Nhất Thế Chi Tôn - Chương 55: Tâm tình rối gỗ
Rối gỗ chớp mắt rơi lệ!
Hứa Thành cả người tê dại vì sợ.
Đêm khuya, mưa to, miếu nát, người chết, rối gỗ biết chớp mắt rơi lệ, mẹ ơi, thật là kinh khủng.
Gặp quỷ? Gặp quỷ!
Hứa Thành còn đang kinh hãi, một vệt sáng lóe qua, một giọt nước mưa ánh qua ánh lửa trại, trượt qua rối gỗ rơi xuống đất, rơi vào vũng nước ẩm ướt ở dưới đất.
“Thì ra là miếu dột, nước mưa rơi xuống, làm mình hết hồn……” Hứa Thành thở phào, nhưng rồi lại giật mình, “Rối gỗ? Rối… gỗ!”
Tứ Hải tiêu cục Miêu tổng tiêu đầu bị giết vì thần kiếm rối gỗ…… Trên xà nhà có một con rối gỗ…… Một trong tứ đại kỳ thư……
Chẳng lẽ đây là thần kiếm rối gỗ? Mang theo kiếm pháp tuyệt thế?
A, có vẻ rất là hợp lý nha!
Đông đông đông! Tim Hứa Thành đập thình thịch.
“Thành nhi, ngươi làm sao vậy?” Thượng Cửu Minh đã mở lục khiếu, tai thính mắt tinh, cảm ứng ra được Hứa Thành có điều khác thường.
Hứa Thành đang định nói nhìn thấy thần kiếm rối gỗ thì trong đầu chợt nhớ một câu ban nãy sư phụ đã nói, mỗi một lần thần kiếm rối gỗ xuất thế đều dẫn tới tinh phong huyết vũ, kéo tới lắm chuyện xấu xí đáng sợ, vì nó, người ta giết con, giết cha mình, vì nó, đồng môn tướng tàn. Mình mới chỉ sơ khai mắt khiếu, so với sư phụ chênh lệch khá xa, nếu lấy thần kiếm rối gỗ, nhất định sẽ là giao sư phụ bảo quản, sư phụ sẽ tha hồ thể ngộ lúc nào cũng được, còn mình thì chỉ được chút cơm thừa canh cặn mà thôi, mà có khi còn không được, chi bằng……
Lòng tham hừng hực dấy lên, Hứa Thành nghe thấy mình lên tiếng: “Sư phụ, trừ Miêu tổng tiêu đầu, thi thể các tiêu sư còn lại nằm xếp theo hình nửa vòng tròn, hẳn là định vây công người ta, nhưng chỉ bị một kiếm đều mất mạng.”
“Vỏn vẹn một kiếm giết chết sáu người, kiếm pháp này hẳn rất là ghê gớm!”
Y lấy chuyện này để lý giải cho sự khác thường của mình.
Thượng Cửu Minh hiểu ý y, gật đầu: “Vi sư đắm chìm kiếm pháp ba mươi năm mà cũng còn cảm thấy tim đập nhanh, người này hơn xa vi sư, tiếc thay kiếm pháp bổn môn không còn trọn vẹn, nếu không thứ này so với chúng chỉ là chuyện tầm thường.”
“Đúng vậy đúng vậy, kiếm khách lợi hại như thế mà còn vì thần kiếm rối gỗ đánh sống đánh chết, cho thấy kiếm pháp của hắn còn cách trấn tà và kinh thần rất xa xôi!” Thượng Linh Tê xen miệng vào, sau khi biết kiếm pháp nhà cô được truyền thừa từ thần kiếm rối gỗ, cô rất tự hào và vinh dự.
Thần kiếm rối gỗ chính là cảnh giới kiếm pháp truyền thuyết của giang hồ…… Hứa Thành nuốt nước miếng, cố gắng kềm chế cảm xúc, dời mắt đi, không nhìn rối gỗ nữa, để sư phụ khỏi phát hiện ra.
Đến nửa đêm, mưa dần ngớt, Thượng Cửu Minh không muốn chọc thêm phiền toái, giục con gái và đệ tử rời khỏi miếu hoang.
Qua nửa tách trà. Một bóng người xuất hiện ở cửa miếu, phong trần tuấn lãng, chất biếng nhác, chính là Hứa Thành vừa đi rồi quay lại.
Y lấy cớ tiêu chảy, núp vào một xó, sau đó vội vã chạy về đây, sợ thần kiếm rối gỗ biến mất.
Y ngẩng đầu, con rối gỗ vẫn nằm trên xà ngang. Hứa Thành thở hắt ra, vui mừng nhảy lên, chụp lấy rối gỗ.
Y vừa rơi xuống, còn chưa tới kịp xem kỹ con rối trong tay, trước mắt đã nhoáng một cái, một bàn tay màu tím nhạt bắn tới, cướp mất rối gỗ.
“Sư phụ!” Hứa Thành bật thốt.
Không ngờ Thượng Cửu Minh lại bám theo sau y!
Thượng Cửu Minh vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hắc một tiếng: “Ban đầu thì khác thường, sau lại giả vờ đi tiêu, vi sư nuôi ngươi gần hai mươi năm, chẳng lẽ không hiểu về ngươi sao!”
Thần kiếm rối gỗ, quả thật là thần kiếm rối gỗ, không ngờ thần kiếm rối gỗ vẫn còn còn lưu lại nơi này!
Ông ta nhìn con rối gỗ trong lòng bàn tay, nó to cỡ bàn tay ông ta, nét mặt cười cợt vui vẻ, trên thân có nhiều lỗ khoét đối ứng với những khiếu huyệt của con người, có vết kiếm chỉ dẫn những đường chân khí lưu động, nhưng thứ đập vào mắt nhất lại chính là mười bốn chữ khắc trên nó:
“Trưa mai, trên núi Lạc Nhật, lấy kiếm kết bạn, có được hay không?”
Nét khắc cứng cáp, những nét vạch thẳng băng, lực đạo phù hợp, mỗi một nét vạch đều như sống lại, nối liền với nhau, khí phách hiên ngang.
Thượng Cửu Minh như thấy có một thanh kiếm thẳng đường đâm tới, mà ông ta không tránh đi đâu được, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra, tay phải run nhè nhẹ.
Kiếm pháp thật hay! Bố cục thật giỏi! Thượng Cửu Minh sau khi lấy lại tinh thần suýt nữa buột miệng khen hay, bao khó hiểu trúc trắc mấy chục năm qua khi tập kiếm đều tan thành mây khói, thì ra phải là dùng kiếm như vậy, thì ra còn có thể dùng kiếm như vậy!
Đây chính là “Trấn tà kiếm pháp” của Kiếm Hoàng? Thượng Cửu Minh đăm chiêu lật mặt sau con rối, mặt này có khắc mười sáu chữ cực nhỏ:
“Chỉ điểm chi ân, không dám quên, lấy kiếm thư chí, và luận đạo thủy.”
Vừa thấy mười sáu chữ này, đầu Thượng Cửu Minh như nổ tung, mỗi một bút mỗi một vạch đều biến thành một làn kiếm quang chém tới, cái mờ mịt, cái rõ ràng, có cực nhanh, cái linh động, cái cực nặng như núi, cái lại nhẹ như tơ, phong phú mà có trật tự, giao hội mượt mà với nhau, vô cùng tinh diệu khó tả.
mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống, nếu phải đối mắt với kiếm pháp như thế này ngoài đời thật, hẳn Thượng Cửu Minh đã chết cả chín lần, mỗi chiêu mỗi thức bao năm qua ông ta tập luyện nối tiếp nhau hiện lên, thể hiện những điều ảo diệu mà ông ta chưa bao giờ ngộ ra được.
Bên cạnh ông ta, Hứa Thành mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng nói: “Sư phụ, đệ tử nhất thời để lòng tham che mắt, không phải có ý muốn lừa gạt người, người muốn phạt thế nào đệ tử cũng chịu!”
Thượng Cửu Minh nhìn y đầy thâm ý: “Con không được dạy, là cha có lỗi, cha mẹ ngươi đều không còn, sư trưởng chính là cha, cho nên, là lỗi vi sư không dạy ngươi cho tốt. Thần kiếm rối gỗ không phải là vật cần phải độc chiếm mới hưởng dụng được, chẳng lẽ vi sư học được sau này lại không dạy ngươi hay sao?”
“Sau khi về núi, diện bích một năm, việc này nhất định không được để lộ ra ngoài.”
Hứa Thành xấu hổ: “Đệ tử cẩn tuân sư mệnh.”
Nhìn y cúi đầu, mắt Thượng Cửu Minh lấp lóe, dữ tợn và từ ái tranh đấu với nhau, cuối cùng cũng không rút kiếm.
Thứ nhất nếu giết đệ tử ở đây, người ta sẽ nghi ngờ ông ta có điều kỳ ngộ, thứ hai dù sao ông ta cũng đã dưỡng dục y nhiều năm như vậy, đã có tình cảm sâu sắc, không đành lòng ra tay.
Thần thức của Mạnh Kỳ ở trong rối gỗ, cảm ứng được chuyện ở bên ngoài, nghĩ ra mình cần phải làm gì.
Tuy rằng mình đã để lại một truyền thuyết ở thế giới này, nhưng nó không phải là ấn kí, vấn đề là phải làm sao hóa truyền thuyết thành ấn ký, việc này hiện giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không thể cứ ngồi im chờ, mà phải từ từ đi mò đường.
Quan trọng nhất là thần thức của hắn đang dần bị rối gỗ đồng hóa, nếu hắn không cắt đứt liên hệ, lựa chọn trở về, rất có khả năng sẽ bị mê lạc ở nơi này, cho nên sự tình trở nên cấp bách, nhất định phải làm thí nghiệm.
Đầu tiên, phải khiến người giữ thần kiếm rối gỗ tu luyện kiếm pháp của hắn, để tăng lạc ấn của hắn lên!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…………
Thượng Cửu Minh ngồi trong phòng, nhìn con rối gỗ trong tay.
Với ông ta, chọn bộ kiếm pháp nào làm chủ tu là chuyện không cần phải suy nghĩ, Kiếm Hoàng có để lại pháp môn lưu động chân khí của “Trấn tà kiếm pháp”, có thể dùng nó để tăng cao cảnh giới, trong khi Kinh Thần kiếm pháp chỉ đơn thuần là một bộ kiếm pháp mà thôi.
Nghĩ một hồi lâu, Thượng Cửu Minh đặt con rối gỗ lên cái bàn trước mặt, bắt đầu thử tu luyện.
Ông ta vừa nhắm mắt lại vận chuyển khí huyết, con rối gỗ tự nhiên lắc lư, cố gắng lật người, lật cái mặt trái có khắc Kinh Thần kiếm pháp của mình lên.
Giây lát, Thượng Cửu Minh mở mắt: “Úy, sao lại bị lật qua mặt trái?”
Rõ ràng là ông ta đang tìm hiểu Kiếm Hoàng di lưu ở mặt phải mà!
Ánh mắt lưu luyến trên mười sáu chữ Kinh Thần kiếm pháp một lúc lâu, Thượng Cửu Minh lật lại con rối, tiếp tục luyện.
Một khắc sau, ông ta nhíu mày, đầy khó hiểu:
“Sao lại thành mặt trái nữa rồi?”
Đây đã là lần thứ mấy? Không có khả năng ông ta bị nhầm lẫn nhiều lần như thế được!
Cửa sổ đóng chặt, không hề có gió, chả lẽ con rối gỗ tự lật mình à?
Thượng Cửu Minh lại nhắm mắt, giả vờ vận chuyển chu thiên nhưng chỉ sau mấy hơi đã mở ngay mắt ra, song con rối gỗ vẫn là mặt phải, không có chuyện gì xảy ra cả.
Hẳn là mình quá trầm mê tới mức gặp phải ảo giác rồi!
Thượng Cửu Minh nhắm mắt lại, thật sự chìm vào tu luyện, sau nửa ngày, ông ta có điều lĩnh ngộ, mở mắt ra.
Vừa mở, con ngươi ông ta lập tức rụt lại, vì con rối gỗ đã lại trở mình, mặt trái hướng lên trên, lộ ra mười sáu chữ Kinh Thần kiếm pháp!
Mạnh Kỳ cười thầm, muốn qua mặt ta hả? Không có cửa đâu!
Ánh mắt Thượng Cửu Minh dần trở nên ngưng trọng, lẩm bẩm: “Thần kiếm rối gỗ mỗi một lần xuất thế đều dẫn tới tranh đấu cướp đoạt, dẫn tới giết chóc và máu tươi, chẳng lẽ vì vậy nên bị nhiễm chấp niệm và lệ khí, trở nên quỷ dị?”
Thượng Cửu Minh cảm thấy rợn người, lầm bầm: “Nên ngâm vào tí nước phân, dùng thứ dơ bẩn để trừ tà, hay là thắp nhang cúng dường hóa giải……”
Nước phân…… Mạnh Kỳ ngẩn ngơ, nghĩ bụng chắc nên đổi qua cách khác.
Sau đó, Thượng Cửu Minh không còn nhìn thấy con rối gỗ tự lật lưng lên nữa.
Đêm khuya vắng lặng, ông ta nhắm mắt, đi ngủ.
Trong mơ hồ, ông ta nhìn thấy một người áo trắng đứng trên đầu cầu, tay cầm kiếm, đưa lưng về phía ông ta, dáng đứng ngạo nghễ tự tin, hút lấy ánh mắt của ông ta, cứ như đó là chúa tể của nơi này.