Nhất Thế Chi Tôn - Chương 137: Vô Cực chi uy
Không được quấy nhiễu?
Trong Hắc Ngục thiên lao có ai đó đang ngủ say à?
Mạnh Kỳ nhận ra Lưu La cũng hoàn toàn không biết gì, hắn quay lên nhìn Quỷ Đế Thành Thang, lướt qua những đốm sáng âm hỏa quanh người ông ta, nhìn vào trong bóng tối sau lưng ông ta, thấy nơi ấy mông lung thành hình, như có đủ màu trắng xanh vàng đỏ từ trong đó bay ra.
“Quấy nhiễu cái gì?” Hắn hỏi.
Đạo văn ở mi tâm Thành Thang nổi lên rõ hơn, mắt rõ uy nghiêm, tỏa ra hung quang, khàn khàn nói:
“Không liên quan tới các ngươi, lập tức thối lui, bằng không đừng trách ngô không nói tình cảm.”
Giọng ông ta khàn khàn, trầm trầm, nặng nề như tiếng sấm, vang dội trong lòng Mạnh Kỳ và Lưu La, làm cả hai vô thức sinh ra cảm giác khuất phục, ngay cả bản tính linh quang cũng bị chấn nhiếp, lay động gợn sóng, sự khống chế Đạo Thể chân thân yếu hẳn đi.
Thành Thang tuy bị trấn áp mấy chục vạn năm, nhưng đế khí quả nhiên không phải chuyện đùa, đế vương giận trời đất động, một tiếng quát cả thương sinh cúi đầu!
Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La cẩn thận vô cùng, đang định ngầm trao đổi với Mạnh Kỳ thì đã nghe thấy hắn cao giọng nói:
“Từ khi Chu thay Ân Thương, đã trôi qua hàng vạn năm. Đế quân bị giam giữ ở nơi này, không chìm vào ngủ say, không có cách gì tránh được thời gian mài mòn, e là đều đã sớm thọ tẫn mà chết, Chân Linh tiêu tán, bây giờ còn có thể đối thoại với mỗ, lại có thực lực nhất định, hẳn là vật dưới đáy thiên lao kia có quan hệ với Luân Hồi.”
Chỉ có trải qua Luân Hồi biến hóa, mới có khả năng sống sót cho đến ngày nay, lại nắm giữ được Quỷ Đế chi khu!
Vừa nghe thấy hai chữ “Luân Hồi”, Thành Thang lập tức nổi giận:
“Đáng chết!”
“Năm đó vong hồn dưới tay ngô không phải là không có kẻ đại thần thông, chớ có càn rỡ!”
Đế khí cuộn trào mãnh liệt, hiển hóa ra một cái hoàng khí cổ đỉnh, hướng về phía đỉnh đầu Mạnh Kỳ, định trấn áp khí vận của hắn, làm suy yếu bản tính linh quang của hắn, xung quanh hắn, hư không hóa thành âm thế, âm đức trắng nhợt ngưng tụ thành một cây cờ, phất qua một cái, mọi thứ đều bị lu mờ.
“Khí vận đế đỉnh! Luy thế âm đức!” Lưu La biến sắc.
Không ngờ đế quân Thành Thang bị giam đã hàng vạn năm mà vẫn có thể ngưng tụ ra được Ân Thương hoàng triều khí vận đế đỉnh, tụ hợp âm đức tích lũy được sau khi sáng lập ra âm thế!
Tuy rằng đương nhiên không bằng lúc cường thịnh, nhưng cũng không thể khinh thường, đỉnh khí do nhiều đời hoàng triều xưng đế tạo thành đủ sức trấn áp khí vận của tuyệt đại đa số Tiên Tôn, khiến họ bị như rơi vào sát kiếp, tự che mờ tâm trí, mọi chuyện đều trở nên không thuận, đạo đạo không thông, dần dần đi về hướng mạt lộ. Vạn thế âm đức không chỉ giúp phù hộ bản thân tránh thoát kiếp số, còn có thể đảo ngược chuyển thành một trong ngũ thái, trừ khử vạn vật, mạnh mẽ đến cực điểm!
Tranh!
Xích quang vọt lên, kiếm khí bốc cao. Lưu La không dám chậm trễ, tiên khí lượn lờ hiện ra Cửu Thiên Huyền Nữ chân thân, thanh quang tràn ngập, mông lung.
Mạnh Kỳ không ngờ không lùi mà còn tiến tới một bước.
Một bước bước ra, đất trời thay đổi, âm thế chấn động, đế khí lung lay. Thân hình Mạnh Kỳ nhanh chóng to ra, hóa thành cự nhân màu đạm kim đầu chạm trời, chân đạp Cửu U. Hắn chìa tay, trong lòng bàn tay một màu u ám, vô tri vô giác, không phân trên dưới trước sau trái phải vô cùng quỷ dị, khiến chung quanh ảm đạm thất sắc, ấn thẳng về hướng khí vận đế đỉnh.
Hai thứ vừa tiếp xúc với nhau, bóng tối lập tức lan rộng, đế đỉnh cổ xưa khẽ kêu lên, không còn khả năng trấn áp, ở trong hỗn độn u quang nhanh chóng bị tan rã, trở về trạng thái ban sơ.
“Vô Cực ấn!” Quỷ Đế Thành Thang thất thanh hô.
Ông ta đang định rút đi, thì bàn tay u quang kia đã tiếp tục tiến tới, hỗn độn chi ý tràn ngập ùa đến, kỳ phiên do âm đức tạo thành rung lên, bị u quang thôn phệ, biến mất.
“Không!”
Thành Thang kinh hãi kêu lên, xoay người bỏ chạy, nhưng dù đã vận thuấn di, lại vẫn thấy mình hình như đứng yên ở chỗ cũ, phương hướng đã hoàn toàn bị lẫn lộn, xoay quanh chỗ cũ!
U ám lan rộng, bao phủ Thành Thang, những đốm âm hỏa lụi tắt, quỷ khí ảm đạm tan biến.
“Ngưng tụ thành hư ảo đại đạo Vô Cực hỗn độn không ngờ lại mạnh mẽ như vậy……” Lưu La mắt lấp lóe.
— Nguyên Thủy Thiên Tôn từ khi sinh ra đã là Bỉ Ngạn, Vô Cực hỗn độn chi đạo đã thành hư ảo quả thực, khiến người ta không biết được uy lực của nó khi ở cảnh giới Tạo Hóa là như thế nào. Kim Hoàng chém đi quá khứ, hóa thành Vô Sinh lão mẫu, những khi hiện ra trước mặt thế nhân, đều không hề thua kém Thanh Đế khi xưa, tiếp cận Bỉ Ngạn, Vô Cực hỗn độn chi đạo gần như đã ngưng tụ thành đạo quả hư ảo.
Tới ngày hôm nay, cô mới nhìn thấy thần uy vô thượng của Vô Cực ấn ở cảnh giới Tạo Hóa!
Cho dù Thành Thang đã bị trấn áp hàng vạn năm, lại trải qua chuyển thế, thực lực không còn được một phần của thời cường thịnh, nhưng có thể chỉ một kích đã khiến khí vận đế đỉnh, luy thế âm đức mang bản thể quỷ thần chi khu của ông ta cùng lúc bị băng diệt, trở về ban sơ, cũng đủ khiến tất cả kẻ đại thần thông đều phải ghé mắt!
Mạnh Kỳ vừa muốn thu tay về, phất tụ bào bắt lấy Thành Thang, thì chân linh của ông ta đã tự nổ tung, không thể cứu lại được.
“Đáng tiếc……” Mạnh Kỳ lắc đầu.
Hắn thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa, tiếp tục bước đi, đăm chiêu hỏi: “Vừa rồi nương nương có nói rất nhiều chuyện liên quan tới việc Thiên Đế chi tranh, nhưng hình như đã để sót một Tiên Thiên thần linh Thượng Cổ rất là quan trọng?”
Luận về thần linh thời đại Thần Thoại, không thể không nhắc tới vị thần này!
“Ngươi là nói Hậu Thổ nương nương?” Lưu La thở dài, “Bà ấy là đại địa chi khí của Chân Thật giới biến thành, sau này khai trí, vô cùng thương hại chúng sinh, chỉ muốn phù hộ vạn giới, tuy rằng quyền lực rất nặng, thực lực rất mạnh, nhưng không có liên quan gì đến Thiên Đế bảo tọa chi tranh, được các phương thế lực rất là kính trọng.”
“Lúc đó, trọc khí hạ xuống, chìm thành Cửu U, trong đó có La Phong chi giới, Hắc Ngục chi giới và Hoàng Tuyền lưu vực, là căn nguyên của tử khí, khởi nguồn của quỷ vật, sinh linh nào có chấp niệm oán hận không dứt, cảm ứng được những địa phương này, thì sau khi chết sẽ hóa thành âm quỷ hoặc cương thi, mất đi tất cả các kí ức, chỉ còn lại chấp niệm, những sinh linh còn lại thì tiêu tán ở trong trời đất, trở về với tự nhiên, không có cái gọi là chuyển thế. Đến sau này, sinh linh mới biết được hương khói tế tự có thể giúp những quỷ vật chấp niệm không tiêu đắp nặn âm thể, trở thành quỷ thần, tạo thành âm thổ các nơi, các nhà.”
“Thành Thang là kẻ dã tâm mạnh mẽ, muốn tự tích âm thế, dung hợp những phương âm thổ này vào tạo thành âm phủ, sau đó liên kết với các giới Cửu U như La Phong Hắc Ngục vân vân, tạo thành Địa Phủ thật sự.”
Mạnh Kỳ nghi hoặc: “Thời điểm đó Hậu Thổ nương nương có đăng lâm Bỉ Ngạn chưa?”
Lưu La lắc đầu: “Chưa. Tới sau khi Phong Thần chi chiến kết thúc, Thiên Đế bế quan ở Quá Khứ điện, mở ra tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, Hậu Thổ nương nương mới đột nhiên giá lâm, bí mật tiếp kiến, sau đó rời khỏi Tiên Giới, trở về đại địa. Thực không ngờ, bất tri bất giác bà ấy lại mạnh tới mức độ còn vượt qua cả Thiên Đế!”
“Lúc chứng đạo Bỉ Ngạn đương nhiên sẽ bị ngăn trở, lúc ấy, Hậu Thổ nương nương đã phát ra đại nguyện, lấy đạo quả hư ảo của mình làm vật liệu, lấy thân mình làm đỉnh, lấy Cửu U chi giới như La Phong Hắc Ngục làm lửa, đúc thành một món pháp bảo giúp sinh linh có thể Luân Hồi. Nhờ như thế, bà ấy đã thành công lên bờ, nhưng cũng mất đi tính mạng, hóa thành Luân Hồi ấn…… không ngờ bà ấy đã sớm tính toán tới việc hi sinh thân mình……”
“Sau khi Luân Hồi ấn sinh ra thì rơi vào tay ai?” Mạnh Kỳ hỏi.
Lưu La cười khổ: “Luân Hồi ấn vừa hiện ra là biến mất, ngay cả các đại nhân vật cũng không thể tìm ra. Đến khi nó xuất hiện lại, thì chính là trong trận chiến hủy diệt Linh sơn. Tóm lại, sau khi Hậu Thổ nương nương dùng thân hóa ấn, thế gian liền có Luân Hồi, người chuyển thế ba lần sẽ không còn hồn cũ.”
Hai người vừa nói vừa đi, cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất của thiên lao, nhìn thấy hai khối đá viết đầy đạo văn cổ xưa.
“Ngươi thật muốn thăm dò nơi này? Không sợ quấy nhiễu thứ khủng bố gì đó à?” Lưu La trịnh trọng hỏi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ mỉm cười:
“Sau khi giành giật kiếp số rồi tự chứng Truyền Thuyết, mỗ từng cảm thấy thỏa mãn, làm việc đều chỉ cầu ổn cầu thỏa. Làm vậy không sai, nhưng những chuyện xảy ra sau đó đều trở thành thân bất do kỷ, bắt đầu vượt qua khả năng khống chế của bản thân, khiến mỗ cảm thấy rất là thống khổ và vô lực. Cuối cùng mỗ đã nhìn ra một chuyện, nếu quá cầu ổn thỏa, trong khi bản thân lại đang ở trong bối cảnh mạt kiếp, kỷ nguyên chung kết, Bỉ Ngạn tranh phong thì không ổn, không mạo hiểm một chút là không thể nào tìm được đường sống.”
“Hôm nay mỗ tình nguyện mạo hiểm, thà là chết ở đây, chứ không muốn sau này bất lực và hối hận vì trước đây đã không cố gắng!”
Nói xong, hắn thò tay ra, ấn lên hai khối cửa đá, trong mắt lưu ly đăng hiện ra, thôi diễn cấm pháp.
Lưu La nhìn hắn, như nhìn thấy một thanh đao sắc phủ bụi đã lâu cuối cùng cũng rút ra khỏi vỏ, tỏa ánh sáng chói mắt.
Đao giả cương mãnh tiến nhanh, hướng về phía trước không ai cản nổi!