Nhất Thế Chi Tôn - Chương 111: Ai là Lý Đam
Trong thế giới Tây Du, Mạnh Kỳ hiện lên, thị giác đã tăng về bản chất, cảnh xung quanh giờ thấy hư không trùng điệp, khắp nơi chồng chéo lên nhau, giữa các nơi như không còn khoảng cách.
Hắn “nhìn” thấy nơi Thiên Đình rơi xuống, nơi Cửu Trọng Thiên tổn hại đã mất tích, thấy dấu vết của hai mươi bốn chư thiên tan vỡ, nên nhảy một cái, vượt qua chúng nó, lao ra khỏi dòng sông thời gian, tiến vào chân chính hỗn độn.
Trước mắt hắn bỗng sáng lên, chỉ nhìn thấy một vùng đầy mây khói lượn lờ như tiên cảnh, nơi này trời cao không có mặt trời mà ánh sáng vẫn ngời ngời, biển mây dưới chân bước lên rất vững vàng, nơi nơi đều có tiên cầm thụy thú, linh thảo kỳ hoa, đều là những loại thế gian tuyệt chủng đã lâu.
Giữa vùng tiên cảnh đó có một cung điện trông rất bình thường, trên viết ba chữ:
“Đâu Suất cung!”
Mạnh Kỳ mới vừa vào tiên cảnh, liền dâng lên một cảm giác đại đạo hư ảo mà mình ngưng tụ được lung lay, cứ như vừa đi vào một nơi mà không hề thừa nhận chúng nó.
Nơi này tự có đạo đức, tự có quy củ, tự có đạo của mình!
“Tô chưởng giáo đến làm gì?” Mạnh Kỳ còn đang cảm ngộ sự khác biệt, từ trong Đâu Suất cung đã có một đồng tử mặc áo màu bạc đi ra, cười tủm tỉm chắp tay.
Ngân Giác đại vương…… Mạnh Kỳ thầm nhủ, cười đáp lễ nói:
“Tại hạ tiếp chưởng Ngọc Hư cung đã được một thời gian, lẽ ra sớm nên đến đây bái kiến Đạo Đức sư thúc, chỉ là vì vẫn chưa trở thành Tạo Hóa, không có mặt mũi gặp trưởng bối, nên mới kéo dài đến hôm nay.”
Ngân Giác đại vương cười ha hả: “Tô chưởng giáo đa lễ, đại lão gia sớm đã có dặn dò, nếu người tới, thì liền mời vào trong.”
Nói xong, y nghiêng người, ra dấu mời.
Mạnh Kỳ mỉm cười cất bước, khách khí nói: “Ngươi là đồng tử môn hạ của Đạo Đức sư thúc, tuổi lại lớn hơn ta rất nhiều, tại hạ mặt dày, gọi ngươi một tiếng sư huynh nhé.”
Ngân Giác đại vương vẻ vừa lòng: “Cũng được, cũng được, gọi ta là Ngân Giác sư huynh đi, để khỏi lẫn lộn với Kim Giác sư huynh.”
Hai người đi vào cung, tới một gian phòng bố trí đơn giản thanh nhã.
Trong phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn có mấy tờ kim thư, sau bàn là một lão giả mặc đạo trang mặt mũi hồng hào, áo thêu hình âm dương ngư thành vòng thái cực, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, trời đất cũng vận chuyển hệt như bình thường.
Đây chính là một trong những Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất? Đạo Đức Thiên Tôn trong Tam Thanh? Mạnh Kỳ cung kính hành lễ: “Đệ tử bái kiến Đạo Đức sư thúc.”
Lão giả mắt khép hờ, giọng nói rất bình thường:
“Nếu đã gặp rồi, vậy thì nên trở về.”
Mạnh Kỳ ngẩn người, thăm dò mở miệng: “Đạo Đức sư thúc. Đa tạ ngài ban cho quyển sách [Đạo Đức kinh], còn cho phép đệ tử giả làm Lý Đam truyền đạo, nhờ vậy mới minh ngộ được lẽ phải, chém đứt tiền sinh lai thế, thoát khỏi khống chế của Ma Phật.”
Lễ nhiều người không trách, cảm ơn luôn không bao giờ sai!
Đúng lúc này, Đạo Đức Thiên Tôn mở mắt, đôi mắt trong sáng như hai cái gương, chiếu sáng cảnh tượng ở trong chư thiên vạn giới, nhìn thấy cả được Tiên Giới Cửu U, những nơi gần đạo. Nếu nhìn kỹ, sẽ chỉ còn nhìn thấy âm dương ngư hai màu đen trắng, chúng không ngừng từ từ chuyển động, như muốn hoá thành lốc xoáy, đi thông tới kỉ nguyên khác, tới một chư thiên vạn giới khác.
Ông hỏi:
“Lý Đam là ai?”
Lý Đam là ai á? Mạnh Kỳ sửng sốt, không hiểu, bỗng nhiên, linh quang hiện ra, hắn bật cười ha hả:
“Ta là Lý Đam!”
“Nếu đã là vậy, còn cảm ơn cái gì?” Đạo Đức Thiên Tôn phất tay áo đứng lên, chắp tay sau lưng rời đi.
Mạnh Kỳ không ngăn cản, cũng không đuổi theo, mặt đầy ý cười, ngón tay khẽ gõ lên mu bàn tay kia, cả người như vừa được ăn nhân sâm quả, toàn thân lỗ chân lông mở ra, thư sướng thông suốt.
Thì ra là vậy… ra là như vậy!
Hắn đứng dậy, đi tới cái bàn Đạo Đức Thiên Tôn vừa ngồi, cúi đầu nhìn xuống, thấy mấy tờ kim thư kia có tên là “Bát Cửu Huyền Công”!
Đây hẳn là những thiên sau Truyền Thuyết và cao hơn nữa…… Mạnh Kỳ gật gù, cầm lên, thần thức thò vào, hấp thu nội dung trên đó.
Lúc này, Ngân Giác đại vương bước vào phòng, thấy Mạnh Kỳ đang đọc mấy tờ kim thư kia, thì khó hiểu hỏi: “Nhìn thấy vật ấy, lẽ ra ngươi phải cười lên ha hả, rồi hủy đi mới đúng chứ? Không sợ làm rối loạn đạo lộ của mình, lấy đạo của người khác làm đạo mình hay sao?”
Đây chính là lý do lúc trước Dương Tiễn chỉ lưu lại ba thiên đầu của Bát Cửu Huyền Công trong Ngọc Hư cung, “Nguyên Thủy Kim Chương” chỉ có tổng cương, cửu ấn thì toàn phải dựa vào tự mày mò và lĩnh ngộ của bản thân.
Mạnh Kỳ thu hồi thần thức, khẽ vuốt kim thư, lắc đầu bật cười: “Nếu sư đệ ta không dám đối mặt, thì chính là tự làm mình kém cỏi, hạch tâm của Nguyên Thủy Kim Chương và Bát Cửu Huyền Công đều là bao dung vạn vật, bao dung tất cả các loại khả năng, nếu ngay cả đạo của người khác cũng không dám xem, không dám lý giải, thì có khác gì tự sinh tâm ma đâu?”
“Ngoại lực có thể công ngọc, chỉ cần cẩn thủ bản tâm, hiểu ra bản thân chi đạo, học hắn mà không giống hắn, thì có ngại gì?”
Nói xong, hắn bật cười, cất mấy tờ kim thư kia, ngang nhiên rời khỏi Đâu Suất cung, từ ngoài Tam Thập Tam Thiên trở về Chân Thật giới, trở về đàn tràng của mình.
Ngân Giác đại vương ngẩn ra, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Không xem có đạo lý của không xem, xem cũng có lý do của việc xem, rốt cuộc ai đúng ai sai……”
Mạnh Kỳ ngồi trên giường, nhắm mắt, những dòng chữ vừa đọc được lần lượt chạy qua.
Nếu mình tu luyện không phải là chú trọng vào khả năng bao dung tất cả các loại khả năng để hồi phục lại Nguyên Thủy Kim Chương và Bát Cửu Huyền Công ban đầu, thì quả thực đúng là không thể đi xem đạo của người khác.
Nếu mình không phải dĩ nhiên đem Vô Cực hỗn độn chi ý ngưng tụ thành hư ảo đại đạo, thì cũng không dám nhìn mấy thiên “Bát Cửu Huyền Công” sau này.
“Không xem” là lý do đương nhiên, nhưng mà chuyện gì thì cũng có trường hợp đặc biệt.
…………
Hà Mộ lấy Ly Tiên kiếm, tế luyện nhiều ngày, đến khi đã sơ lược nắm giữ, mới bắt đầu nghĩ tới việc đi tới Yêu tộc tinh vực.
Tuy rằng khi các đại năng đại thần thông giả trở về, cái tinh vực này cũng không còn là xa xôi, cưỡi phi thuyền do Mặc cung chế tác đi chừng nửa tháng là tới được, nhưng Yêu tộc tinh vực khác với những nơi tinh không do Phật quốc, “Thượng Cổ Thiên Đình”, Ngọc Hư Tinh Hải, Linh Bảo đạo khư vân vân quản lý. Những thế lực này không có mâu thuẫn tới mức ngươi chết ta sống với Nhân tộc, dù có là bạn hay là địch với Đại Chu thì cũng không ép tầng dưới không được qua lại với nhau. Trong khi đó, Yêu tộc và Nhân tộc thì hoàn toàn ở trong trạng thái đối địch, cơ bản phi thuyền không thể nào tới gần đó được.
Mà Hà Mộ còn chưa chứng được Nhân Tiên, không thể xuất nhập Thanh Minh, ngao du tinh không.
“Xem ra chỉ có thể nhờ tới sức mạnh của Ly Tiên kiếm ……” Hà Mộ vô cùng tin tưởng vào lời chỉ điểm của sư phụ, nên chẳng chút do dự, lập tức bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì