Nhất Thế Chi Tôn - Chương 87: Bình luận
“Bình luận kiếm pháp?” Mạnh Kỳ nhận tấm thiệp mời.
Cái mũi của nam tử này quả thực là rất nhọn, y nhướn mũi lên: “Hạ (từ xưng hô, nghĩa là ‘ta’) là Lạc Tinh kiếm phái Thang Văn Viễn, buổi trưa ngày mai, sẽ ở La thành Lạc Già sơn đợi Tô tiên sinh ‘Bình luận’ kiếm pháp.”
Y không chút che giấu khí tức và kiếm ý sắc bén của mình, ở cấp độ Nhân tiên.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, khẽ cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh, buổi trưa ngày mai, mỗ sẽ tới Lạc Già sơn, ‘bình luận’ kiếm pháp ngũ đại kiếm phái các ngươi.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “bình luận”, kiểu dùng cái tư thế cao nhân kiếm pháp, từ trên cao nhìn xuống, thật sự là bình luận đánh giá!
Mắt Thang Văn Viễn lấp lóe, nhưng không nói gì, chỉ bảo:
“Trình độ kiếm pháp cũng không nằm ở miệng lưỡi.”
…………
Trưa hôm sau, Mạnh Kỳ và Hà Thất bay tới Lạc Già sơn.
Dãy núi cao thấp chập chùng, khi nông khi sâu, đỉnh núi mây khói lượn lờ, như thông tới một thế giới khác.
Đi vào làn sương, tầm mắt Mạnh Kỳ thoáng hẳn, trước mặt là một bình nguyên rộng lớn vắng lặng, tĩnh mịch.
Ngũ đại kiếm phái đã biến nơi này thành một động thiên, duy trì trong một thời gian ngắn, để cuộc ‘bình luận’ không làm ảnh hưởng tới Lạc Già sơn và La thành.
Chiến đấu sẽ có thể tạo ra ảnh hưởng mạnh mẽ, không phải vì đây là giao tranh sinh tử gì, mà vì đây là cuộc chiến của các Pháp Thân, ai vốn cũng có thực lực mạnh mẽ, thần thông quảng đại.
Trên bình nguyên có sáu cái đồi hình đài sen, trên năm đồi đã có sẵn mỗi đồi một đám kiếm khách với cách ăn mặc khác nhau, cái cuối cùng còn để trống, cỏ dại bao trùm.
Mạnh Kỳ còn có gì mà không hiểu, cùng Hà Thất đi về phía chỗ trống sau cùng.
Họ vừa tới nơi, từ ngọn đồi bên trái đã vọng tới một giọng nói vang vang:
“Thiên Hải kiếm tông Phương Hàn Kính và đệ tử bổn môn xin chào Tô tiên sinh.”
Thiên Hải kiếm tông thích màu lam, trên y bào có thêu những ngôi sao. Vì họ tới La thành để vây bắt Thái Thượng Thiên Ma, nên số lượng đệ tử đi theo chỉ có mấy người, Pháp Thân thì có hai người. Một Nhân tiên cao gầy, một Địa tiên vóc người bình thường nhưng đôi tay dài như tay vượn, người vừa lên tiếng chính là người này.
“Lạc Tinh kiếm phái Vương Văn Chính và đệ tử bổn môn xin chào Tô tiên sinh.” Phương Hàn Kính lời còn chưa dứt, theo sát đã có một tiếng nổ vang, như sao băng rơi xuống đất.
Nhân số Lạc Tinh kiếm phái cũng xêm xêm Thiên Hải kiếm tông, đều đội mũ cao, mặc vũ y, rất có mấy phần dáng vẻ tiên nhân. Vương Văn Chính thân cao thể béo, mặt đỏ thẫm, uy phong lẫm lẫm, cũng là Địa tiên, bên cạnh chính là người hôm qua tới đưa thiệp mời, Thang Văn Viễn.
“Dao Quang kiếm phái Trần Nguyệt Kỳ và đệ tử bổn môn xin chào Tô tiên sinh.”
“Đại Tuệ kiếm môn Lâm Di và đệ tử bổn môn xin chào Tô tiên sinh.”
“Yêu Nguyệt kiếm phái Lý Lượng và đệ tử bổn môn xin chào Tô tiên sinh.”
Ba giọng nói thi nhau vang lên tiếp nối.
Dao Quang kiếm phái đa phần đều là nữ tử, ăn mặc thanh nhã. Trần Nguyệt Kỳ tóc đen như mây, tóc búi cao, mặc một bộ cung trang. Mặt mày tuy không đẹp lắm, nhưng tự có một cỗ đại khí, khiến nhìn vào rất thuận mắt.
Đại Tuệ kiếm môn có cả nam lẫn nữ. Lâm Di mặc đồ nữ, tươi mát thoát tục. Yêu Nguyệt kiếm phái và Dao Quang kiếm phái giống nhau, nữ nhiều hẳn hơn nam, nhưng người dẫn đầu Lý Lượng lại là một nam tử, đã có tuổi, trên người đầy dấu ấn thời gian, tóc bạc trắng.
Này giọng nói âm vang quanh quẩn, khi xa khi gần, ai thực lực kém đều sẽ bị chấn tới mức đứng ngây ra. Nhưng Mạnh Kỳ vẫn rất bình thản, chắp tay nói: “Tô Mạnh xin chào đạo hữu ngũ phái.”
Hà Thất cũng hành lễ, nhưng không báo tin, đầy vẻ làm người đứng vây xem.
Lễ tiết đã xong, Thiên Hải kiếm tông Phương Hàn Kính cách không nói: “Tô tiên sinh ở Diệu Quang lâu chỉ điểm kiếm pháp thiên hạ, liệt ra bảy đại kiếp pháp đứng đầu, khiến cho mọi người đều chú ý, bàn luận xôn xao, có thể nói rằng đã trở thành chuyện nổi nhất hiện nay. Ta bất tài, muốn mời Tô tiên sinh xem đánh giá kiếm pháp ngũ phái, bình luận một hai, chỉ ra những vấn đề vì sao lại không thể xếp vào hàng ngũ đứng đầu.”
Y tuy nói năng khách khí, nhưng ngụ ý thì rõ mồn một. Ngươi bảo ngũ đại kiếm phái chúng ta không thể xếp hạng đầu, vậy thì nói lý do ra, cho chúng ta chịu phục.
Còn chuyện làm sao mới gọi là ‘chịu phục’, thì nói theo kiểu người học võ, ‘chỉ điểm’ chính là trực quan nhất.
Mạnh Kỳ mỉm cười đáp lại: “Mỗ xếp bảy đại kiếm đầu đứng đầu là lấy bản thân làm mốc, những kiếm pháp ở ngang thực lực, mà chống lại được kiếm pháp của mỗ thì sẽ được tính là đứng đầu.”
Đối phương quả nhiên cao giọng lên ngay tức khắc: “Tô tiên sinh chẳng lẽ đã nhìn thấy tất cả kiếm pháp trong thiên hạ? Nghĩ kiếm pháp của ngũ đại kiếm phái kiếm pháp không thể chống nổi kiếm pháp của ngươi?”
Người nói chuyện là Yêu Nguyệt kiếm phái Lý Lượng, khá có mấy phần khí thế ép người.
“Không cần phải biết được hết kiếm pháp trong thiên hạ thì mới nói như vậy được. Nhìn thấy một chiếc lá rơi, là biết ngay sắp đến mùa thu, mỗ tuy bất tài, nhưng về mặt kiếm pháp thì vẫn có vài phần tự tin.” Mạnh Kỳ tiêu sái nói, trong lòng thầm bổ sung. Không chỉ kiếm pháp, đao pháp ta cũng tự tin lắm đó, công pháp về nhục thân thành thánh cũng thế, các loại ấn pháp hư không Nhân Quả chi đạo thì càng khỏi bàn.
Lạc Tinh kiếm phái Vương Văn Chính cười ha hả: “Chuyện chưa chính mắt thấy tai nghe thấy, thì không thể nào tin được. Mời Tô tiên sinh thưởng thức xong kiếm pháp ngũ phái rồi nói tiếp.”
Y vừa dứt lời, Thang Văn Viễn bên cạnh liền tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: “Lạc Tinh kiếm phái Thang Văn Viễn thỉnh Tô tiên sinh ‘bình luận’ kiếm pháp!”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Thang Văn Viễn:
“Ngươi cảnh giới không đủ, đổi một vị Địa tiên đến đi, mỗ không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.”
Lời vừa nói ra, khắp hoang nguyên chìm vào im phăng phắc. Thang Văn Viễn mặt đỏ thẫm muốn tím luôn, bản thân Tô Mạnh cũng mới chỉ là Nhân tiên, thế mà dám coi thường Thang Văn Viễn cảnh giới thấp, muốn vượt giai “bình luận” với Địa tiên?
Thực quá là cuồng vọng!
Tuy hắn có thể ngăn được một kích của Ma Kiếm Thiên Vương, giết được Đa Mục Thiên Vương, song đấy đều là dựa vào uy lực của Thiên tiên thần kiếm, hơn nữa Đa Mục Thiên Vương vốn đã bị trọng thương, thực lực mười không còn một, vừa vặn ngay lúc ấy bị hắn vượt qua mà thôi, hôm nay nếu “bình luận”, nhất định là hắn chẳng còn cái lợi thế nào nữa, chỉ thuần vào kiếm pháp mà nói, hắn dựa vào cái gì mà dám như thế một Nhân tiên khinh thị?
“Ha ha, thứ yêu cầu này ta đúng là mới lần đầu tiên gặp phải, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Tinh kiếm phái Vương Văn Chính cười ha ha, bay ra khỏi đồi.
Y rút kiếm ra, bày ra thức mở đầu: “Tô tiên sinh, mời.”
Mạnh Kỳ tiến lên trước một bước, đứng lơ lửng giữa không trung, tay vẫn chắp sau lưng: “Nếu đã là bình luận, vậy mời Vương đạo hữu ra tay trước.”
Oa, hắn còn dám cho Địa tiên ra tay trước? Nếu không phải cuồng vọng quá mức thì chính là kiếm pháp quá cường tuyệt. Các Pháp Thân đều ngưng trọng, Vương Văn Chính càng thêm phần cẩn thận. Không dám chủ quan.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trường kiếm chậm rãi chém ra, rồi đột nhiên biến mất.
Hoang nguyên trở nên tăm tối, xung quanh bốn phương tám hướng đều xuất hiện những vì sao lấp lánh, khiến mọi người tưởng mình đang ở trong tinh không vô ngần, không còn phân biệt được dưới.
Dãy sao vắt ngang, mênh mông tỏa sáng, không ngừng thay đổi, tạo nên những quỹ tích sáng lạn, như đang kết thành một đại trận, vô cùng huyền diệu.
“Ừ, có mấy phần bóng dáng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận……” Mạnh Kỳ vừa nói vừa rút Ly Tiên kiếm ra, ép khí tức của nó xuống cấp Địa tiên.
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, một trong Thái Cổ tam đại trận pháp, chỉ kém Tru Tiên kiếm trận một chút mà thôi, ở trong thời Thượng Cổ cũng vô cùng hiển hách, là đại trận bảo vệ và chinh phạt của Thiên Đình.
Lạc Tinh kiếm phái không có truyền thừa lưu lại đời sau, không ngờ lại có được mấy phần thực lực thật sự, xếp vào đứng đầu cũng không phải không được, nhưng mà mình không thể tự làm mất mặt mình được!
“Tô tiên sinh ánh mắt quả nhiên bất phàm.” Vương Văn Chính không biết nấp ở đâu trong tinh không, giọng nói xa xăm vọng tới. Sau đó tinh thần hóa thành kiếm quang, từng vì sao đong đưa bắn xuống, kéo theo cái đuôi dài sáng rực, từ khắp bốn phương tám hướng chém về phía Mạnh Kỳ, vô cùng kín kẽ, không nhìn ra sơ hở.
Mạnh Kỳ sớm đã vận chuyển Ngọc Hư thần toán, dựa vào cảnh giới kiếm pháp của mình nhìn trộm Chu Thiên Tinh Đấu đại trận diễn hóa kiếm trận, nhìn ra được mấy cái sơ hở, nhưng mà mỗi sơ hở đều có rất nhiều biến hóa tùy sinh tùy diệt, lúc nào cũng có thể hóa thành cạm bẫy, khiến bình thường Địa tiên xuất kiếm cũng khó mà nắm chắc.
Quang hoa năm màu sáng lên, tinh không trở nên sáng lạn, mọi biến hóa đều bị khựng lại trong tích tắc.
Chỉ một tích tắc thôi, đã đủ phân thắng bại.
Ngũ sắc tiên kiếm xuyên qua cái bẫy chưa kịp thành hình, đâm vào một chỗ nào đó trong hư không.
Đương!
Mưa sao băng biến mất, tinh không không còn. Kiếm Vương Văn Chính hoành ngang ngực, chặn mũi kiếm Ly Tiên, kiếm quang hộ thể hoàn toàn tan rã, đầy người là sơ hở.
Nếu là chiến đấu sinh tử, Vương Văn Chính còn có thể dựa vào thần binh và bí pháp để thoát khỏi cục diện này, lại diễn kiếm quang, nhưng vì đây là “bình luận”, nên y đã thua, thua tới mức không còn gì thua hơn.
“Chỉ một kiếm đã phá trận……” Vương Văn Chính và ngũ đại kiếm phái đều nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm, không nói ra lời.
Mạnh Kỳ thu hồi Ly Tiên kiếm, bình tĩnh nói: “Lấy kiếm pháp suy diễn kiếm trận là con đường rất hay, kiếm trận diễn hóa từ Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cũng là khá bất phàm, đáng tiếc ngươi không phải Truyền Thuyết, khả năng khống chế của ngươi có hạn, không đạt tới mức yêu cầu. Kiếm trận trở nên nhìn đẹp mà không có ruột, bản chất hay là kiếm pháp, hơn nữa ngược lại bởi vì quá mức muốn suy diễn thành kiếm trận nên dẫn tới nhiều sơ hở.”
Vương Văn Chính run lên, như ở trong mộng mới tỉnh: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy……”
Hèn gì mỗi lần mình thi triển tuyệt học mạnh nhất này của tông môn, lại chỉ có thể ăn hiếp được kẻ yếu hơn mình, khi gặp phải cường địch lại không tạo ra được tác dụng gì lớn.
Thì ra không phải là kiếm pháp có gì sai sót, mà là cảnh giới không đủ, nhưng mà tổ sư khai phái khi xưa cũng đâu phải là Truyền Thuyết, môn kiếm pháp này sáng chế ra e là còn tồn tại nhiều vấn đề……
“Đa tạ Tô tiên sinh bình luận.” Vương Văn Chính hành lễ, uể oải quay về.
“Vương trưởng lão chớ buồn, một kiếm vừa rồi ẩn chứa ảo diệu thời gian, trì hoãn biến hóa, bằng không không có cách nào chỉ một kiếm liền chỉ trúng vào sơ hở.” Yêu Nguyệt kiếm phái Lý Lượng bay ra, nói toạc bản chất việc thủ thắng vừa rồi của Mạnh Kỳ.
Kiếm pháp ẩn chứa ảo diệu thời gian? Lâm Di, Phương Hàn Kính giật mình. Ảo diệu thời gian là thứ chỉ có Tạo Hóa và Bỉ Ngạn mới có được, ít có công pháp kiếm pháp nào suy diễn ra nổi, không ngờ Tô Mạnh lại có được một môn!
Tí nữa “bình luận” với hắn hẳn sẽ rất là gian nan!
Nguyệt hoa sau lưng Lý Lượng sáng lên, như màn nước bao trùm bốn phía, thanh lãnh xuất trần, có mấy phần khả năng chống đỡ được dòng chảy thời gian.
Hèn gì Lý Lượng chủ động xuất chiến!
Y cất cao giọng nói: “Tô tiên sinh tiếp ta một kiếm!”
Thiên địa bỗng nhiên biến nhỏ, giữa không trung xuất hiện một vầng trăng, nguyệt hoa hỗn loạn, khiến phân không rõ hư thực, phân không rõ cái nào là kiếm quang thật, cái nào là kiếm quang giả.
Mạnh Kỳ thở dài, kiếm quang năm màu lại chém ra.
Kiếm quang phân hoá, cho đến rất nhỏ, nhỏ tới mức khó mà nhận ra được. Những tia kiếm quang nhỏ xíu đó tự kết thành trận pháp, liên thành đại trận, trùng trùng điệp điệp, bao phủ ép xuống.
Một kiếm thành trận?
Thật sự là một kiếm thành trận?
Vương Văn Chính đi vội lên hai bước, đến quả đồi bên cạnh, Trần Nguyệt Kỳ và Phương Hàn Kính đều trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào một kiếm này.
Có thể một kiếm thành trận, lại còn là một đại trận phức tạp như thế, lực khống chế của người này e là đã vượt qua Thiên tiên!
Kiếm trận biến hóa, một phần suy diễn Tru Tiên, một phần hóa thành Tuyệt Tiên, một phần len lỏi vào kết cấu vật chất nhỏ nhất, một phần chuyển hóa thành năng lượng di chuyển, bốn phần chồng lên nhau, co mạnh vào, cuốn cả Lý Lượng lẫn kiếm quang vào trong nó.
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang tách nhập, sau đó tiêu tán, Lý Lượng tóc tai bù xù run rẩy đi ra, vô cùng chật vật.
“Vị tiếp theo.” Mạnh Kỳ bình thản nói.
Chân Linh của hắn đã ù đi, Pháp Thân trống rỗng, nhưng bề ngoài thì không hề có một dấu hiệu nào, thuần chỉ dựa vào khả năng khống chế nhập vi để suy diễn Tru Tiên kiếm trận là một việc làm quá sức, uy lực tạo ra được không cao. Cũng may Lý Lượng mới nhìn thấy kiếm trận này lần đầu, không nhìn ra được hư thực, nên mới không chống đỡ nổi.
Vị tiếp theo…… Thanh âm vọng, nhưng mấy người Phương Hàn Kính chẳng khác gì người gỗ, không ai đáp lời.
Cảnh giới kiếm pháp của Tô Mạnh đã vượt quá cả Thiên tiên, đám người mình cơ bản là không có phần thắng, ‘bình luận’ chỉ có thể là bình luận.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là kiếm pháp nhà mình không thể vào đứng đầu!
Hà Thất nhíu mày: “Lấy cảnh giới kiếm pháp ép người, không thể nào làm cho họ tâm phục khẩu phục với đánh giá về kiếm pháp của ngươi được.”
Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn Hà Thất, khẽ cười:
“Tại sao ta lại phải làm cho họ tâm phục khẩu phục?”
“Ta chỉ muốn gây náo động mà thôi!”