Nhất Thế Chi Tôn - Chương 173: Du thuyết
Tôn Ngộ Không nhìn ý niệm hóa thành Mạnh Kỳ của mình: “Lão tôn ta chỉ có thể giúp ngươi đến nơi này, gặp nương nương thế nào đó là việc của ngươi.”
Mạnh Kỳ không phiền lòng, ngược lại trang trọng hành một lễ:
“Làm phiền Đại Thánh!”
Thấy đại lễ kính trọng, Tôn Ngộ Không ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, vò đầu bứt tai: “Mau vào đi, mau vào đi thôi.”
Thu hồi tầm mắt, tiếp tục xuyên qua những lớp cửa, không bao lâu sau, trước mắt Mạnh Kỳ xuất hiện thềm đỏ và cổ đỉnh, bốn phía mây khói khắp nơi, dị hương ngào ngạt, ngẩng đầu hướng phía trước, chỉ thấy những tầng mành che lấp tầm mắt, thần thức không qua được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy xa phía sau có một thân ảnh mông lung, rất nhu hòa.
“Tô Mạnh bái kiến bệ hạ.” Mạnh Kỳ nhìn không chớp mắt, hành đại lễ.
Từ sau những tầng lụa trắng mành che vọng ra giọng nói dịu dàng lạnh nhạt: “Đã là Nhân tộc, vậy gọi nương nương đi.”
“Vâng, nương nương.” trong Yêu Hoàng điện này, ý niệm biến ảo thành Mạnh Kỳ không ngừng nhộn nhạo gợn sóng, hiện rõ ra là do những đốm sáng màu tím hợp thành, nếu không phải được chủ nhân cho phép, sự tồn tại này của hắn không thể nào thành được.
“Ngươi hôm nay tới đây, là vì chuyện Bỉ Ngạn?” Giọng Yêu Hoàng vọng qua mành che, bình tĩnh vô cùng, không vui không buồn.
Mạnh Kỳ hít sâu: “Nương nương minh kiến vạn dặm, vãn bối chính vì việc này mà đến.”
Lụa trắng lay động, như có một làn gió mát chầm chậm thổi qua, Yêu Hoàng im lặng.
Thấy vậy, Mạnh Kỳ thản nhiên nói tiếp: “Nương nương ở thời Thái Cổ ban sơ tạo nhân tạo vật, quản lý quyền lực sinh linh. Vừa là vua của yêu, cũng là tổ của người, hướng đến công bằng. Cho đến khi Đạo Đức Thiên Tôn coi trọng tiềm lực cho Nhân tộc tu luyện, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đi theo hướng ấy, vì để cân bằng, ngài mới dần chuyển sang che chở nhiều hơn cho Yêu tộc, nhưng đối với Nhân Hoàng ngày xưa cũng có rất nhiều chiếu cố.”
Nhân Hoàng đây là ý chỉ cái vị Nhân Hoàng thật sự đã xưng hùng những năm cuối Thượng Cổ kia.
“Đáng tiếc hắn thành kiến quá sâu, không chịu bao dung Yêu tộc……” Yêu Hoàng khẽ thở dài.
Cho nên bà mới ngồi im nhìn Nhân Hoàng vẫn lạc, mà không đưa tay ra giúp đỡ…… Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nói tiếp, “Nương nương là Nhân tộc chi tổ, là nơi máu thịt của vãn bối xin được tới nương nhờ, đây là ân đức chứ không phải nhân quả, nên vãn bối không dám vì vậy mà cầu xin gì.”
“Theo vãn bối thấy, kẻ nương nương muốn cho trở thành Bỉ Ngạn giả mới hẳn là Tề Thiên Đại Thánh. Nó xuất thân Yêu tộc, là sản phẩm làm giảm cầu không của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng có quan hệ tốt với Bồ Đề Cổ Phật. Trước khi Linh sơn đại chiến xảy ra, khi các thế lực vẫn còn giữ mối quan hệ tốt với nhau, nó đã có đủ khả năng giành một con đường cho mình, chỉ cần tích lũy đầy đủ, thì con đường lên Bỉ Ngạn không còn gì cản trở, trừ phi nó không muốn.”
Giọng Yêu Hoàng mơ hồ: “Nó xuất thân Yêu tộc, lại cùng tu phật với Kim Thiền tử, hẳn có thể cũng đối xử bình đẳng với Nhân tộc.”
Bà đã thừa nhận lời phỏng đoán của Mạnh Kỳ.
“Đáng tiếc lại có Linh sơn chi chiến.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói tiếp, “Tình cảm của nó và Phật môn bị cắt đứt, chỉ còn lại khúc mắc với nhau. Hơn nữa thân lại bị thương nặng, suýt nữa vẫn lạc, không thể không nhờ vào Đạo Đức Thiên Tôn mấy chục vạn năm nay luyện đan cho mới khôi phục lại được, lấy lại thực lực đỉnh phong, nhưng cũng bởi vì vậy mà đã để lỡ mất nhiều cơ duyên, không tích lũy bằng Di Lặc và Dương Tiễn, đăng lâm Bỉ Ngạn không còn thuận lợi dễ dàng.”
Hơn nữa Kim Hoàng cũng sẽ không vui nếu Tề Thiên Đại Thánh tránh thoát được khổ hải.
Yêu Hoàng lại chìm vào im lặng.
“Những vị Đại Thánh còn sót lại nhờ mạt kiếp thiên địa biến hóa và nhiều cơ duyên, sẽ rất có hi vọng đạt tới Tạo Hóa viên mãn, nhưng mà muốn thành Bỉ Ngạn thì chẳng có mấy khả năng. Thái Ly có được di vật Khổng Tước Đại Minh vương để lại, luyện hóa năm cái lông đuôi Tiên Thiên Ngũ Hành, đăng lâm Tạo Hóa, nhưng cách Bỉ Ngạn còn quá xa…… Đếm tới đếm lui, chỉ còn lại có hồ ly Thanh Khâu. Cô ấy được Yêu Thánh truyền thừa, ngũ đức gia thân, từng bước tăng lên, tiến trình rất ổn, hôm nay mặc dù chưa phải là Tạo Hóa viên mãn, nhưng cũng chỉ còn cách không xa, đáng tiếc so với một kẻ nơi đầu sóng ngọn gió như vãn bối, cô ấy lại bị thiếu quá nhiều kinh lịch, ma luyện để trưởng thành. Cơ duyên hẳn là ở kỷ nguyên kế tiếp, nếu như có.”
Giọng Yêu Hoàng không chút cảm xúc:
“Cửu Linh Nguyên Thánh thì sao? Còn Dương Tiễn nữa?”
Cửu Linh Nguyên Thánh là lão yêu đã đạt tới Tạo Hóa viên mãn từ thời Tây Du, bao năm nay trông coi Cửu U đại môn cũng có khá nhiều thu hoạch, quan trọng nhất là, nó là môn hạ của Thanh Đế, nếu ủng hộ nó sẽ đổi lại được thiện ý của Thanh Đế, Dương Tiễn còn ghê gớm hơn, hành tung khó định, tích lũy sâu dày, gần như là đứng đầu đương thời, ngay cả Di Lặc cũng chưa chắc gì hơn được.
“Dương Tiễn là tự mình không muốn. Nếu hắn muốn, vãn bối đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ cho hắn.” Mạnh Kỳ bình thản.
Chỉ cần Dương Tiễn tránh thoát khổ hải, thì phe mình có thêm một Bỉ Ngạn, cộng với Đạo Đức Thiên Tôn giúp đỡ, tới lúc đó, thế cục nhất định sẽ xoay chuyển, đối phương dù có thả Ma Phật ra thì cũng chỉ hơi chiếm thượng phong một chút mà thôi. Mình có thể thong dong bố trí chuyện Bỉ Ngạn, so với hiện tại thoải mái hơn đâu chỉ ngàn lần vạn lần!?
Đáng tiếc điều này ai cũng nhìn thấy.
“Về phần Cửu Linh Nguyên Thánh……” Mạnh Kỳ chỉ hộc ra năm chữ, “Một môn hai Bỉ Ngạn.”
Không phải ý chỉ Phật môn Đạo gia, mà chỉ Phù Tang cổ thụ giới vực mà thôi!
Yêu Hoàng thoáng có ý cười:
“Vậy theo ý ngươi, tân Bỉ Ngạn này nên là ngươi nhỉ?”
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
“Không. Vãn bối không muốn cầu nương nương ra tay tương trợ.”
“Hửm?” Yêu Hoàng không hiểu.
“Yêu Thánh chết hẳn là do A Nan. A Nan đọa lạc thành ma, phát điên phát rồ, đây cũng là một trong những lý do nương nương vẫn có thiện ý với vạn bối, ngài không muốn nhìn thấy nó viên mãn.” Mạnh Kỳ trầm giọng, “Vãn bối chỉ cầu nương nương một việc, lúc vãn bối đăng lâm Bỉ Ngạn, mong nương nương để mắt tới Linh sơn, đừng để cho Ma Phật thoát khốn, ngài không cần trực tiếp ra tay tham chiến.”
“Vãn bối xin hứa rằng, nếu sau này trở thành Bỉ Ngạn, sẽ đối xử bình đẳng với Yêu tộc, chỉ cần yêu tộc đừng gây nên chuyện giống như yêu loạn đại địa ngày xưa.”
Yêu Hoàng trầm ngâm một lát, mới mở miệng:
“Coi chừng Ma Phật vốn cũng là một ý nguyện của ta, ngươi có lòng này tất nhiên là càng tốt.”
“Nhưng cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện ngươi nghĩ ra, chúng ta cũng có thể nghĩ ra.”
Nói xong, một cơn gió nhẹ thổi qua, mây khói mở rộng, thân ảnh Mạnh Kỳ trở về là một mảng khói tím, tiêu tán ở trong Yêu Hoàng điện.
“Nương nương, sao hắn lại điên cuồng như vậy? Nhờ ngài để mắt tới Linh sơn, vậy lấy cái gì để đối kháng Kim Hoàng? Đạo Đức Thiên Tôn và Thanh Đế liên thủ còn chưa bằng A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật, huống chi còn có một Vô Sinh Lão Mẫu!” Mành che gợi lên, lụa trắng đung đưa, lộ ra hồ ly Thanh Khâu thiên kiều bá mị, cô rất không đồng ý với lời bình luận vừa rồi của Mạnh Kỳ.
Yêu Thánh thương trong tay cô đã thức tỉnh đến cấp độ Bỉ Ngạn.
Giọng Yêu Hoàng nhẹ bẫng: “Chỉ có Bỉ Ngạn mới đấu được với Bỉ Ngạn. Hậu chiêu của hắn chỉ trong số Thiên Đạo quái vật, Phục Hoàng và Thiên Đế có lẽ còn chưa chết, và các thần binh tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn mà thôi. Nên mới ở ngoài sáng tự lấy mình làm mồi, ở trong tối thì để Cố Tiểu Tang bày mưu tính kế, trong đó nhất định là lấy Thiên Đạo quái vật làm chủ vì nó có mối quan hệ rất chặt với Đông Hoàng.”
“Hắn dùng chư quả chi nhân và Nguyên Tâm ấn luyện ra Vô Thượng Tâm Ma, quả thật rất bất phàm, nhưng thần thông, công pháp mà hắn giỏi, các Bỉ Ngạn giả ai mà chẳng biết! Hậu chiêu của hắn, ai mà chẳng đoán ra!”
“Hắn nghĩ ra, đương nhiên bọn ta cũng nghĩ ra. Hôm nay nhìn thì như thuận buồm xuôi gió, nhưng trước đó thì chỉ toàn là cạm bẫy trí mạng mà thôi.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thanh Khâu nhíu mày: “Vậy đường sống của hắn ở đâu?”
“Vậy phải xem Cố Tiểu Tang có thể biết được bí mật nào đó của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà chúng ta không biết hay không.” Yêu Hoàng bình thản.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn?” Thanh Khâu hoảng sợ.
…………
Ngọc Hoàng sơn, Huyền Thiên tông.
Gian phòng đặt Quang Âm đao, chưởng môn đang nhắm mắt tu luyện.
Đột nhiên, ông mở mắt, ánh mắt một màu tim tím, trước mắt ánh đao như nước, trong nháy mắt đã phong cấm cả tòa đại điện.
“Ngươi là thân hình Thiên Đế luyện chế mà thành, vạn cổ tới nay thủy chung chưa từng nhận chủ.” Mạnh Kỳ dùng Vô Thượng Tâm Ma chi đạo tạm thời khống chế chưởng môn Huyền Thiên tông, nói chuyện với Quang Âm đao, “Hẳn là đã biết Thiên Đế chưa hoàn toàn vẫn lạc, đang chờ ông ấy trở về.”
Quang Âm đao hào mang như nước, không có phản ứng gì.