
Hàn Quảng chăm chú nhìn vào hộp ngọc.
Thanh đao trong hộp vẫn lặng im, cứ như những lời Hàn Quảng vừa nói chẳng có liên quan gì tới nó!
Hàn Quảng thất vọng.
…………
Dao Trì, kiếm trận đột nhiên thu lại, hóa thành một đường kiếm quang thuần túy, chém vào hư không phía xa.
Đương!
Một tiếng giòn vang, một bóng người trong suốt từ trong hư không bắn ra, không thể tin nổi nhìn hai tay mình, nhìn đoản nhận trong tay mình.
“Ngươi, làm sao ngươi tìm ra được?” Độ Thế Pháp Vương ngạc nhiên nhìn Lục đại tiên sinh.
Chỉ mất có mấy hơi thời gian, Hư Không Huyễn Hành đại pháp đầy kiêu ngạo của y đã bị Lục đại tiên sinh khám phá?
Y đâu có chút sơ hở hay dấu vết nào!
Lục đại tiên sinh tôn trọng nhìn y:
“Tâm của ngươi không tĩnh.”
Tâm không tĩnh, sẽ có vết.
“Ra vậy……” Độ Thế Pháp Vương cười thảm, “Nhất Tâm kiếm, Nhất Tâm kiếm, ta cuối cùng vẫn là thua ở một chữ ‘Tâm’.”
Thân ảnh y sụp đổ, như nhập vào Dao Trì, chỉ còn âm thanh vọng lại:
“Nếu vẫn để ngươi tiếp tục phát triển, ngươi chắc chắn sẽ tự chứng Truyền Thuyết.”
“Đáng tiếc, ngươi hôm nay nhất định chết ở Dao Trì!”
…………
Trong một thời không khác, thiên địa “đảo ngược”, Hàn Quảng cẩn thận tránh được Tô Vô Danh, vọt về phía Dao Trì.
…………
Đương!
Hóa Huyết thần đao mất đi sáng bóng, rơi xuống đất tạo nên một tiếng keng, Huyết Hải La Sát không cam tâm nhưng không còn làm được gì nữa, xung quanh không còn một đốm máu nào còn tàn lại.
Mạnh Kỳ vung áo, thu hồi Hóa Huyết thần đao, nhìn mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Thu lấy nó mới là khảo nghiệm lớn nhất nguy hiểm lớn nhất.
Đúng lúc này, mảnh vỡ Hạo Thiên kính khẽ lay động, bắn về phía giữa Dao Trì, u quang bắn ra bốn phía, một phương thiên địa lặng lẽ trồi ra.
Chỗ đó có tầng tầng cung điện lầu các, chính là chỗ ở của Kim Hoàng Tây Vương Mẫu năm đó!
Giữa các lầu các, Mạnh Kỳ nhìn thấy một bóng áo trắng, không linh mà xuất trần, lẳng lặng đứng ở chỗ đó, như đã vẫn luôn đứng sẵn ở đó bao lâu nay.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, dù đã cách nhau mười năm!
Nàng đã từng tới Dao Trì?