Nhất Thế Chi Tôn - Chương 117: Không phải tiên thần không được vào
Cửu Ly đến gần cửa đá, trong tay xuất hiện một cái quạt lông chim nhiều màu, Huyền Hoàng làm nền, đen trắng xuyên suốt, màu tím tôn quý, màu trắng trang nhã, điểm xuyết màu xanh, những màu sắc xen lẫn với nhau vô cùng hài hòa, hoa văn ngũ đức lấp lánh mà không chói mắt, thần thánh mà cũng trang nghiêm.
Đây là lông vũ của các đời đại yêu yêu thần của Huyễn Tưởng thiên Phượng Hoàng bộ tộc tự rút ra từ thân mình, luyện chế thành “Ngũ Đức Càn Khôn phiến”, tuy rằng cuối cùng chưa thành tuyệt thế, nhưng cũng là một thần binh cấp Thiên Tiên hàng đầu.
Tuyệt thế thần binh và pháp bảo xưa nay rất hiếm, dù Phượng Hoàng bộ tộc được truyền thừa từ Yêu Thánh, tích lũy nhiều đời đến nay đã nhiều vạn năm, nhưng cũng chỉ có được mấy món ít ỏi mà thôi, nếu tùy tiện ban cho Cửu Ly, những người khác sẽ biết cô được giao đi làm trọng trách, sẽ để mắt tới.
Những hoa văn của “Ngũ Đức Càn Khôn phiến” thi nhau sáng lên, ở trên đầu Cửu Ly ngưng tụ ra một quyển sách hư ảo, thả xuống đạo đạo thanh quang.
Cửu Ly khẽ đẩy tay về phía trước, kích thích Chư Thiên Huyết Sát trận ở trên cửa.
Trong tiếng ầm ầm, cánh cửa tỏa ánh sáng đỏ máu, mùi tanh nồng đậm làm người ta hoa cả mắt, muốn nôn mửa.
Những đạo xích quang hóa thành những mũi tên nhọn hoắt đầy sát khí, rào rạt bắn về phía Cửu Ly, không một chỗ hở.
Phốc phốc phốc!
Những mũi tên huyết sát còn chưa chạm đến Cửu Ly đã bị lệch hướng, bắn vào trong vũ trụ mênh mông, tầng thanh quang bao phủ quanh Cửu Ly chỉ khẽ gợn sóng.
Thánh đức nhuận vật, vạn pháp không dính!
Ngao Tần, Cổ Việt và Kim Lân tiên tử lôi bảo vật trưởng bối đưa cho ra, cảnh giác nhìn quanh.
Bọn họ tuy rằng tâm cao khí ngạo nhưng không phải là hạng ngu dốt, biết mình phải làm gì.
Mãi đến lúc này, Hà Mộ mới nhìn thấy rõ thần binh pháp bảo trong tay bọn họ. Ngao Tần xách một thanh kiếm băng lóng lánh trong suốt hàn khí lượn lờ, mép kiếm phản xạ ánh sáng, tỏa ra ánh sáng đủ màu rất đẹp, công kích thẳng vào Nguyên Thần Chân Linh của kẻ địch.
Cổ Việt mỗi tay cầm một cái vòng đồng, sắc màu quái dị, như mọc đầy rỉ xanh, nhìn vừa nặng vừa nhẹ rất kì quái; quanh người Kim Lân tiên tử quấn vòng một cái roi mềm do vô số những cái vảy cá màu vàng tạo thành, tỏa ra gợn sóng nhộn nhạo, sáng lấp lánh chói mắt.
Cửu Ly đã hoàn toàn kích phát Chư Thiên Huyết Sát đại trận, màu đỏ như những con sóng to cuộn trào mãnh liệt bao phủ khắp nơi. Hà Mộ tính nhẩm biến hóa, thôi diễn thời cơ, Ly Tiên kiếm trong tay đột ngột chém ra một nhát.
Màu đỏ là hỏa, nóng rực đốt cháy, màu xanh là mộc, mạnh mẽ dây dưa, màu vàng là thổ, phong phú trầm ngưng, màu trắng sáng lạn, sắc bén kiên cố, màu đen sinh thủy, liên miên cọ rửa, Ngũ Hành kiếm quang xoắn thành một luồng, hòa hợp thành một.
Là truyền nhân kiếm đạo của Mạnh Kỳ, một kiếm này đã được Hà Mộ biểu diễn chút chân ý của Tiệt Thiên, Tru Tiên ra vô cùng nhuần nhuyễn!
Một kiếm có thể phá thiên, một kiếm có thể liệt địa!
Kiếm quang đại thịnh, kiếm khí sắc bén khiến Ngao Tần, Kim Lân tiên tử trong vòng bảo vệ của thần binh mà mặt vẫn bị quét qua đau đớn, năm màu đỏ xanh vàng trắng đen lưu chuyển, xuyên qua huyết sát, chém vào bên cạnh đồ án chim chín đầu ở bên trái phía dưới cửa đá.
Đương!
Cửa đá vang lên tiếng kim loại va chạm nhau, huyết sát nhanh chóng thối lui, màu đỏ nhạt đi, sau đó tan rã.
Cấm chế không ngừng tỏa ra quang mang đủ màu, sau đó rút hết, cánh cửa từ từ mở ra.
Kiếm pháp mạnh quá…… Ngao Tần, Cổ Việt và Kim Lân tiên tử không thể không cảm thán.
Nguyệt Lạc này chẳng những biết Thái Cổ văn tự, mà còn có kiếm pháp mạnh như vậy, chẳng lẽ đúng như Cửu Ly nói, có đức có vận, không phải bình thường?
Cửu Ly khẽ gật đầu, vẻ mặt sung sướng, vẻ rất hài lòng với ánh mắt của mình.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào trong cửa.
Một vùng hoang nguyên mênh mông, cổ xưa, đâu đâu cũng có khe nứt, trên trời cao có chín mặt trời xếp thành hàng ngang, xích hồng lửa nóng, viêm lãng quay cuồng, vô cùng chói mắt.
Cửu nhật hoành không, dương cực phản ác!
“Thật sự là cảnh tượng Thái Cổ……” Cổ Việt ngắm Hà Mộ, khẽ nói.
Ngao Tần im lặng. Tuy chưa từng nhìn thấy Thái Cổ Tiên Giới bao giờ, không biết nó ra sao, nhưng ở đây đặc thù thời kỳ Hồng Hoang đã hiện ra hết sức rõ ràng. Nguyệt Lạc có vẻ đã nói đúng ý nghĩa của văn tự trên cửa, như thế đã là rất bất phàm, không có cảnh giới Truyền Thuyết để cảm ngộ, chỉ bằng tích lũy của bản thân mà đã làm được như vậy, quả là rất giỏi.
Vậy mà Nguyệt Lạc lại chưa bao giờ thể hiện là mình giỏi……
Hoặc là hắn vừa vặn có thiên phú về mặt này, hoặc là hắn từng có được bảo điển kinh thư có liên quan.
Cửu Ly nhìn Hà Mộ, khen ngợi gật đầu, sau đó nói: “Cửu Đầu Đại Thánh có thực lực và cảnh giới đều vượt qua dự tính của chúng ta, đủ để một lời thành thiên hạ pháp, vĩnh viễn thay đổi quy tắc của thế giới trong động phủ, xây dựng nên đại trận gần như vạn cổ bất hủ, vì sao lại chỉ dùng để duy trì cái hoàn cảnh thái cổ này?”
Đây cũng là khó hiểu của Hà Mộ.
Mọi người nghĩ nghĩ, đều không có đáp án, Ngao Tần không muốn mất thời gian thêm nữa, đề nghị vừa xông vào xem vừa tìm hiểu.
Thần binh pháp bảo tỏa ánh sáng, che chở họ đi qua cửa, bước vào vùng đất Thái Cổ Hồng Hoang, cảm giác nóng rực ập ngay vào mặt, dù có nhiều tầng phòng ngự, Hà Mộ cũng vẫn có cảm giác mình bị nướng khét, cửu nhật chi uy, thực là dễ sợ, chắc chắn là càng lên cao sẽ càng khủng khiếp!
Cho nên, cả đám lướt sát mặt đất, chỉ cách mặt đất chừng mấy chục trượng, nhìn những chỗ đất khô nứt nẻ, có cái nứt sâu tới mức không thấy đáy.
Đột nhiên, một luồng khí tức khủng bố từ dưới khe sâu phá trời bốc lên, lay động sóng nhiệt trên cao, làm cho Nguyên Thần của Hà Mộ chấn động đau đớn, nếu không phải có Ly Tiên kiếm bắn ra kiếm khí bảo vệ, hắn đã không còn giữ nổi thần binh, rơi xuống đất.
Cuồng phong màu xanh vòng quanh thân Cổ Việt tiêu tán, những tầng sóng nước bảo vệ Kim Lân tiên tử hóa thành nước mưa rơi xuống, Ngao Tần ở giữa đám mây sắc mặt trắng bệch, suýt nữa đánh rớt thanh kiếm băng trong tay, chỉ có Cửu Ly được bảo vệ trong thánh đức thủy quang là sừng sững bất động, không bị ảnh hưởng, nhưng mặt cũng biến sắc.
Từ dưới khe lòi lên một con cự xà to khủng bố, tám đầu tám đuôi, mắt đỏ rực, khí tức vô cùng mạnh mẽ, vượt xa cấp yêu vương.
“Thái cổ yêu thần tiếp cận cảnh giới Truyền Thuyết……” Cửu Ly run run.
Không phải nói chỉ có cấm chế là tới cỡ Yêu Vương sao?
Cái chênh lệch này không phải chỉ gấp trăm lần ngàn lần đâu!
Hà Mộ khiếp sợ. Gặp phải Thái Cổ Yêu Thần tiếp cận cảnh giới Truyền Thuyết rõ ràng dư sức cho hắn táng mệnh ở nơi này. Hà Mộ cố giữ bình tĩnh, ngoài nhờ lịch lãm nhiều năm, còn vì vô cùng tin tưởng vào sư phụ.
Sư phụ không bao giờ đẩy hắn vào con đường chết!
Với cảnh giới, thần thông và khả năng độc nhất vô nhị chư quả chi nhân của người, nhất định đã tính ra chuyến đi này của hắn không phải là tử kiếp!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tĩnh sinh định, định sinh tuệ, Hà Mộ nhanh chóng nhìn ra có một điểm không đúng.
Con đại xà tám đầu tám đuôi khủng bố ánh mắt tàn nhẫn thị huyết, không hề có linh tính, nhưng nhìn Cửu Ly thái độ rõ ràng không có địch ý, đối với đám người mình với Ngao Tần cũng có vẻ ngần ngờ, như đang suy nghĩ có nên ăn thịt hay không, rất là do dự.
Hà Mộ lập tức truyền âm cho Cửu Ly:
“Mở thánh đức thủy quang ra bao phủ hết mọi người!”
“Con rắn này không có linh trí, chỉ làm theo bản năng dã thú, nên rất có cảm giác thân cận với thánh đức thủy quang, không muốn đối địch với nó đâu!”
Cửu Ly không kịp suy nghĩ sâu xa, lập tức làm theo lời Hà Mộ nói. Quả nhiên con rắn lúc lắc đầu, lùi trở xuống khe sâu, biến mất.
“Nguyệt Lạc tiên sinh, ngươi phán đoán chuẩn thật.” Cửu Ly bình tĩnh lại, vui vẻ khen Hà Mộ.
Hà Mộ thở hắt ra: “Thực ra, ta cũng không dám chắc, chỉ là có ý tưởng thì liền thử mà thôi, may mà mèo mù vớ được chuột chết.”
Lời lẽ khiêm tốn khôi hài làm Cửu Ly và Kim Lân tiên tử bật cười, Ngao Tần và Cổ Việt cũng chuyển sang có hảo cảm, ít nhất lúc này, người này không hề ra vẻ kiêu ngạo, khinh thường đám yêu mình.
“Mạnh như vậy mà không có linh trí, có thể thấy được nơi này có nhiều kỳ quái, e là yêu thần trong giới vực Thái Cổ Hồng Hoang này đều không có mở tuệ quang, như vậy chúng ta có thể dùng thánh đức chi ý để lừa chúng đi qua.” Cửu Ly ngẫm nghĩ, phát biểu. Sự cố vừa rồi làm cô sợ tới mức mướt mồ hôi lạnh, may mà cuối cùng cũng giải quyết được, cùng phù hợp với lời nói của mẫu thân, mức độ nguy hiểm thật sự chỉ tới cỡ yêu vương.
Hà Mộ gật đầu tán thành. Mọi người tiếp tục đi tới, đi đường quả thực gặp khá nhiều yêu thần mạnh mẽ, có con mọc tới chín đầu, con trông y như trẻ con, con thì mặt người thân ngựa, con thì thân trâu lông đỏ, … hình dạng quả thực là thiên kì bách quái.
Chúng đều không có linh trí, không có địch ý với những ai được thánh đức bao phủ.
Đi một hồi lâu, cả bọn nhìn thấy một ngọn núi cực cao, cao không thấy đỉnh.
“Là thần sơn chống trời thời Hồng Hoang hả?” Ngao Tần khẽ hỏi.
Cửu Ly lắc đầu: “Không phải. Thần sơn chống trời đã vỡ tan khi kỉ nguyên kết thúc rồi, phần còn sót lại đã trở thành tài liệu cho Đạo Môn Cửu Tôn Quảng Thành Thiên Tôn luyện chế ra Phiên Thiên ấn, nên đây chỉ là thần sơn chống trời do Cửu Đầu Đại Thánh tự tạo ra thôi.”
Cả đám đi tới chân núi, thấy ở đó có khắc hai hàng hình vẽ chim chín đầu, đều tỏa ra cảm giác hoang man huyền ảo.
“Nguyệt Lạc tiên sinh, cái này có nghĩa là gì?” Cửu Ly nhìn Hà Mộ, đám Ngao Tần cũng vậy, nhìn hắn đầy chờ mong.
Thần sơn chống trời mô phỏng xuyên thẳng vào mây, rõ ràng là nơi này mô phỏng Thái Cổ Tiên Giới, rõ ràng quá khớp với lời giải ban nãy Hà Mộ đã giải ra!
Hà Mộ cảm thấy thật là may mắn, nếu là trước đây mà đi vào loại thế giới này, Vạn Giới Thông Thức phù nhất định đã bị quấy nhiễu, ngăn cách, nhưng bây giờ theo sư phụ trở thành Tạo Hóa, cấp độ này đã không còn ảnh hưởng tới nó được nữa.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lại tiến vào Vạn Giới Thông Thức xin giúp đỡ, không qua bao lâu, có được đáp án.
“Bên phải ý là ‘Sinh linh nơi này không sinh ra linh trí’.” Hà Mộ nói.
“Ờ.” Cửu Ly gật đầu, hoàn toàn giống với nãy giờ đã thấy.
“Bên trái ý là ‘Không phải tiên thần thì không được vào’.”
“Không phải tiên thần thì không được vào?” Cửu Ly nhíu mày, “Không thành Yêu Thần chẳng lẽ cũng không vào được ngọn núi này?”
Cô thử kích phát Ngũ Đức Càn Khôn phiến, nhưng phía trước như có một bức tường vô hình, mặc cô kích thúc cỡ nào cũng không vượt qua được!
Hà Mộ giật mình, thử đi tới, một gợn sóng nổi lên, không ngờ hắn lại đi xuyên qua được, đặt chân lên đường núi!
“Sao kì vậy?”
“Làm sao ngươi vào đó được?”
Đám Ngao Tần, Kim Lân tiên tử nhao nhao bật hỏi, ai cũng ngạc nhiên, khó hiểu.
Hà Mộ cũng không biết, đứng lại, đau khổ suy tư.
Khí tức thần binh pháp bảo cũng không giúp mấy tên đó đi qua được, vậy sao mình lại qua được?
A, phải rồi, khí tức của mình hiện giờ thực ra chính là khí tức của Hao Thiên khuyển sư huynh, chính là trong hàng tiên thần!
Đây là trùng hợp chăng?
Không đúng, sư phụ e là đã tính ra được, tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của người!
Hà Mộ theo bản năng quay lại nhìn vào cửa động phủ, như muốn xuyên qua nó nhìn về phía Côn Luân sơn Ngọc Hư cung.
…………
Côn Luân sơn trong Ngọc Hư cung.
Mạnh Kỳ ngồi trong tĩnh thất, mắt khép hờ, không biết đang thần du phương nào.