Nhất Thế Chi Tôn - Chương 08: Nên đến nhất định sẽ đến
Đêm khuya nhân tĩnh, Côn Luân sơn mây mù lượn lờ, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một ánh đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng thú rống chim hót, chỉ thiếu hương vị của con người.
Trong Ngọc Hư cung, Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm ra ngoài du lịch chưa về, Đại thanh căn đang chìm vào chơi trò chơi, đạo quan rộng rãi chỉ có một mình Mạnh Kỳ ngồi trong đại điện, sau lưng là pho tượng Nguyên Thủy, trong không gian thoảng hương sen thơm ngát, gió nhẹ phơ phất.
Hắn khép hờ mắt, chân linh đã sớm rời khỏi Chân Thật giới, ở trên chỗ cao vô cùng, nhìn xuống vạn phương, những gì nhìn thấy đều bị gấp khúc vặn vẹo, hoàn toàn khác với khi nhìn bình thường.
Đây là thị giác của Truyền Thuyết!
Thân như Tiên Giới, bao trùm hoàn vũ, thần thức Mạnh Kỳ lan rộng, trải tràn tới nhiều vũ trụ.
Nhưng số lượng vũ trụ vô cùng vô tận, như một đống bọt khí trong biển hỗn độn, muốn tạo được lạc ấn, tạo ra ấn kí ta khác trong vũ trụ hoặc trong các mảnh vỡ trụ quang, đòi hỏi phải có một quá trình tu luyện lâu dài.
Sau khi lưu lại ấn kí ta khác ở các vũ trụ, động thiên, mảnh vỡ hoặc thế giới, còn phải gia tăng sự kết nối với chúng, khiến chúng dần trở nên hòa hợp, từng bước trưởng thành đến khi có khả năng điều động sức mạnh của chúng.
Đây là hai nội dung chính của tu hành Truyền Thuyết, chủ yếu là tích lũy lượng lâu dài, đến khi viên mãn, đạt tới điểm giới hạn, là có thể thử đột phá quan ải, tiến vào giai đoạn cuối cùng của bể khổ, vận chuyển Tạo Hóa, là sẽ có đại thần thông đại pháp lực.
Tuy Tiểu Tang đã sống lại trở về, tâm nguyện lớn nhất của mình đã được thỏa mãn, nhưng áp lực của Ma Phật và Kim Hoàng vẫn còn, Nguyên Thủy Thiên Tôn không biết là thiện hay là ác, việc tu hành vẫn nhất định không được quyền lơi lỏng.
Đại điện dần trở nên u ám, như chìm vào hỗn độn, sau lưng của Mạnh Kỳ hình như có một thần tượng chìm trong một vùng tối đen, cao xa vời vợi.
Hắn bỗng mở mắt, trong mắt lập lòe một ngọn cổ đăng, chiếu sáng cảnh tượng trong phạm vi cả mấy vạn dặm, rõ ràng và chi tiết.
Mặt trăng trên trời bị mây đen che lại, những vì sao trong nháy mắt ảm đạm hẳn đi, bầu trời Côn Luân sơn như sôi lên, một bóng người nâng Bạch Liên thư sách xuất hiện, có hai đầu sáu tay, không linh chi âm đi theo, những cánh thiên hoa rơi lả tả, chính là La giáo Phụng Điển thần sứ!
Không phải Phụng Điển thần sứ đã già nua, cần phải có đan dược tăng tuổi thọ, mà là hình dạng khi lão hiện ra pháp tướng, mượn sức mạnh của nguyên chủ, hiện ra bộ dạng của nguyên thân!
Lại là một Truyền Thuyết đại năng đỉnh phong thức tỉnh sớm!
Bầu trời Côn Luân sơn lại sáng lên, ánh nắng từ trên cao chiếu rã hắc ám, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, nâng một ngọn đèn, Chưởng Đăng thần sứ tuấn tú như thư sinh trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đã hoàn toàn hồi phục.
Sa Ngộ Tịnh xách bảo trượng, hiện ra bên cạnh Phụng Điển thần sứ.
Bên cạnh y, một bóng người khổng lồ đen thui xuất hiện, hai tay kết ấn, tạo hình như miệng bình, bao phủ cả Côn Luân sơn vào trong, ngăn cách nó hoàn toàn với xung quanh, tự thành tiên giới, ngay cả Truyền Thuyết đại năng cũng không còn dùng được đặc thù không chỗ không ở của mình.
Chung quanh một màu ảm đạm, ánh đèn của tòa thành cách đó không xa trở nên mông lung, như đã bị chia cắt sang một giới khác, không thể nào chạm đến.
Bảo Bình thần sứ!
Một thần sứ của Vô Sinh Lão Mẫu!
Chỉ trong có mấy ngày, La giáo đã gom đủ tứ đại thần sứ, đủ thấy Kim Hoàng rất coi trọng hắn!
Mạnh Kỳ thầm thở dài:
“Nên đến rốt cuộc cũng sẽ đến……”
Tiểu Tang sống lại. Vô Sinh Lão Mẫu làm sao không cảm ứng thấy, đương nhiên sẽ cho người tới Ngọc Hư cung thử hoặc điều tra!
Phụng Điển thần sứ bước lên một bước, giọng vang vang:
“Tô chưởng giáo, Lão Mẫu có tâm Phật Đà, không muốn làm ngươi khó xử, mong ngươi thật lòng phối hợp, để chúng ta kiểm tra Ngọc Hư cung và nội cảnh vũ trụ của ngươi một chút. Nếu ngươi ngoan cố không tuân, ngu dốt không chịu, ta sẽ ra biện pháp mạnh với ngươi.”
Bảo Bình thần sứ mượn Chân Không gia hương và Định Hải châu thi triển sức mạnh của Vô Sinh thiên, cắt Côn Luân sơn ra khỏi Chân Thật giới, Nguyệt Quang Bồ Tát và Dược Sư Vương Phật nhất hệ đã trả xong nhân quả, Mạnh Kỳ chỉ có một mình phải đấu với tứ đại thần sứ, hắn khẽ cười:
“Việc này không dựa vào miệng lưỡi.”
Ý trong lời nói đã quá rõ ràng, Phụng Điển thần sứ không nói gì thêm, Bạch Liên thư sách trong tay bay lên, hiện ra mặt bìa với mấy chữ to:
“Vô Sinh Lão Mẫu hàng thế kinh”!
Thư sách vừa động, một giọng nói mơ hồ vang vọng khắp hư không:
“Giáo dụ chúng sinh: Hồng trần nhiều khổ, Luân Hồi trầm luân, đời đời chịu khổ.”
Trong Côn Luân sơn, khí đen từ đâu bốc lên, tạo thành những lốc xoáy u ám trong hư không, như đường đi thông tới Luân Hồi, thông tới cực khổ.
Một lời định ra giới pháp!
Mạnh Kỳ ngước mắt, thần tượng ở trong bóng tối cũng mở mắt.
…………
Năm tế đài nhỏ mang năm màu tượng trưng cho Thượng Cổ Ngũ Đế tỏa ra cảm nhận cổ xưa như đã được xây dựng mấy ngàn mấy vạn năm, chúng vây quanh Phong Thiên đài chín tầng, tắm trong quy luật vận hành của trời đất.
Đỉnh Phong Thiên đài, Nhân Hoàng di tộc Truyền Thuyết đại năng Thiếu Huyền và Hi Nga ngồi ở đó, bên dưới là di tộc tiên nhân, Đại Chu cường giả đang chăm chú bố trí cấm pháp.
Họ đã luôn bí mật luyện chế Phong Thiên đài từ thời Trung Cổ Ma Phật chi loạn, suốt mấy vạn năm, phần chính của Phong Thiên đài đã dần thành hình, hiện giờ thiên thời đã tới, sắp nghênh đón mạt kiếp, chính là cơ hội.
Chuẩn bị lâu như vậy, giờ chỉ tốn thêm ba ngày, Phong Thiên đài đã hoàn thành được tám chín phần, nhưng còn lại một chút bố trí cần phải có sự kết hợp với thiên thời, hoặc phải kích hoạt ngay tại chỗ, hẳn là hai ba tháng sau sẽ xong.
Suốt thời gian này, Thiếu Huyền và Hi Nga dù có khả năng không chỗ không ở, nhưng cũng vẫn cẩn thận tự mình trấn thủ, lo phật tiên yêu ma tả đạo tới phá hư.
Trước mặt là tận thế chi thuyền lẳng lặng phiêu đãng, Hi Nga ngẩng đầu nhìn lên trời cao, xuyên qua bầu trời nhìn thấy những vì sao, xuyên qua cương phong và sương mù, nhìn thấy điện ngọc quỳnh lâu.
Những vì sao này đều là những Truyền Thuyết đại năng và Tạo Hóa đang ngủ say, do mảnh vỡ của Chân Thật giới trước kia biến thành!
“Tô chưởng giáo tự chứng Truyền Thuyết, dẫn động mạt kiếp biến hóa, nếu Phong Thiên đài không thể xây dựng thành công trong năm nay, vậy phải đối mặt với những Tiên Tôn Phật Đà thi nhau trở về, hi vọng sẽ trở nên xa vời.” Hi Nga cảm thán.
Họ muốn thức tỉnh cũng cần phải có một quá trình, nếu không sẽ làm tổn thương bản thân rất lớn, giống như Sa Ngộ Tịnh, cho nên trong vòng một năm này, Chân Thật giới coi như vẫn sẽ duy trì được như cũ.
Thiếu Huyền cười khổ: “Mấy người đã trở về sợ là sẽ không đứng im nhìn.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Càng đến giai đoạn cuối, y càng lo lắng.
Nếu Phong Thiên đài xây dựng thành công, ký thác đặc thù của Chân Thật giới, sẽ có khả năng phóng xạ rất nhiều vũ trụ, tạo thành nhân đạo lạc ấn lên những vũ trụ đó, khiến Nhân Hoàng Cao Lãm trong thời gian ngắn nhất tích lũy được đủ số lượng “ấn ký ta khác”.
Mà nó chỉ là một trong những tác dụng vô cùng bé nhỏ không đáng kể nhất của Phong Thiên đài.
Cho nên người ta làm sao chịu để yên cho mình làm!
Trường Nhạc thành, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú tìm khách sạn để ở, đang chuyên tâm tu luyện.
Qua thời gian cân nhắc, Vu Bán Sơn phát hiện mình có thể tu luyện “Nguyên Thủy Kim Chương” rất có hạn, bởi vì huyền quan không hối hận, may mà phẩm giai của công pháp tương đối thấp, có thể được vạn vật Vô Cực ấn bao dung, từ từ thăng hoa đi lên, đi con đường này miễn cưỡng có thể được, bằng không chỉ còn cách quay qua luyện Bát Cửu huyền công.
Tĩnh tu một lúc, y bỗng có cảm nhận, đứng dậy đi ra nhìn qua cửa sổ, Trường Nhạc sao yên tĩnh một cách thần kì.
Tuy đêm đã khuya, nhưng là đô thành của thiên hạ, gần đó lại có tiêu kim quật địa vực, sao lại yên tĩnh quá thế này.
Nhìn quanh một vòng, thấy không có gì lạ, Vu Bán Sơn nghĩ chắc mình chuyện bé xé ra to, đang định xoay người, y bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Bởi vì nơi này rõ ràng có thể nhìn thấy Phong Thiên đài, thế mà y lại không nhìn thấy nó!
Không nhìn thấy!
To như vậy mà không nhìn thấy!
…………
Thiếu Huyền và Hi Nga nhìn như tùy ý trò chuyện, kỳ thật không ngừng cảnh giác chung quanh, bỗng cả hai đều có cảm ứng, đứng bật dậy. Một mảng màu lưu ly bao phủ xung quanh, những đóa sen trắng tỏa mùi thơm ngào ngạt bất ngờ xuất hiện, từ từ nở rộ, thanh tịnh chi ý tràn ngập khắp nơi.
“Di Lặc!” Thiếu Huyền và Hi Nga ánh mắt ngưng trọng, đều đặt một bàn tay lên tận thế chi thuyền.
Những đóa sen trắng tụ thành đài, một Kim Thân Phật Đà tai to mặt bự hiện ra, mơ hồ có vài phần bộ dáng Đại Tấn tiền thái tử Triệu Khiêm, cười rất tươi:
“Hai vị thí chủ, Phong Thiên đài sẽ đưa tới tranh đấu, tạo thành sinh linh đồ thán, ta tâm từ bi, không đành lòng thấy tình cảnh đó, nên mới tới để thương lượng, có thể giao nó cho hòa thượng béo ta trông giữ hay không?”
Trong màn lưu ly xung quanh, hình như còn có một Kim Thân khác.