Nhất Thế Chi Tôn - Chương 134: Chuyện cũ Thiên Đình
Trong hư vô chỉ còn lại sự trống vắng, những hào quang rực rỡ vừa rồi đều đã không còn, nếu không phải còn những đốm sáng rơi rắc, thì cái gì Cửu Khúc Hoàng Hà trận, cái gì Quảng Thành tử, Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật đều chỉ là giấc mộng mà thôi.
Bắc Đẩu xa giá xẹt qua hư vô tối tăm, tiếp tục chạy đi, Mạnh Kỳ biết rõ nơi này không thích hợp ở lâu, với cảnh giới và kiến thức của Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, không bao lâu sẽ tỉnh táo lại, nhìn ra có điều không đúng, quay lại kiểm tra, cho nên nhất định phải chạy cho thật nhanh, dùng hư vô và chư quả chi nhân để xóa đi dấu vết, làm gì còn dư lực đuổi theo Quảng Thành tử, hội họp với nhau.
Cỗ xe vùn vụt chạy đi trong tối tăm, hư không xung quanh chỗ nào cũng giống nhau, chẳng phân biệt được trước sau, cứ như Bắc Đẩu xa giá nãy giờ chẳng hề di chuyển, mãi tới khi ở phía xa có một đốm sáng, dần dần biến lớn, càng ngày càng thịnh, càng lúc càng tới gần, Mạnh Kỳ và Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La mới lại nhận ra được phương vị, từ trong mờ mịt trở về với nhân gian.
Một khối đất bên trong có rất nhiều đốm sáng, khối đất này to cả vạn dặm, nhưng ở giữa bóng tối vô ngần rộng lớn lại trở nên vô cùng nhỏ bé, xung quanh và dưới đáy của nó có dấu vết hủy diệt rất rõ ràng.
Xung quanh khối đất lúc nào cũng có phong bạo màu đen không ngừng gào thét quét qua, đủ để xé rách Pháp Thân, tan rã Chân Linh, xuyên qua hư không, nhiễu loạn thần thức, chỉ từ xa nhìn, cũng đủ cảm thấy không rét mà run.
“Đây là nơi nào?” Mạnh Kỳ quay đầu hỏi Lưu La.
Lưu La cau mày: “Hư hỏng nặng quá, không nhìn ra được.”
Bắc Đẩu xa giá bỗng nhiên hạ thấp độ cao, dần hướng về phía khối đất kia, mảng ánh sáng trên đỉnh xe hoàn toàn ngăn cản phong bạo màu đen bên ngoài.
“Trong quá trình Thiên Đế đi tuần, có tạm dừng lại ở đây……” Mạnh Kỳ nói khẽ, hi vọng “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La có thể dùng điều này để làm ra phán đoán.
Lưu La chớp mắt, trong đôi mắt có những vòng gợn sóng đẩy ra, đẹp đến mức giống như mộng ảo, ngữ khí thêm mấy phần ngưng trọng: “Theo ta được biết, khi tuần tra tám tầng Tiên Giới, Bắc Đẩu xa giá không hề có dừng lại, nơi này cho dù không phải điểm bắt đầu hoặc điểm kết thúc của Thiên Đế đi tuần, thì cũng là một nơi rất đặc biệt của tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên.”
Điểm khởi hành hoặc điểm kết thúc của Thiên Đế đi tuần? Một trong hai chỗ đó hẳn phải là Lăng Tiêu điện, nhưng mà nó đã theo Thiên Đình rơi xuống trần ai, mai táng ở Ngọc Hoàng sơn…… Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Bắc Đẩu xa giá đã hoàn toàn hạ xuống đất, cỗ xe tinh tú này so với khối đất thì không to lớn gì, nhưng sức nặng của nó lại khiến khối đất chùng hẳn xuống, phong bạo màu đen xung quanh cuộn lại, hóa thành một vầng sáng mới.
Rắc!
Mặt đất đã sớm bị tàn phá nứt ra, lan sâu xuống dưới, nhưng nó không vỡ hẳn, cho thấy đây quả là một nơi phi phàm thời Thượng Cổ.
Mạnh Kỳ và Lưu La đứng trong Bắc Đẩu xa giá nhìn ra, thấy phía xa có một ngọn núi tối tăm ở đằng sau phong bạo, cao tới đâu thì không biết, nhưng tới giờ đã sụp đổ rất nhiều, chỉ còn nhìn thấy phần gốc, đầy cảm giác “Trấn” “Phong” “Áp” “Cấm”.
“Ta biết đây là đâu rồi……” Lưu La khe khẽ thở dài.
Mạnh Kỳ nhìn cô: “Là đâu?”
“Thiên lao, thiên lao thật sự theo nghĩa đen.” Đôi mắt Lưu La trong suốt, như mặt hồ lấp lóe ba quang, “Không ngờ nó vẫn còn sót lại được.”
“Thiên lao Tiên Giới? Giam giữ cường giả loại nào?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi.
Lưu La cười cười: “Đương nhiên là những cựu thần cửu thiên, cố quỷ đại địa bị Thiên Đế bắt được trong quá trình càn quét cả đời ông ấy, dù bọn họ có kẻ đã vẫn lạc ở trong chiến đấu, có kẻ tọa hóa sau khi bỏ chạy, thì cũng có kẻ bị bắt sống, đưa tới đây giam giữ. Họ coi như là những kẻ chứng kiến quá trình phát triển của Thiên Đế từ khi sinh ra là thần linh ở tầng thứ ba Tiên Giới cho tới khi lên tới tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, trở thành chúa tể chư thiên vạn giới.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Thiên Đế khi đi tuần đều sẽ dừng lại ở đây, e là nơi này không chỉ đơn giản là thiên lao như vậy.”
Lưu La cười nhẹ: “Cho nên, chẳng lẽ không đi xem sao?”
“Ngươi chưa từng đi vào?” Mạnh Kỳ hỏi ngược lại.
Lưu La thản nhiên trả lời: “Chưa. Tầng trên cùng Tiên Giới và rất nhiều nơi khác đều thuộc về cấm địa, trừ cận vệ của Thiên Đế, đám thần linh chúng ta e là chỉ có Lôi Thần mới được Thiên Đế ân chuẩn, có thể ra vào nơi này.”
Nói đến Lôi Thần, ánh mắt cô đảo qua Mạnh Kỳ, vẻ hứng thú.
Không ngờ năm đó Thiên Đế tin tưởng Lôi Thần tới như vậy…… đúng là quá sức tưởng tượng! Mạnh Kỳ kinh hãi, âm thầm nghĩ, vậy rốt cuộc sự dụ hoặc kia mạnh mẽ tới mức nào, mới khiến Ma Phật phản bội Thiên Đế?
“Hèn gì lại có Truyền Thuyết Lôi Thần là người đứng thứ hai ở Thiên Đình.” Mạnh Kỳ gật đầu cảm khái.
Lưu La nhìn Hắc Ngục thiên lao, ngữ khí mang theo vẻ hồi ức: “Thuở ban sơ, từ khi được Viễn Cổ Lôi Trì sinh ra, Lôi Thần thực lực còn cường đại hơn cả Thiên Đế, tốc độ tăng cảnh giới cũng nhanh hơn, nhưng y và Thiên Đế sau khi quen biết nhau, lại cam nguyện tùy tùng, toàn tâm toàn ý phụ trợ người kia, khiến Cửu Thiên chúng thần lúc ấy vô cùng kinh ngạc, sau này, khi tu vi của Lôi Thần tăng tới cực hạn, chạm tới bình cảnh, mà Thiên Đế lại tìm được lối tắt khác, dùng Thất Sát bi đột phá được cửa ải giới hạn của Tiên Thiên thần linh, cái vị trí chủ yếu thần mạnh mới được đảo ngược lại……”
Ma Phật là mối họa lớn, là kẻ địch sinh tử của mình, nên đối với chuyện cũ của y, Mạnh Kỳ đương nhiên vô cùng hứng thú, lẳng lặng nghe Lưu La kể: “Tô chưởng giáo, chúng ta hay là vào thiên lao xem xem, Bắc Đẩu xa giá không biết lúc nào mới sẽ lại bay lên, quay về điểm cũ.”
“Ngươi không sợ bên trong sót lại cường giả Cửu Thiên cựu thần, đại địa vây công sao?” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Lưu La nhìn hắn, khuôn mặt thanh nhã thoát tục không chút cảm xúc: “Mặc dù trời lưu một đường sinh cơ, khiến cho nơi này không bị dư ba Bỉ Ngạn giao thủ làm cho tan nát, nhưng vạn cổ trôi qua, thời gian ăn mòn, dù bên trong còn có cựu thần cố quỷ còn sót lại thì cũng lấy cái gì để mà chống đỡ? Cho dù chuyển tu Quỷ đạo, thì tới hôm nay cũng đã sớm thọ tẫn mà chết, hôi phi yên diệt, có gì phải sợ?”
Thời gian là thứ vô tình nhất, cho dù là Bỉ Ngạn, vì chờ đợi mạt kiếp, cũng phải nhảy ra khỏi dòng sông thời gian hư ảo, tiến vào hỗn độn ngủ say, Lưu La là Thượng Cổ đại thần, Tạo Hóa cường giả, cũng phải nhờ bố trí cẩn thận mới kéo dài được tới ngày hôm nay, cựu thần cố quỷ bị trấn áp mà không thể đào thoát làm gì có khả năng làm được chuyện này chứ!
— nếu vì thiên lao bị hư hao mà trốn đi được, ai lại còn ở lại cái chỗ trời ơi này, dù nơi này hồi đó có bí mật hay chỗ tốt tiềm tàng gì, thì qua vạn năm cũng đã đủ để họ lấy được rồi rời đi.
Đây chính là lý do khiến Lưu La không thấy sợ.
Mạnh Kỳ quay đầu qua Hắc Ngục thiên lao, mỉm cười:
“E không phải trời lưu một đường sinh cơ, mà là vị Bỉ Ngạn đại nhân vật nào đó cố ý giữ lại mà thôi.”
Mặt Lưu La khẽ động, đang định mở miệng, đã thấy Mạnh Kỳ bước ra, rời khỏi xa giá, đi vào trong phong bạo, quanh thân màu vàng nhạt lấp lóe, như giẫm trên đất bằng, bất hủ bất diệt, thẳng hướng đi tới ngọn núi tàn kia.
Lưu La tỏa tiên khí ra bảo vệ quanh thân, đuổi theo hắn, sóng vai mà đi.
“Mỗ khá là hứng thú với chuyện của Thượng Cổ Thiên Đình, muốn nhờ Huyền Nữ nương nương thỉnh giáo một hai.” Mạnh Kỳ từng bước tới gần thiên lao, ánh mắt vẫn luôn nhìn trước, giọng vừa như trêu tức vừa như chân thành.
“Chuyện gì?” Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn nguyên thanh nhã.
Hắc Phong phất vào mặt, thổi phá hư không, nhưng đối với Mạnh Kỳ, lại như dương liễu mưa phùn, hắn như không chút chú ý hỏi: “Sau khi Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân phong cấm tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, nương nương đã từng tới đây, nên mới biết được tuyến đường Bắc Đẩu xa giá chở Thiên Đế đi tuần?”
“Đúng vậy.” Cửu Thiên Huyền Nữ lời ít mà ý nhiều trả lời.
“Lúc đó Thái Dương thần quân đang ẩn thân ở trong Quá Khứ điện?” Mạnh Kỳ tiếp tục hỏi.
Lưu La lắc đầu: “Việc này thì ta không biết, sau này gặp Hi mới miễn cưỡng đoán được, nhưng không biết thời gian chính xác.”
“Ừ, lúc ấy Lôi Thần đã phong bế lối vào ba tầng trên của Cửu Trọng Thiên chưa?” Mạnh Kỳ vẫn nhìn thiên lao, tuy có Hắc Phong cách trở, nhưng nó đã là không xa.
“Phong bế rồi, nhưng lúc ấy ta còn chưa ngủ say, lại quen thuộc Tiên Giới, ta đương nhiên tìm được cách vòng qua.” Lưu La nghi hoặc, Mạnh Kỳ hỏi cái này làm gì.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Vòng qua nó rồi, ngươi có đi ngang qua Bàn Đào viên không?”
“Đương nhiên là có.” Lưu La không chút do dự trả lời.
Mạnh Kỳ hơi giảm tốc: “Vậy nương nương có nhìn thấy thi thể của Thọ Tinh không?”
Có nhìn thấy trái huyết đào yêu dị sống ở trong óc Thọ Tinh không?!
“Thi thể Thọ Tinh? Lúc Thiên Đình chi chiến, ông ấy chưa vẫn lạc.” Lưu La vô cùng vô cùng khó hiểu.
Lúc Thiên Đình chi chiến, ông ta vẫn chưa vẫn lạc! Mạnh Kỳ dừng bước, đã tới Hắc Ngục thiên lao.
Quả nhiên……
Lúc trước kiến thức nông cạn, nên khi tự phỏng đoán, đã bỏ qua rất nhiều dấu vết để lại!
Nếu Thọ Tinh bị người ta đập chết tại Bàn Đào viên trong sự kiện Thiên Đình, dưỡng sinh ra “Tiểu Đào tử”, thì tại sao sau khi sự kiện xảy ra, những người đã tới ba tầng trên Cửu Trọng Thiên như Dương Tiễn, Lôi Thần, Thái Dương thần quân, và Cửu Thiên Huyền Nữ lại không nhìn thấy thi thể của ông ta? Chẳng lẽ lúc họ vào nó không còn nằm ở chỗ đó? Hay là họ không thể nhìn thấy thứ gọi là “Thái Cổ tà vật”?
Cho nên, hẳn là rất lâu rất lâu về sau đó, đã có kẻ cố ý bày thi thể của ông ta ở chỗ đó, để cho hắn tới xem!
Quả thật là đặt cờ không dấu vết a…… sau mấy mươi năm, xác định được Tiểu Đào tử có khả năng có liên quan với đạo quả hư ảo của “Đông Hoàng Thái Nhất”, hắn mới dần dần nhìn ra được.
Là bút tích của ai đây?