Nhất Thế Chi Tôn - Chương 56: Hư cấu nên ta khác
Thượng Cửu Minh qua bao năm tông môn suy yếu, phải không ngừng xu nịnh, lấy lòng những đại tông môn, bị người ta coi thường, lăng nhục, cố gắng lắm đến nay mới còn giữ được năm sáu đệ tử, con cái cũng chỉ có một mình Thượng Linh Tê mà thôi, thế đơn lực bạc, khó xưng là một môn phái.
Hôm nay, bỗng nhiên có được một trong tứ đại kỳ thư là thần kiếm rối gỗ, Thượng Cửu Minh không khỏi luôn cảm thấy mình như đang chìm trong giấc mộng, trong lòng rất nhiều cảm xúc, áp lực trong người cũng giảm hẳn đi.
Ông ta nhìn thấy người áo trắng quay người đi về phía ông ta, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ oai hùng của người đó, thanh kiếm trong tay reo lên lảnh lót.
Một tia sáng lóe lên, tốc độ cực nhanh, nhanh tới không tưởng, đan điền khí hải của Thượng Cửu Minh sôi lên, xuất hiện một luồng chân khí chạy qua tam quan, xuyên qua thất khiếu, vô cùng ngưng luyện, âm dương vẹn toàn.
Vù vù, đầu ngón tay của ông ta bắn ra mấy làn kiếm khí, tốc độ cực nhanh.
Này…… ông ta còn chưa hiểu kịp chuyện gì xảy ra, kiếm khách áo trắng đã xoay kiếm, kiếm quang mênh mang, tiêu diêu hạ xuống, mờ mịt không sao nắm được quỹ tích, khí hải Thượng Cửu Minh lại trào ra chân khí, đi qua những khiếu huyệt đối ứng.
Hết kiếm này tới kiếm khác, Kinh Thần kiếm pháp mà Thượng Cửu Minh đã biết từ từ được diễn ra, bao hàm toàn diện, bao dung tất cả, các khiếu huyệt đối ứng của Thượng Cửu Minh nhảy nhót lên theo, bên trong có chân khí di chuyển.
Không biết qua bao lâu, tranh một tiếng vang nhỏ. Kiếm của kiếm khách áo trắng trở vào trong bao, nhưng âm chấn làm cho khí hải của Thượng Cửu Minh sôi sục, các kiếm khí lúc trước tới khiếu huyệt các nơi đều quay trở về, cái nào cũng sục sôi tràn đầy, cứ như ông ta đã vận chuyển tu luyện khí huyết cả một đêm.
Kiếm khách áo trắng lạnh lùng nhìn Thượng Cửu Minh, thân thể dần dần hư hóa, tan thành mây khói, biến mất.
Thượng Cửu Minh mở mắt, trở mình ngồi dậy, nhìn rối gỗ đặt bên cạnh gối, ánh mắt vừa mê mang vừa kinh hãi.
Con rối vẫn cười vui vẻ, trên mình vẫn mang vết kiếm, lặng lẽ nằm đó.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như những đường kiếm của kiếm khách áo trắng kia có liên quan tới bí quyết vận chuyển tu luyện chân khí của Kinh Thần kiếm pháp!
So với kiếm pháp Kiếm Hoàng di lưu, cái này còn tốt cho ông ta hơn!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Cửu Minh rời giường, đi qua đi lại, vừa vui sướng kích động, vừa khó hiểu sợ hãi.
Mạnh Kỳ đã phải tiêu tốn rất nhiều tinh thần mới làm xong chuyện, vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng vui vẻ:
Chẳng phải ngươi muốn tu luyện Kiếm Hoàng kiếm pháp là vì nó có pháp môn vận chuyển chân khí tương ứng hay sao?
Ta chế ra một môn nội công mạnh mẽ thích hợp với Kinh Thần kiếm pháp cho ngươi!
Con rối bây giờ không chỉ chứa hai môn kiếm pháp mà còn chứa kiếm ý Kinh Thần kiếm mạnh mẽ của Mạnh Kỳ!
Không biết qua bao lâu. Mạnh Kỳ mới hết mệt mỏi, lại cảm nhận được tình hình bên ngoài, nhận ra hắn được để ở trên bàn, Thượng Cửu Minh bưng tới một chén cơm, trên chén cơm cắm ba cây nhang.
Khói nhang bay bay, Thượng Cửu Minh trịnh trọng bái ba bái, khẽ niệm:
“Bụi về bụi, đất về đất. Oan có đầu nợ có chủ, ngài muốn tìm ai thì nên đi tìm người đó……”
Trời, đối xử với hắn chẳng khác gì ác quỷ chấp niệm không tiêu tan!
Mạnh Kỳ ngẩn ngơ, thở dài Thượng Cửu Minh này thật là nhát chết, đầu óc cổ lỗ khó dạy, ngay cả một tí tưởng tượng tối thiểu cũng không có!
Cho nên đọc nhiều tiểu thuyết là tốt lắm đó, ít nhất sẽ có “Kiến thức rộng rãi”, ngoài việc nghĩ tới ác quỷ, còn có thể liên tưởng theo hướng có kiếm ý Kinh Thần kiếm tàn lưu bên trong con rối, hay là dùng máu tươi để tế khiến rối gỗ thông linh vân vân.
Nếu kẻ đang cầm thần kiếm rối gỗ là Hứa Thành thì tốt biết mấy, người trẻ tuổi sức tưởng tượng phong phú, tâm tư đơn thuần, dễ dàng lừa gạt, à không, câu thông!
Cắm nhang xong, Thượng Cửu Minh lấy ra một cái hộp nạm vàng khảm ngọc, trịnh trọng cất con rối gỗ vào trong, bên ngoài dán một mớ ấn phù linh tinh chẳng có tí tác dụng gì.
Thần kiếm rối gỗ là vật cực có giá trị trong thiên hạ, nếu không luôn mang theo bên người, Thượng Cửu Minh sẽ không thể an tâm, nhưng vật này đã bị sát khí lây dính, chấp niệm khó tiêu, cần phải được cách ly, nên ông ta phải chọn cách này để hài hòa.
Xung quanh chìm vào tối tăm, thần thức của Mạnh Kỳ không xuyên qua được lớp vỏ hộp bằng kim loại dày nặng, nhất thời không nói gì.
Thân là một rối gỗ, cuộc sống đúng là quá gian nan!
…………
Thượng Cửu Minh dẫn con gái và đệ tử trở về núi, quyết định không đi nhanh mà vẫn giữ tốc độ như bình thường để khỏi khiến người nghi ngờ.
Buổi trưa hôm đó, đám người Thượng Cửu Minh đến bờ sông, đang định tìm thuyền qua sông, thì có một cái thuyền con từ trong bóng râm chạy ra, đầu thuyền có một nam tử trung niên mặc đồ viên ngoại, má nung núc mỡ, thân thể mập mạp, nhưng ánh mắt sắc bén, trong tay cầm một thanh kiếm ba thước.
Ánh nắng chiếu lên thân kiếm tỏa ánh sáng phản xạ màu vàng chói mắt, khiến mấy người Thượng Linh Tê không mở được mắt ra.
“Là ngươi……” Thượng Cửu Minh khẽ thốt, giọng đầy đề phòng và thận trọng.
Mình kết thúc bôn tẩu, lựa chọn quay về núi, chính là vì phát hiện tung tích người này, chưởng môn “Trấn Thần phái” Khưu Diệp!
“Nhạc Giang môn” của Thượng Cửu Minh bắt nguồn từ tổ tiên Thượng thị, bởi vì nhân số không đông, nửa đường quyết định chọn truyền thừa theo dạng lập môn phái. Hơn hai mươi năm trước, Nhạc Giang môn trở nên điêu tàn, các đệ tử mỗi người cướp lấy bản ghi chép về một chiêu kiếm pháp, biến mất ở trong giang hồ, hoặc gia nhập vào những môn phái, cường giả mạnh, dâng chiêu kiếm pháp đó lên cho họ, cũng có người thay hình đổi dạng, tự lập môn hộ, Khưu Diệp chính là một trong số đó.
Khưu Diệp hắc hắc cười: “Ngươi chừng này tuổi rồi mà còn không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế? Ngay cả tiếng sư thúc cũng không biết gọi?”
“Nhạc Giang môn không có loại đệ tử khi sư diệt tổ như ngươi!” Thượng Cửu Minh bị chọc trúng vảy ngược, giọng nói lạnh tanh, tay trái nâng lên, ý bảo mấy người Hứa Thành Thượng Linh Tê lui ra phía sau.
Nếu mình không địch lại, cũng hi vọng bọn họ có thể chạy thoát.
Khưu Diệp hơn hai mươi năm trước đã mở ra thất khiếu, nội thiên địa mới thành lập, hôm nay tuổi đã tăng lên, thể lực bị giảm sút, nhưng vẫn còn giữ được chiến lực năm đó!
Mắt Khưu Diệp lạnh băng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thượng gia giữ chức chưởng môn, giấu rịt kiếm pháp cho mình, ta không chịu nổi, mới phải lập nên công đạo.”
“Cửu Minh sư điệt, ta nhớ cha ngươi đã mang đi bản ghi chép nhiều chiêu kiếm pháp nhất, nếu giao ra đây, sư thúc sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.”
“Xuất kiếm đi, từ trên thi thể của ta mà lấy.” Thượng Cửu Minh trả lời.
“Sư phụ!” Hứa Thành vội kêu lên ngăn cản, theo y thấy nếu đã có thần kiếm rối gỗ, bản sao kiếm pháp kia đâu còn quan trọng nữa, giao ra được mà.
Thượng Cửu Minh nhìn y: “Khưu Diệp vốn có tên nguyên là Khưu Thịnh Lâu, là người âm hiểm giả dối, nếu muốn tin vào lời hứa của ông ta, còn không bằng hi vọng lịch đại tổ sư sống lại.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Chính ngươi đi tìm chết, đừng có trách ta!” Khưu Diệp chuyển động, kiếm trong tay lóe một cái, không biết chém đi đâu.
Một chỗ nào đó cạnh đấy, kiếm quang đột nhiên sáng lên, mờ mịt mông lung, vô sắc vô hình. Đợi đến lúc ngửi được, thì nó đã chui vào phế phủ.
Đám Thượng Linh Tê há hốc mồm, thì ra “tàn hương trong gió” mà mình luyện mãi không xong lại lợi hại tới như thế này!
Hay bởi vì đã mất đi bản ghi chép của chiêu này, nên đám người mình mới mãi mà không luyện thành được nó?
Thượng Cửu Minh lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, nếu như là trước đây, gặp phải kiếm này, nhất định ông ta không sao đỡ được, nhưng bây giờ chiêu kiếm này dưới mắt ông ta lại chẳng còn một tí bí mật nào, thậm chí chiêu tiếp theo Khưu Diệp sẽ làm gì ông ta cũng đoán ra được, giống như đã nằm lòng mọi biến hóa của Kinh Thần kiếm pháp, đã chạm được tới bản chất của nó.
Ách, tự nhiên sao mình lại hiểu thấu Kinh Thần kiếm pháp tới như vậy? Thượng Cửu Minh giật mình, trường kiếm trong tay đâm ra, bình bình đơn giản, điểm vào một chỗ trống không ở bên trái, thân hình di chuyển theo kiếm, hơi cong người lại.
Xoẹt!
Hai thanh kiếm dừng lại, một thanh dừng ở trên vai, còn thiếu chút nữa là chạm đích, thanh còn lại đã đâm vào cổ họng, máu tươi tí tách chảy ra.
Trong mắt Khưu Diệp đầy ngạc nhiên và sợ hãi, lão ta muốn hỏi, vì sao Thượng Cửu Minh lại làm được như vậy? Làm sao nhà ngươi làm được!
Ngươi tự viết thêm một bản ghi chép về chiêu này sao?
“Đây mới là thật sự là Kinh Thần kiếm pháp.” Thượng Cửu Minh nói, trong lòng vô cùng vô hạn, đây mới là bộ mặt thật sự của vô thượng kiếm pháp!
Nếu mình nắm giữ được hoàn toàn, mình sẽ trở thành người đứng đầu giang hồ!
Xem ra bóng áo trắng trong mơ không phải là ác quỷ, mà là ý chí mạnh mẽ của Kinh Thần kiếm năm đó còn sót lại.
Khưu Diệp ngã nhào xuống đất, mặt đầy mờ mịt, Thượng Cửu Minh mò lấy bản ghi chép kiếm pháp trong người lão ta xong, ném lão xuống sông.
…………
Ban đêm, Thượng Cửu Minh lấy rối gỗ ra, đặt lên bài, khấn vái.
Lần này, ông ba quỳ chín lạy, như đang lạy lịch đại tổ sư!
“Kinh Thần kiếm tiền bối tại thượng, đệ tử Thượng Cửu Minh nhất định sẽ phát dương quang đại y bát của người.”
Thần thức Mạnh Kỳ rung lên, nhận ra trời đất này đối với bản thân hắn đã xuất hiện một sự biến hóa kì lạ.
Giống như tu luyện báo thân, mình làm gì cho trời đất, tạo nên ảnh hưởng gì, đều sẽ tạo ra sự phản hồi ‘hồi báo’ tương ứng. người tu luyện báo thân, chính là sử dụng sự phản hồi này để ngộ ra chân thật, khiến hành động ngày càng tới gần với pháp tắc, khiến thần thông ngày càng mạnh lên, càng giúp dễ cảm ngộ sự biến hóa của trời đất, cảm ngộ ra đặc thù hình chiếu của mình ở thế giới này sẽ là như thế nào, từ đó có hướng điều chỉnh, khiến nó dần trở thành hình chiếu thật sự.
Mỗi vụ trụ khác nhau sẽ có đặc thù khác nhau, giống như chiếu gương, cùng là một người, nhưng mỗi tấm gương lại sẽ cho ra một hình ảnh khác nhau, nên phải tìm ra được cái đặc thù của từng hình chiếu, mới để lại được lạc ấn cho nó.
Thần thức Mạnh Kỳ hóa thành Đạo Nhất Lưu Ly đăng, chiếu sáng những sợi dây nhân quả, một đầu nối vào bản tôn, một bên tiếp tục cảm ngộ sự phản hồi của trời đất đối với bản thân, sau đó tiến hành so sánh, điều chỉnh.
Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại, thu lại tâm thần, trong đầu cũng đã bắt đầu có được ý tưởng về chuyện lưu lại lạc ấn:
“Ở thế giới này có lưu truyền truyền thuyết về ta, nên Kinh Thần kiếm có ấn tượng ở trong đầu rất nhiều người, tạo thành một hình tượng ‘Kinh Thần kiếm’ ở thế giới này, tương đương với một ‘ta khác’, giờ chỉ cần điều chỉnh sự hiểu biết của người ta về nó, khiến nó có được đặc thù hình chiếu phù hợp, sau đó phát cộng minh khi, có lẽ sẽ có thể lưu lại lạc ấn!”