Nhất Thế Chi Tôn - Chương 157: Gió nổi lên
Cửu Linh Nguyên Thánh không nhịn được thở dài:
“Nhanh hơn ta dự tính mấy năm. Thế sự quả thực là khó liệu, tới trình độ cỡ như chúng ta, mà vẫn không thể nào nhìn rõ được thiên ý, vậy còn muốn biết thôi diễn để làm gì? Muốn biết dịch đạo để làm gì?”
Nói rồi, nó quay đầu đi, rời khỏi đại điện, từ từ bay lên, quỷ khí quanh thân dần rút đi, quay về bộ dáng là Yêu tộc Đại Thánh, vượt qua những tầng sương mù, quay trở về Phù Tang cổ thụ giới vực.
Vốn nó từng nghĩ mình có thể ở lại đó cảm ngộ huyền diệu của thế giới sau khi chết thêm mấy năm, tìm chút đường sinh cơ khi mạt kiếp tới, ai ngờ Trấn Nguyên tử lại tới nhanh như vậy, cường thế như vậy!
Trong điện các, hắc vụ tử khí Cửu Linh Nguyên Thánh lưu lại không ngừng quay cuồng, hiện ra những đạo văn mơ hồ, ngưng tụ thành một cái đế tỉ âm trầm màu xám xanh, rơi vào trong tay Trấn Nguyên tử, chính là vật tượng trưng cho quyền lực Phong Đô đại đế tạo ra khi xây dựng nên âm tào địa phủ!
“Bần đạo mà tới đây trước, thì làm sao biết được bố trí trong thiên lao của Tiên Giới……” Trấn Nguyên tử thở dài.
Mọi thứ như đều đã được sắp xếp sẵn!
Hắn xòe tay nhận lấy đế tỉ, há miệng hộc ra một làn u quang tĩnh mịch, phá vỡ những cấm chế xung quanh, để lại lạc ấn lên đế tỉ.
Ầm!
Thiên lôi trong Địa Phủ nổ vang, Hoàng Tuyền sau này mới được tạo ra cuộn trào mãnh liệt, sục sôi trào về phía trước, xuyên qua thời gian hỗn loạn, nối tiếp tới một vùng âm thổ mục nát mà cổ xưa, nối tới Hoàng Tuyền thật sự!
Vùng âm thổ này không biết phân ra bao nhiêu tầng, ở đáy là ác sát tế đàm thời kỉ nguyên sơ khai, trên mặt có khi Ma Thần tử chiến Cửu U tranh bá, có Chúng Thần mộ địa khi Thiên Đế trộn lẫn Cửu Thiên, có Minh phủ Địa Ngục đời đời yêu vật Nhân tộc muốn thành lập ra, vân vân rất nhiều. Ở giữa vùng âm thổ chính là La Phong sơn dù qua bao năm, có bao nhiêu biến chuyển vẫn sừng sững đứng đó, hiện nay là đàn tràng của Huyền Minh Quỷ Đế.
Lúc này, dù tức giận dâng đầy trong mắt nó, tiếng rống vang khắp nơi đều nghe thấy, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được âm tào địa phủ của Phong Đô đại đế kết nối với La Phong chi giới, Trấn Nguyên tử nhờ bố trí của Thiên Đế đã chuyển hóa thành Quỷ Hoàng, ở trong này cũng trở thành ngụy Bỉ Ngạn. Hai bên địa vị ngang nhau, không ai làm gì được ai, chưa kể ở chỗ Huyền Minh Quỷ Đế còn có Ma Hoàng trảo, lúc nào cũng có khả năng vượt ra tầm khống chế.
Những tầng sương mù trong địa phủ đột nhiên mở rộng lên vô số lần, các âm binh quỷ sai nghẹn họng trân trối phát hiện ra tít xa trong sương mù có một vùng âm thổ hoang vu, cương phong khắp nơi, trên cao có một mặt trời đen một mặt trăng vàng, hồn thể của chúng trở nên ngưng thực, trên thân xuất hiện linh giáp ngân quang lấp lóe.
Trấn Nguyên tử biến thành Quỷ Đế ngẩng đầu nhìn lên trời, hành đại lễ, trang trọng mở miệng:
“Thỉnh Chân Không gia hương hàng lâm!”
“Thỉnh Chân Không gia hương hàng lâm!”
……
Liên tục chín lần, y vung cả hai tay. Trong âm tào địa phủ, hôn ám chuyển thành tối đen, tầng tầng sương mù bị lốc xoáy lôi từ trên cao kéo xuống. Ở chỗ xa vô cùng, một điểm u quang sáng lên, dần dần trở nên rõ ràng. Đó cũng là một vùng thế giới mông lung không nhìn thấy cuối, bên trong có đại tự tại đại cực lạc chi ý, vô cùng yên tĩnh, như gia hương ban sơ của mọi sinh linh, nơi cuối cùng họ quay về.
Từng đóa sen trắng nở rộ, thanh quang hóa thành mây khói, Dạ Đế và các thần sứ bên trong quay qua nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ sâu trong Chân Không gia hương mơ hồ lộ ra một làn ý niệm chí cao chí cường khiến họ không dám có bất kì một nghi ngờ nào, chỉ biết im lặng thần phục.
Ầm!
U điểm mang theo thanh quang thoát tục đâm vào nơi hạch tâm của âm tào địa phủ, tạo nên phong bạo kinh thiên, nhưng đám âm binh quỷ sai lại chẳng hề bị gì cả.
Phong bạo chuyển thành vô số sen trắng thi nhau rơi xuống, cắm vào mọi nơi của địa phủ, chìm xuống dưới âm thổ, thi nhau nở rộ.
Ầm!
Từng đạo thanh quang không ngừng từ nơi hạch tâm của âm phủ bay lên không, bao phủ cả giới!
Ầm!
Trong hỗn độn thật sự, ở giữa Tịnh Thổ Phật Quốc, có một cây Bồ Đề đại thụ chống đỡ cả thế giới này, cành là đạo, lá cây là quy tắc, không có nơi nào mà không tới.
“Quỷ Thần Chân Linh đồ” treo trên Bồ Đề thụ bị kích thích, tỏa ánh sáng quang minh rực rỡ.
Nơi quang minh chiếu xuống, một ý niệm tối nghĩa, trống rỗng, cực lạc, thanh tịnh cổ xưa đột nhiên xuất hiện từ trong Bồ Đề đại thụ.
Ầm!
Trong Tây phương thế giới cực lạc, ở chỗ trung ương, giữa mộng cảnh sương mù vạn năm không thay đổi, chung quanh có Bát Bảo Công Đức trì, mặt nước phẳng lặng, sâu không thấy đáy.
Những Công Đức trì đều rộ lên ánh sáng, bốc cao đến tận trời, thanh như lưu ly, thấu tự mơ ảo, ngưng tụ ra một đóa sen xanh đầy cổ xưa chi ý.
Sen xanh hạ xuống, xuyên qua bọt nước mộng ảo và những tầng sương mù.
Ầm!
Thanh quang trước mặt Trấn Nguyên tử lượn lờ, Chân Không gia hương đã và đang dung hợp với âm tào địa phủ, những đóa sen trắng thi nhau nở rộ, vây quanh một thần linh thánh khiết, trang phục tỉ mỉ, cổ xưa mà tao nhã, khuôn mặt như bị thời không che lấp, mơ hồ khó thấy, chỉ nhìn thấy một đôi mắt xuyên qua thế gian, vô cùng ấn tượng.
Trấn Nguyên tử lập tức quỳ phục xuống, hô to:
“Cung nghênh lão mẫu trở về!”
Dạ Đế và các thần sứ cũng quỳ phục xuống theo, cùng hô lớn:
“Cung nghênh lão mẫu trở về!”
Thần linh kia nhìn xuống họ, mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Thiên ý thay đổi.”
…………
Ngoài ba mươi ba trọng thiên, Đâu Suất cung, linh tuyền xuôi chảy, kì hoa khắp nơi, tiên cầm thụy thú đâu đâu cũng có.
Kim Giác đồng tử đang chán muốn chết nhìn Ngân Giác đồng tử giảng đạo cho Xung Hòa, thì chợt có cảm giác, nhìn ra ngoại giới, thấy một Kim Thân Phật Đà ngồi ngay ngắn trên đài sen, không đi vào, cũng không rời đi, thân cao sáu trượng, nét mặt từ bi, vô lượng chi ý tràn đầy trời đất.
“A Di Đà Phật!” Kim Giác đồng tử bật thốt.
…………
Trong thế giới huyền diệu hải nhãn liên thông, trong Yêu Hoàng điện, tiểu hồ ly Thanh Khâu đang tu luyện, cố gắng nhanh chóng đánh thức thêm Yêu Thánh thương.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đột nhiên, cô nhìn thấy những cánh cửa lớn của Yêu Hoàng điện tự động mở rộng, một đạo nhân đầu búi song kế đi vào.
Đạo nhân này mặt vàng để râu, gầy gò mà tiêu sái, mỉm cười nhìn Thanh Khâu, từ từ đi sâu vào trong Yêu Hoàng điện.
“Ông ta lại có thể đi vào chỗ sâu của điện, nơi chúng ta đều không thể tiến vào……” Thanh Khâu ngẩn người.
…………
Trong tịnh thổ vô biên, Nhiên Đăng Cổ Phật đang nghĩ ngợi.
Bỗng lão nhìn thấy hư ảnh A Nan đang ngồi trước mặt quay đầu nhìn ra ngoại giới.
“Cơ hội của chúng ta đã tới.” A Nan cười đầy thâm ý.
Cơ hội? Nhiên Đăng Cổ Phật ngơ ngác.
…………
Trong thế giới đầy lôi đình của Tuyệt Đao.
Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang mỗi người cầm một bên “Tạo Hóa Ngọc Điệp”, cùng vận chuyển Vô Cực hỗn độn chi ý của mình, không ngừng ăn mòn nó, đồng hóa nó vào thân mình.
Không biết qua bao lâu, những gợn sóng nổi lên lăn tăn, Tạo Hóa Ngọc Điệp từ từ tan rã thành tro bụi.
“Đông Hoàng không hổ là Thái Cổ hoàng giả……” Mạnh Kỳ không nhịn được cảm khái, chỉ là luyện hóa hấp thu một cái Tạo Hóa Ngọc Điệp chứa đựng những đại đạo và quy tắc không trọn vẹn mà đã giúp hắn bước vào Tạo Hóa trung giai, Cố Tiểu Tang đã có thể bước qua quan ải.
Đương nhiên, hấp thu luyện hóa đạo của người khác ngưng tụ sẽ có những xung đột với bản thân, sau này phải mất thời gian để xử lý, nếu không phải Vô Cực bao dung vạn vật, Mạnh Kỳ có lẽ đã nổ tan xác mà chết, nhưng đại kiếp đã tới, hắn phải nhanh chóng tiến tới cảnh giới Tạo Hóa viên mãn, nên hắn bất chấp tất cả, hi vọng sau này có thời gian bù lại.
Cố Tiểu Tang mở mắt, cong môi đang định nói chuyện thì biến sắc, kinh ngạc bật thốt:
“Lão mẫu trở về!”
Lão mẫu trở về? Trở về vào lúc này? Mạnh Kỳ giật mình, choáng váng.