Nhất Thế Chi Tôn - Chương 37: Thở dài
Trăng sáng, sao đầy trời, từng vì sao lấp lánh.
Triệu Hằng đứng trong điện, kinh ngạc nhìn cảnh đẹp về đêm, bên chân, Hồ Đấu đã say sưa “Đi vào giấc ngủ”.
“Làm con rối của ngươi với làm Đại Chu Tấn vương có gì khác biệt? Thực chất chẳng phải giống nhau hay sao!”
“Hắc, trên thế gian này, có thế lực phương nào mà sau lưng không có bóng dáng đại nhân vật nào đó? Dù có là Cao Lãm quyền khuynh thiên hạ cũng vậy mà thôi. Dù năm đó bổn tọa không phá hỏng Quỳnh Hoa yến, thì Thần đô Triệu thị kết quả chẳng phải cũng sẽ thuận theo ‘Thiên ý’, dựa vào một đại nhân vật nào đó hay sao? Bổn tọa tuy lúc này hèn mọn, nhưng tâm này không thay đổi, đạo lộ không thay đổi, chí tại Bỉ Ngạn, muốn trở thành một đại nhân vật thao túng ‘Thiên ý’, chưa bao giờ để mắt tới quyền thế phàm tục! Tới lúc đó, chẳng phải cũng rất phù họp với quan điểm lý tưởng nhất của Thần đô Triệu thị hay sao?”
……
Từng câu từng chữ lặp lại trong đầu Triệu Hằng, đánh thẳng vào tâm linh của y, khiến y trầm mặc.
Bất tri bất giác, ánh trăng dần lặn về tây, mặt trời mọc lên, chân trời một màu ửng hồng xua tan ban đêm vắng lặng, xua tan sự âm trầm của cung đình.
Triệu Hằng thở hắt ra, thu hồi ánh mắt, đánh thức Hồ Đấu.
“Vương gia, vương gia, sao ta ngủ đi vậy? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à?” Hồ Đấu mờ mịt xoa mắt, kinh ngạc hỏi.
Cái cuối cùng y nhớ là lúc đẩy cánh cửa của tòa điện này, thấy bên trong một màu u ám, như ẩn giấu cái gì đó rất đáng sợ, nên mới sợ có chuyện gì đó đã xảy ra.
Chẳng lẽ là chấp niệm của Tần vương buồn bực mà chết lưu lại?
Chứ nếu không dù chưa phải là ngoại cảnh, mình cũng không thể tự nhiên ngủ say một lèo tới khi trời sáng!
Triệu Hằng bình thản nói: “Có chút chấp niệm không tiện để cho ngươi nhìn thấy, cho nên cô mới làm ngươi ngủ đi.”
Quả thế! Hồ Đấu thở phào, nhìn quanh, trong điện vẫn còn sót lại cảm giác lành lạnh âm lãnh, làm y rùng mình.
Tần vương trước kia trấn áp hoàng thất Đại Tấn, nhìn thì trang nghiêm uy phong, nhưng sau đó đại thế thiên hạ dần thay đổi, trong lòng ông ta e là chỉ còn lại gánh nặng mà thôi, dù có bao nhiêu tiếc nuối không cam lòng, thì đến cuối cùng tất cả cũng đều theo gió bay đi, chỉ có thể buồn bực mà chết, lưu lại chấp niệm của mình.
“Điện hạ, chúng ta đi hoàng lăng không?” Hồ Đấu đã ở với Triệu Hằng mấy chục năm, nhìn ra được lúc này tâm tình của y không tốt, lập tức chuyển đề tài.
Triệu Hằng gật đầu, chắp tay sau lưng đi ra ngoài điện:
“Ừ, đi hoàng lăng.”
“Thuận tiện tới cáo từ Tiền lưu thủ, bảo hắn chuyển lời cho Nhân Hoàng, cô bị kẹt ở cửa ải Pháp Thân, muốn đi ra giang hồ nhìn quanh một chút, nhìn dân sinh nhân đạo, tìm hướng đột phá.”
Hồ Đấu sửng sốt, trong lòng ngơ ngác.
Sao tự nhiên Vương gia lại muốn đi dạo quanh?
Lúc ra kinh không phải chỉ nói là nhớ nhà muốn về tế tổ hay sao?
Y ngơ ngác đi theo Triệu Hằng, nghĩ một hồi, chợt nghĩ chuyện này hình như cũng là chuyện bình thường. Vương gia nhà y bị kẹt ở nửa bước Pháp Thân đã nhiều năm, đã nếm trải đủ loại giãy dụa và thống khổ, đến đường cùng cũng nên nghĩ cách thay đổi, thay đổi hoàn cảnh, thể nghiệm nhân đạo, theo lý rõ là chuyện đương nhiên!
Trong đại sảnh Lưu thủ phủ, Tiền Thiên khó xử nhìn Triệu Hằng: “Tấn vương điện hạ, ngài vị cao thân quý, nhất cử nhất động sẽ khiến triều đình dao động, tùy tiện đi du lịch thiên hạ hình như không tốt lắm!”
Triệu Hằng mỉm cười: “Cô hiểu băn khoăn của ngươi, có cần chờ ngươi xin chỉ thị của bệ hạ hay không?”
“Vậy thì quá tốt.” Tiền Thiên cười, ngay trước mặt Triệu Hằng lấy ra một tấm Vạn Giới Thông Thức phù màu vàng.
Thông thức phù đặc chế này có thể nối thẳng tới Trường Nhạc hoàng cung, là quyền hạn của các đại quan trong triều. Tuy y không phải là tổng quản một châu hay thứ sử, nhưng y cai quản là tiền triều cố đô, đương nhiên không thể so với bình thường.
Vạn Giới Thông Thức phù tỏa ánh sáng rực rỡ, không ngừng lấp lóe, kết nối tới Trường Nhạc ở phương xa.
Qua mấy hơi, một giọng nói thanh nhã vang lên:
“Tiền lưu thủ có chuyện gì cần bẩm báo?”
Mỗi cái Vạn Giới Thông Thức phù đặc thù đều có đối ứng riêng, người trong Trường Nhạc hoàng cung không cần kiểm cũng biết người liên lạc tới là ai.
Tiền Thiên cung kính nói: “Lý tổng quản, Tấn vương đi tế tổ, đồng thời cũng muốn đi du lịch giang hồ, để tìm con đường đột phá Pháp Thân, thỉnh ngài bẩm báo cho bệ hạ.”
Lý tổng quản im lặng mấy giây: “Ngươi chờ chút.”
Sau một lúc lâu, giọng của y lại vang lên: “Tiền lưu thủ, chuyển cáo Tấn vương, để ý tới dân tình một chút, cẩn thận những tệ đoan có khả năng xuất hiện ở Đại Chu.”
“Ty chức tuân mệnh!” Tiền lưu thủ ngắt kết nối, ngẩng đầu nhìn Triệu Hằng, mỉm cười, “Bệ hạ đã đồng ý.”
Triệu Hằng cười: “Bệ hạ lúc nào cũng không quên dân sinh, không hổ là Nhân Hoàng.”
Hai đạo độn quang bay lên, ra khỏi lưu thủ phủ, bắn về phía hoàng lăng.
Đại Tấn hoàng lăng vì Thần đô Triệu thị vẫn còn, hay là thế gia trụ cột, nên đương nhiên luôn có người trông coi. Những tòa lăng tẩm dựa núi kề sông, chiếm những địa thế thuận lợi, đều là những mảnh đất bảo địa phong thủy tốt nhất, đi ở trong đó, sẽ cảm nhận được rất rõ không khí trang nghiêm như đang bị các hoàng đế uy nghiêm của các đời chăm chú nhìn mình.
Triệu Hằng không báo cho người trông coi, cứ thế xuyên qua kết giới, đi lên, mỗi khi đi qua một cái lăng tẩm, y đều dừng chân lại nhìn, sau đó trịnh trọng tam khấu cửu bái.
Mãi cho đến cuối cùng, thấy mộ của Đại Tấn khai quốc thái tổ, y mới khẽ nói:
“Đệ tử Triệu Hằng bất hiếu hôm nay đến xin lỗi người.”
Lại tam khấu cửu bái, Hồ Đấu cũng làm theo, trong lòng thầm thở dài:
“Đại Tấn này cuối cùng vẫn bại vong……”
Giai đoạn mạnh mẽ nhất trong đời mình cũng mai táng theo Đại Tấn.
Triệu Hằng đứng dậy, nhìn xuống dưới núi, khẽ nói:
“Đi thôi, đi xung quanh xem xem.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…………
Nam Hoang trời xanh trong vắt không mây, thế núi trập trùng, từ trên cao nhìn xuống, thấy mình như đang ở trong một biển khơi của núi.
Trong đó, trên một tòa cô phong, Hồ Đấu nơm nớp lo sợ, không dám nhìn ngang, vì người đứng bên cạnh vương gia nhà mình chính là người ‘nổi danh’ khắp thiên hạ, Nam Hoang Ma Đế!
Bất kể có bao nhiêu người khen ngợi y, nhưng chỉ cần ba chữ Ma Hoàng trảo cũng đủ khiến mình không dám nhìn thẳng vào y.
Triệu Hằng đứng bên vách núi, cuồng phong phất vào mặt, tóc bay phất phới, thở dài: “Lúc trước quen biết, đâu ai ngờ những kẻ thấp kém chúng ta lại gặp được cơ duyên, tới được tình cảnh ngày hôm nay.”
Tiểu đội ngày xưa, bây giờ một người là Ngọc Hư chưởng giáo, là Truyền Thuyết đương thời, chư giới duy nhất, có thể quấy đảo thiên hạ phong vân, chấp chưởng Bá Vương Tuyệt Đao, một người ma danh truyền khắp hoàn vũ, chiếm cứ Nam Hoang, làm chuyện trước nay chưa từng có ai làm, khiến các đại năng đại thần thông giả cũng phải kiêng kị, người mang Ma Hoàng trảo, một người đứng hàng tiên ban, có hi vọng lên Truyền Thuyết, lừng danh Kiếm Thần như sấm bên tai, một người chiếm lĩnh Giang Đông, cầm nghệ tịnh thế vô song, sắp trở thành tiên nhân, người tệ nhất cũng là Đại Chu Tấn vương, thuận vị người thừa kế, xếp hạng hàng đầu trong Địa bảng Đại Tông Sư.
Tề Chính Ngôn nhìn mây trôi, mặt không chút thay đổi nói: “Tuy ta tin rằng đó là do ta không ngừng vươn lên, cả đời đều luôn không ngừng cố gắng, nhưng cũng không thể không thừa nhận gặp được cơ duyên là vô cùng quan trọng, chẳng khác gì được ông trời hỗ trợ.”
Triệu Hằng quay sang nhìn y, cười khổ: “Ta cũng vậy. Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ chọn con đường như thế này, chưa tới mức trên đời đều là địch, nhưng cũng xem như bị Thiên Nhân ghen ghét, nguy nan tầng tầng.”
Tề Chính Ngôn chẳng chút cảm xúc: “Nếu làm một cái xác không hồn dù có sống cả vạn năm thì cũng có ý nghĩa gì! Ta đi theo con đường này, dù cửu tử cũng không hối hận.”
“Đôi khi, ta rất hâm mộ ngươi.” Triệu Hằng thở hắt ra.
Nói xong câu đó, hai người lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Triệu Hằng xoay người, rời đi.
Hắc giáp Ma Thánh sau lưng Tề Chính Ngôn khó hiểu: “Hắn đi đến Nam Hoang chỉ để nói mấy câu vậy thôi à?”
Tề Chính Ngôn không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào biển mây.
…………
Lang Gia thành, ngoài Nguyễn gia tổ trạch.
Triệu Hằng và Hồ Đấu thong thả đang đi thì tai chợt nghe thấy một tiếng đàn, khiến cả người run lên, xung quanh đất trời như biến đổi.
Tiếng đàn chuyển gấp, như những hạt châu thi nhau rơi xuống bàn, sắc trời tối sầm lại, hoa cỏ xung quanh nháy mắt điêu tàn, sau đó héo rũ, không còn sinh cơ.
Tiếng đàn lại biến đổi, thành du dương uyển chuyển, như tiên nhạc trên tiên cung, đầy mạnh mẽ phấn chấn, khiến người say mê, cây cối héo rũ lại mọc ra mầm mới, kỳ hoa lại nở rộ, sinh cơ lại dạt dào.
Hai bản nhạc như ở giữa không trung ngưng tụ thành một hình ảnh hai màu đen trắng, như một nguyên điểm.
Nửa ngày sau, tiếng đàn du dương kết thúc.
Triệu Hằng ngưng một lát, mỉm cười với Hồ Đấu:
“Đi thôi, không cần vào.”
“Vì sao?” Hồ Đấu kinh ngạc.
Triệu Hằng vừa đi vừa nói: “Hai môn tiên khúc của cô ấy đã đại thành, sinh tử sinh ra, khống chế tinh tế, có thể chỉ ảnh hưởng tới hoa cỏ cây cối, chứng tỏ chỉ cần một thời gian nữa là có thể vượt qua cửa ải Pháp Thân.”
Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì tới chuyện chúng ta có đi vào hay không?
Triệu Hằng trầm ngâm:
“Mệnh như chồng trứng sắp đổ, sinh tử khó dò……”
Không cần tới Tẩy Kiếm các, đi Côn Luân sơn nữa……
Độn quang cắt qua chân trời, hắn và Hồ Đấu quay về Trường Nhạc, bước vào phủ đệ của mình.
Triệu Hằng ngồi lên giường, đóng cửa tĩnh thất lại, mắt khép hờ, vận chuyển nội cảnh, bắt đầu thử hợp nhất Pháp Tướng Nguyên Thần và nhục thân!
Ầm!
Trời cao đột nhiên tối sầm, mây chì dày đặc, một đạo lôi đình đột nhiên đánh xuống.
…………
Sau khi Hàn Quảng rời khỏi Thần đô, thân ảnh biến hư, mông lung khó dò, giống như thời gian, vặn vẹo cứ thế biến mất, độn vào một chỗ bí ẩn.
Nơi này có một người đứng, dáng người thấp bé, dung mạo cổ xưa, mặc bào đỏ, đội mũ đuôi cá.
Trước mặt ông ta có một cái đài, trên đài kết một người rơm, trên đầu có một ngọn đèn, dưới chân có một ngọn đèn!