Nhất Thế Chi Tôn - Chương 180: Vì có hi sinh nhiều tráng chí
Phật quang vô cùng thuần túy, không có một chút tạp chất nào. Trong ánh sáng thuần khiết ấy, với cái miệng khổng lồ bốn mươi cái răng Phật trước mặt, dù có bước đầu chạm đến Bỉ Ngạn, Di Lặc có cương ngạnh cỡ nào thì cũng lạnh toát như bị đóng băng, như gặp phải khắc tinh trời sinh, không thể nào chống cự được, mười thành sức mạnh không phát huy ra nổi lấy một thành.
Mà dù lão có toàn lực ứng phó, thì với ý chí tối cao trước mặt, lão cũng trở nên nhỏ yếu như con kiến mà thôi!
Nó rõ ràng đã trở thành Bỉ Ngạn…… Di Lặc tu đã nhiều năm, phật tâm kiên cố, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà linh hải gợn sóng, sinh ra cảm giác tuyệt vọng, ngay cả dũng khí liều mạng cũng không có.
Vô Thượng chân phật, không hổ là Vô Thượng chân phật!
Chợt cảm giác bị đóng băng giảm hẳn xuống, bên tai nghe thấy tiếng đàn đinh đang, mắt thì nhìn thấy vô số những đốm sáng trắng đen thi nhau bay múa, suy diễn ra Âm Dương Ngũ Hành, Bát Quái Đại Diễn, bao phủ phật quang trắng ngời và cái miệng khổng lồ vào trong.
Ở Phật quốc dưới đất, quang mang thuần trắng ngưng tụ, xuất hiện một thân ảnh thon dài hùng vĩ, mặc đế bào đen trùm toàn thân, chuỗi ngọc trên mũ miện che mặt khiến mặt nhìn không thấy rõ, dưới chân là một đôi giày làm bằng vảy rồng vàng, quanh thân lượn lờ tiên vân và tiếng đàn, sinh cơ và tử ý tự thành cân bằng, cuồn cuộn không ngừng.
Phục Hoàng!
Di Lặc tất nhiên nhận ra vị hoàng giả từng tung hoành thời đầu Thượng Cổ, trong lòng càng thêm hoảng hốt, không hiểu vì sao người này lại hiện ra giúp đỡ cho mình, chỉ có cảm giác hình như là có vài phần quen thuộc. Nhưng dù là sao, thì nơi này cũng không thích hợp ở lâu, một là lợi dụng luôn lúc này chứng đạo, hai là bỏ chạy vào trong Tây phương Cực Lạc thế giới!
Phục Hoàng nhìn Vô Thượng chân phật, hai bên biến ảo thành tiên vân và quang hải, chiến đấu kịch liệt với nhau.
Nét cười trên mặt Cố Tiểu Tang lại tăng thêm vài phần.
Phục Hoàng, ta chính là đang chờ ngươi ra tay!
Sau khi Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật bị thiếu, A Di Đà Phật và Đạo Đức Thiên Tôn liền trở thành hai người mạnh nhất đương thời, không ai hơn ai, không phải muốn chiến thì chiến, muốn đi thì đi. Cho nên khi sản phẩm làm giảm cầu không là Di Lặc của A Di Đà Phật gặp phải đại nguy hiểm là Vô Thượng chân phật, A Di Đà Phật buộc phải xuất ra tuyệt chiêu áp đáy hòm, thúc giục Phục Hoàng được lão giấu ở trong Sinh Tử nguyên điểm ra tay, tới cứu Di Lặc!
Nhưng mà làm vậy, kẻ đại thần thông cấp Tạo Hóa nhìn không ra, các Bỉ Ngạn giả còn không nhìn ra hay sao! Không đoán ra được Phục Hoàng đã sớm bị A Di Đà Phật khống chế hay sao!
Bồ Đề Cổ Phật ở trong Sinh Tử nguyên điểm tự nhiên bị tổn thất Phong Đô đại đế là một trong Tam Thi sẽ nghĩ như thế nào?
Đây chính là tai họa ngầm ở trong liên minh vốn không vững chắc của bọn họ. Nay nếu đã hoàn toàn vạch trần, vậy sẽ rất có khả năng làm thay đổi thái độ của Bồ Đề Cổ Phật!
Cố Tiểu Tang nhắm mắt lại, để che giấu sự lo lắng trong lòng, khẽ nói:
“Đây là chuẩn bị thứ hai.”
Thất Bảo Diệu Thụ đang đẩy Nguyên Dương xích thì khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục áp chế khí tím và Thanh Mộc, không hề có dấu hiệu rút lui hay đổi phe.
Xem ra A Di Đà Phật cũng đã nhận ra tai họa ngầm này, nhìn thấy khả năng xảy ra “Tương lai” này, nên đã nói chuyện với Bồ Đề Cổ Phật, đạt tới thỏa hiệp nào đó. Không hổ là đồ già đời…… Cố Tiểu Tang thở dài, nhưng không sao!
Bồ Đề Cổ Phật cho dù Tam Thi có thiếu, thực lực yếu đi, nhưng vẫn đủ sức đè áp Thanh Đế, và lão đang dùng hết toàn lực để áp chế Thanh Đế!
Lúc này, những thân ảnh Mạnh Kỳ từ tương lai chạy về cũng đã chồng lên nhau, cuối cùng quay về với bản tôn đang đứng ở vị trí tiết điểm trước mắt.
Thiên địa trở nên hư ảo. Ở đầu dòng sông, lạc ấn Mạnh Kỳ hạ vào thời Cận Cổ (lâu chủ Bất Nhân lâu), thời Trung Cổ Bá Vương, thời Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống đều rực lên ánh sáng chói lòa, như những ngọn hải đăng dẫn đường, chiếu sáng sương mù thời gian, chiếu sáng ‘tuyến đường an toàn’ để đi thông tới tiết điểm!
Trong Cửu U, những quá khứ bị Mạnh Kỳ chuyển dời vào thi nhau bay ra, đó là hắn khi ngửa mặt đau rống, huyết lệ loang lổ; khi tẩy luyện tâm tính, tái hiện nhuệ khí khi xưa, dũng cảm xông vào tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên; khi luyện hóa một phần Sinh Tử nguyên điểm; khi tự chứng Truyền Thuyết; khi không hỏi trước kia không cầu kiếp sau, chém đứt ràng buộc; khi tung hoành một đời, cuối cùng ôm lấy thi thể Cố Tiểu Tang mà khóc; khi mãn đường hoa túy ba ngàn khách; khi nhìn theo bóng dáng Giang Chỉ Vi dần khuất sau sơn hoa rực rỡ; khi tiên y nộ mã, khoái ý ân cừu; khi vượt qua cát vàng cuồn cuộn, rưng rưng tạ biệt ân sư; khi ở trong luân hồi trải qua đủ loại ma luyện; khi còn ở trong Thiếu Lâm tự làm một tiểu sa di vô vị mà đơn thuần; khi còn sống cuộc sống ở trên địa cầu; những thân ảnh ấy đều bay vào trong dòng sông, nối thành một đường, kéo dài vào tới vạn giới vũ trụ!
Nhưng một kích của Kim Hoàng đã tới, và không còn ai để ngăn cản nữa!
Ngón tay trắng muốt điểm một cái lên Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ!
Vô lượng hào quang tan vỡ, tất cả sen vàng điêu linh, chí bảo phòng ngự của Ngọc Hư đã bị một kích đánh vỡ.
Quá lắm, nó chỉ chắn được thêm một kích nữa mà thôi!
Trời cao xích quang lóe lên, lại có một lá cờ bay xuống, một màu đỏ thẫm như lửa, nhưng sau khi theo gió triển khai, thì kim mộc thủy hỏa thổ đều có, Ngũ Hành chi quang lưu chuyển, như tượng trưng cho vật chất, hiện thế chi cơ.
Ly Địa Diễm Hỏa kỳ!
Một tầng tượng trưng khác tồn thế chi cơ của Đạo Đức Thiên Tôn, chí bảo phòng ngự của Đâu Suất cung!
Ngón tay trắng muốt lại điểm ra, lay động Ngũ Hành kì trân, trời đất chấn động, vỡ tan lần nữa.
Nếu Đạo Đức Thiên Tôn tự mình cầm cờ này ra tay, Vô Sinh Lão Mẫu tất nhiên sẽ thận trọng đáp lại, nhưng bây giờ chỉ là Kim Giác và Ngân Giác đồng tử hợp lực thúc giục mà thôi, bà ta cần gì phải để vào mắt.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp bắt đầu hồi tưởng quá khứ, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ và Ly Địa Hỏa Diễm kỳ đã lảo đảo, sắp bị phá vỡ!
Trong tay Di Lặc cũng xuất hiện một lá cờ kim quang vạn đạo, bạch khí lơ lửng, xá lợi phù trầm, dùng nó để chống đỡ dư ba Bỉ Ngạn giao thủ.
Chính là một chí vật của Phật môn, Thanh Liên Bảo Sắc kỳ!
Không phải lão không muốn thừa cơ hội này trùng kích Bỉ Ngạn, nhưng vì chưa cảm giác được thời cơ tới, tích lũy khí thế cũng chưa đủ, nên lão không dám, lão sợ nếu lỡ thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Đỉnh Linh sơn, ở dưới Tam Bảo Như Ý.
A Nan ngồi xếp bằng, trên đầu Luân Hồi ấn xoay tròn, đầy vẻ thực chất, không giống như hư ảnh.
Không biết lúc nào, nó đã lặng yên thoát khốn!
Trên không trung Linh sơn, một thanh Phượng Sí Hắc Kim thương tỏa dị quang rực rỡ, ngưng tụ ra Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp, Thái Cực Đạo Đức đồ quyển, Thánh Đức chi thư, Phúc Đức cổ đỉnh và Âm Đức kỳ phiên, kiên cường áp chế Luân Hồi ấn.
Yêu Hoàng điện trôi nổi ở trong dị quang, im lặng “Nhìn xuống” A Nan.
Yêu Hoàng tự mình nhìn chằm chằm, dù A Nan có giở ra trò gì, cũng không có khả năng vô thanh vô tức thoát khốn!
Ma Phật một tay áp chế Tam Bảo Như Ý, một bên chống đỡ ý chí khủng bố của Yêu Hoàng, mắt nhìn vào trong Chân Thật giới, vẻ mặt nhàn nhã, khẽ cười:
“Xem ra Tô Mạnh sẽ bị Kim Hoàng kết thúc……”
Ầm!
Chân Thật giới trời sụp đất sụp xuất hiện, Ly Địa Diễm Hỏa kỳ bị Vô Sinh Lão Mẫu một chỉ đánh văng ra, ánh sáng ảm đạm, ngoài Tam Thập Tam Thiên Kim Giác và Ngân Giác đồng tử đều uể oải ngã bệt xuống đất, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ sắp bị phá rồi!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bỉ Ngạn chi uy, không thể chống đỡ!
Cố Tiểu Tang xoay mình mở mắt, trong tay cầm huyết đào yêu dị và nghịch chuyển Vô Sinh chỉ, phát ra khí tức Đông Hoàng.
Mượn khí tức này, cô cảm giác được tên gia hỏa điên cuồng hỗn loạn trốn trong u ám kia, giờ không biết nên gọi nó là Đông Hoàng hay là Thiên Đạo quái vật.
Cố Tiểu Tang hai mắt bình tĩnh như nước, khí tức đảo hành, muốn nghịch chuyển mình, dung nhập với Thiên Đạo quái vật!
Dù cô có mất đi linh tính, mất đi tất cả, trở thành một phần của Thiên Đạo quái vật thì cũng tận dụng được một thời gian ngắn ngủi ảnh hưởng tới ý chí của nó, khiến nó ra tay công kích Kim Hoàng, tranh thủ thời gian cho tướng công chứng đạo, tìm đường sống!
Muốn chống lại Bỉ Ngạn giả, nếu ngay cả hi sinh cũng không dám, thì cơ bản là không có cơ hội!
Tướng công đăng lâm Bỉ Ngạn, hãy bắt đầu từ sự hi sinh của thiếp thân đi!
“Đây là cái chuẩn bị thứ ba!”
“Tướng công, sau khi thành tựu Bỉ Ngạn, hãy nghịch chuyển thời gian, giúp thiếp thân sống lại……” Cố Tiểu Tang nở một nụ tuyệt diễm và kiêu ngạo.
Đây là lần đầu tiên mình mưu đồ đại cục, đối kháng Kim Hoàng, hi vọng sẽ không thất bại.
Sau khi mình và Thiên Đạo quái vật dung hợp, Vô Sinh Lão Mẫu sẽ bị ảnh hưởng như thế nào nhỉ?
Nhưng, trước mắt Cố Tiểu Tang chợt hiện một thân ảnh quen thuộc, Vương Tư Viễn sắc mặt tái nhợt, đẹp như nữ tử, hai bên thông qua nối kết với Thiên Đạo quái vật mà đối diện với nhau.
Vương Tư Viễn ở chín tòa Tiên Tôn mộ phần, trong mắt chỉ toàn điên cuồng, cười ha hả:
“Loại chuyện điên cuồng này, giao cho tên điên ta làm đi!”
“Ta trù tính bao lâu, chính là vì hôm nay, phá tung bàn cờ của bọn chúng!”
Trong mắt y xuất hiện một cái lốc xoáy đỏ sậm, khí tức trở nên giống với Thiên Đạo quái vật y như đúc. Y xông vào trong u ám, sự tồn tại của Vương Tư Viễn dần dần bị đồng hóa!
Đầu với Bỉ Ngạn giả, làm sao không có tử vong!
Cố Tiểu Tang không thể không rời khỏi, lắc đầu cười:
“Không ngờ y đã trở thành nửa Thiên Đạo quái vật, hèn gì qua mắt được các Bỉ Ngạn giả……”
Trời cao trở nên đỏ sậm, những cái lốc xoáy hỗn loạn không có quy luật hiện ra, kéo vầng trăng viên mãn kia vào trong thế giới điên cuồng!
Mượn cơ hội này, Mạnh Kỳ bước ra, chạy ngược về hướng đầu dòng sông thời gian, đồng thời nối liền, xâu chuỗi với những thân ảnh quá khứ mà hắn đã đánh thức tỉnh lại!
Trên đỉnh Linh sơn, Ma Phật A Nan thấy thế cục xoay chuyển, nở một nụ cười nghiền ngẫm.