Nhất Thế Chi Tôn - Chương 42: Cấp thần ma
Chúc Thiên Minh đã đổi một bộ quần áo ngắn, gật đầu, than thở: “Lục Đạo gạt người cũng không phải mới chỉ một hai lần.”
Mình chủ tu tâm linh chi lực, nhục thân khá là yếu ớt, sau này phải nhờ vào Lục Đạo tăng lên cho mới đỡ hơn một chút, đã sớm muốn đổi một món công pháp võ đạo phụ tu có phẩm giai thật cao hoặc bảo vật phòng hộ gì đó mà không ảnh hưởng tới tâm linh chi lực để dùng, nên vừa rồi nghe thấy mới vô cùng sung sướng, muốn đã tìm được cơ hội, ai ngờ lại bị Lục Đạo chỉ một lời giết chết tươi.
Hai người nhìn nhau không biết nói gì, ngay cả thảo luận những tin tức khác cũng không còn muốn nói, im lặng cho tới khi Du Cảnh Hoa, Loan Nhã Thiến có huyết mạch tinh linh và chiến sĩ khôi giáp Tiêu Ly trở về, đương nhiên, cả bọn đã đổi sang cách ăn mặc giống mọi người, che giấu hết những chỗ khác thường của mình (như đầu xăm, như tai nhọn, áo giáp, vân vân).
Vừa mới vào cửa, Loan Nhã Thiến đã sắc mặt ngưng trọng:
“Tin tức mới nhất, Tấn vương Triệu Hằng mấy tháng trước đã đột phá, hiện giờ đã là nhân vật cấp thần ma!”
“Cấp thần ma?” Mao Kình hít sâu kinh hãi, giọng nói không kềm được run run.
Nhiệm vụ lần này không ngờ lại dính dáng tới một cường giả cấp thần ma!
Sự khủng bố của cấp thần ma đã để lại một dấu vết khắc rất sâu trong lòng hắn. E rằng bây giờ dù tiểu đội có chuẩn bị kĩ lưỡng hết cỡ, bí bảo đầy đủ, có cả thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể vây sát một cao thủ gần đạt tới cấp thần ma, thì cũng không thể nào lấp nổi khoảng cách như trời với đất của cấp thần ma và xấp xỉ thần ma, dù có tới mười tiểu đội thì cũng phải chết.
Du Cảnh Hoa đẩy kính mắt, bình thản nhắc nhở: “Nhiệm vụ lần này chỉ là yêu cầu mai phục vào Tấn vương phủ, không phải đi giết Triệu Hằng.”
“Cũng đúng, cũng không phải là nhiệm vụ tử vong, Lục Đạo dù có vô sỉ, thì cũng sẽ không bao giờ bảo chúng ta đi đối phó với nhân vật cấp thần ma.” Loan Nhã Thiến thở phào, vừa rồi thực là cô sợ quá. May mà mỗi lần như thế này, lại có Cảnh Hoa với sự bình tĩnh và tỉnh táo của mình giúp mọi người an tâm lại.
Mao Kình cũng thở phào, cảm khái: “Nhân vật cấp thần ma a, nhân vật cấp thần ma! Thế giới ác mộng không hổ là thế giới ác mộng, chỉ là một nhiệm vụ bình thường mà cũng dính dáng tới cấp thần ma.”
“Đúng vậy, không ngờ tùy tiện một cái nhiệm vụ cũng gặp phải nhân vật cấp thần ma, không gian luân hồi của chúng ta tuy đâu đâu cũng là nguy hiểm, nhưng chủ yếu chỉ là để ma luyện và tìm kiếm cơ duyên, song tới bây giờ, biết bao nhiêu đội ngũ, bao nhiêu con người mà đã có mấy ai trở được thành nhân vật cấp thần ma đâu!” Tiêu Ly lên tiếng.
Du Cảnh Hoa điềm tĩnh nói tiếp: “Theo nhiều năm thu thập thông tin, ta suy luận được trong không gian luân hồi có ít nhất bảy người cấp thần ma, nhưng có người thì đã chết, người thì mất tích, hiện giờ chắc chắn chỉ có hai người mà thôi, một là thủ lĩnh ‘Tiên Tích’ ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, một là thủ lĩnh của ‘Thần Thoại’ – ‘Thiên Đế’.”
“Đúng, cũng chỉ có nhân vật cấp thần ma mới khống chế nổi tổ chức cỡ ‘Tiên Tích’ và ‘Thần Thoại’.” Chúc Thiên Minh gật đầu, “Có điều Tiên Tích ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ và ‘Thần Thoại’ ‘Thiên Đế’ đều thần bí quá, ta chưa bao giờ nghe thấy có ai ngoài hai tổ chức đó nhìn thấy họ bao giờ, dù trong tình huống có mang mặt nạ đi nữa.”
Du Cảnh Hoa lại đẩy kính mắt: “Ta nghi là sau khi họ trở thành nhân vật cấp thần ma thì đều đã rời khỏi Lục Đạo.”
“Rời khỏi Lục Đạo?” Bốn người đều ngạc nhiên, ai cũng lắc đầu, “Không có khả năng. Cho dù nhân vật cấp thần ma có được đủ thiện công, hoàn thành được nhiệm vụ chuyên môn, thì với sự vô sỉ của Lục Đạo, hắn cũng sẽ không để cho họ thoát khỏi mình dễ dàng, mà chắc chỉ cấp cho một số quyền hạn nhất định, ví dụ như không phải đi làm những nhiệm vụ bình thường nữa, mà chỉ khi nào Lục Đạo cần xử lý chuyện gì đó quan trọng mới yêu cầu bọn họ ra tay.”
Aiz, nếu ngay cả nhân vật cấp thần ma mà còn không rời được khỏi Luân Hồi thì đám người mình làm sao còn hi vọng, chỉ có thể sống ngày nào hay ngày đó mà thôi!
Du Cảnh Hoa thản nhiên: “Từng có thành viên ‘Tiên Tích’ muốn kéo ta gia nhập, lúc ấy ta đã hỏi hắn ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn của các người có phải là Luân Hồi giả hay không’, hắn đáp ‘Đã từng’. Hẳn là hắn không nói dối, đương nhiên không thể chỉ từ điểm đó mà khắng định như vậy, có lẽ cao tầng của ‘Tiên Tích’ đã cố ý lừa gạt thành viên của mình, nhưng cũng cho thấy có khả năng Tiên Tích ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ sau khi trở thành nhân vật cấp thần ma đã rời khỏi Luân Hồi.”
Mọi người im lặng một lúc, Mao Kình đột nhiên bật cười: “Chúng ta nói chuyện thủ lĩnh của ‘Tiên Tích’ và ‘Thần Thoại’ để làm gì? Họ có thế nào cũng có liên quan gì tới chúng ta đâu.”
Du Cảnh Hoa lôi ra năm miếng kim loại màu bạc:
“Vạn Giới Thông Thức phù, bản đơn giản, không cần chứng thực thân phận, có thể dùng để trao đổi ở khoảng cách xa, nói chuyện không bị giới hạn về khoảng cách, lại còn có thể đi vào thế giới Vạn Giới Thông Thức, trong đó có rất nhiều công năng, không thua kém gì thế giới khoa học kĩ thuật.”
“Trao đổi khoảng cách xa? Xa tới bao nhiêu?” Mao Kình lập tức thấy hứng thú. Đối với các tiểu đội, chia nhau ra hành động là chuyện đương nhiên, làm sao để mọi người liên lạc được với nhau là cả một vấn đề khó khăn với các đội trưởng, dù ở trong thế giới khoa học kỹ thuật và ma pháp tiên đạo cũng chưa có chỗ nào hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu.
Du Cảnh Hoa mặt không đổi sắc: “Theo giới thiệu, có thể trao đổi với nhau dù ở khắp cả chư thiên vạn giới, dù là thế giới luân hồi khác cũng không bị ngăn cách.”
“Phải không đó? Chém gió quá đi!?” Tiêu Ly không tin nổi nhìn miếng kim loại nhỏ.
“Đây là vật do Ngọc Hư cung ‘Nguyên Hoàng Tiên Tôn’ tạo ra, nó đã vượt qua cấp độ thần ma, có lẽ là có khả năng đó, dù sao chúng ta thử một tí cũng đâu có mất mát gì.” Du Cảnh Hoa nói.
Ồ, thì ra là “Nguyên Hoàng Tiên Tôn”…… đại nhân vật còn vượt qua cả cấp thần ma…… mọi người bán tín bán nghi nhận lấy một mảnh.
Đột nhiên, giọng nói hờ hững của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vọng lên trong tai họ:
“Vạn Giới Thông Thức phù, chỉ sử dụng được trong thế giới ác mộng, rời khỏi lập tức tự động tiêu hủy.”
Mọi người nhìn nhau, Tiêu Ly vỗ mạnh vào đùi: “Làm! Thực là có thể liên lạc trong các thế giới luân hồi khác!”
Nếu không phải vậy, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cần gì phải hạn chế phạm vi sử dụng của Vạn Giới Thông Thức phù?
Loan Nhã Thiến cũng giọng căm hận: “Lục Đạo thối tha, không biết xấu hổ!”
Chúc Thiên Minh cười khổ: “Lục Đạo cũng có một điểm tốt, mắng nó cỡ nào nó cũng không nổi giận mà trừng phạt chúng ta.”
Họ đã làm nhiệm vụ ở một vài thế giới khoa học kỹ thuật, Vạn Giới Thông Thức phù lại có tân thủ dẫn đường, nên rất nhanh đã nắm vững được các công năng của nó.
Sau khi nghiên cứu, Chúc Thiên Minh vừa mừng vừa sợ: “Môn thần công kia có thể tải xuống từ trang dạy học của Nam Hoang!”
Nếu không mua, không tu luyện, chỉ để tham khảo, chắc là không sao đâu nhỉ!
Y lập tức làm một loạt thao tác, sau đó cả người ngơ ra.
“Sao thế?” Mao Kình còn đang chờ y chia sẻ kinh nghiệm hỏi.
Chúc Thiên Minh ngơ ngác: “Lục Đạo, Lục Đạo động tay chân, chức năng tải xuống hiện ra toàn là hoa tuyết, ngay cả những bài thảo luận liên quan cũng không hiện ra được luôn……”
“Mịa! Lục Đạo đúng là quyết tâm không cần mặt mũi!” Tiêu Ly chậc lưỡi, giọng đầy bất đắc dĩ, bởi vì đám bọn hắn không hề có khả năng phản kháng.
“Cái này chứng tỏ Vạn Giới Thông Thức phù của Nguyên Hoàng Tiên Tôn có khả năng uy hiếp tới hệ thống thiện công của Lục Đạo……” Du Cảnh Hoa u ám lên tiếng.
Mọi người lặng đi, sau đó không hẹn mà cùng xông vào Vạn Giới thương thành, đây trở thành chỗ có tác dụng lớn nhất với họ lúc này.
Cẩn thận nghiên cứu xong, Mao Kình cảm khái: “Vật phẩm võ đạo, tiên đạo ở Vạn Giới thương thành không thua kém gì Lục Đạo, nhưng sản vật của những thế giới hiếm lạ, cổ quái thì lại quá ít, về mặt này, Lục Đạo thực là xuất sắc.”
“Những vật cấp cao cũng vậy, thần binh, pháp bảo và tiên đan cao cấp của Vạn Giới thương thành rất rất ít, nhưng không cần phải hoàn thành nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, chỉ cần trả giá vừa lòng người bán là có được rồi.” Loan Nhã Thiến một phát nhắm đúng trọng tâm.
Cả đám ngươi một lời ta một câu, Du Cảnh Hoa cũng tham gia:
“Về mặt bảo binh lợi khí, linh đan diệu dược, theo ta hai bên ngang ngửa, bên Lục Đạo còn có nhiều hơn một chút, phẩm chất thì chưa biết ai cao ai thấp.”
“Đương nhiên, Lục Đạo vượt hơn hẳn thần ma, chế binh luyện đan đối với nó chỉ là tốn chút thời gian mà thôi, chưa kể còn có những kẻ như chúng ta làm cu li đi vơ vét nguyên liệu về bán rẻ cho nó, trong khi vật phẩm ở trong thế giới ác mộng này không thể nào đều do một tay Nguyên Hoàng Tiên Tôn tạo ra.” Mấy người Mao Kình chẳng chút ngạc nhiên về chuyện này.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Du Cảnh Hoa chớp mắt: “Còn những mặt khác, thì Vạn Giới thương thành tốt hơn, nhưng Lục Đạo đã cảnh cáo, không thể mua những vật phẩm đó, ngay cả bán ra cũng có hạn chế nhất định.”
Mấy người lại ngây người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Lục Đạo có cần phải chắn hết đầu lẫn đuôi vậy không? Để cho đám mình kiếm tí điểm thì chết hả?!
“Thôi, thảo luận nhiệm vụ trước đi.” Mao Kình nói, nhìn Du Cảnh Hoa.
Du Cảnh Hoa đã chuẩn bị sẵn rồi: “Từ việc ngay cả bản bình thường của Vạn Giới Thông Thức phù cũng cần phải kiểm tra thân phận cho thấy Tấn vương phủ sẽ không có khả năng để cho những kẻ lai lịch không rõ như chúng ta dễ dàng vào đâu!”
“Tạo thân phận giả nha?” Chúc Thiên Minh đề nghị.
“Vạn Giới Thông Thức phù giúp việc kiểm tra thân phận ở các nơi khắp Đại Chu liên thông với nhau, giả tạo nhất định sẽ bị phát hiện.” Du Cảnh Hoa không chút khách khí phủ quyết, “Lục Đạo không đưa thẳng chúng ta đến Trường Nhạc, mà đến cái thành nhỏ xa xôi này, hẳn nhiên là để chúng ta làm ra một cái thân phận thật.”
“Thân phận thật?” Loan Nhã Thiến không hiểu kịp.
Du Cảnh Hoa gật đầu: “Những thành nhỏ xa xôi kiểu này luôn có những gia đình sống ẩn dật, hoặc sống trong vùng núi non vắng vẻ, không liên hệ với bên ngoài, nên sẽ không có hộ tịch.”
“Nhưng nếu làm hộ tịch kiểu này sợ không qua được thẩm tra của Tấn vương phủ.” Mao Kình kinh nghiệm khá là phong phú.
Du Cảnh Hoa đã có định liệu trước: “Những thành nhỏ ở xa khả năng chỉ có hạn, chúng ta chỉ cần thao túng tâm linh, qua mặt quan phủ, dẫn những người chúng ta sẽ thay thế thân phận đi đăng kí hộ tịch dạng gia đình ở ẩn, sau đó thế thân những người đó, bình thường đâu có ai quan tâm là vừa nhập tịch hay nhập tịch bao lâu đâu, nên không sao cả.”
“Được, cứ làm như vậy!” Mao Kình thấy cách này cũng hợp lý, quyết định luôn.
Sau một phen bận rộn, họ đã trở thành con dân Đại Chu, cả bọn nhìn thẳng về phía đông nam, vừa hồi hộp vừa căng thẳng:
“Trường Nhạc, chúng ta đến đây!”
Hi vọng sẽ có thu hoạch tốt, không bị nhân vật cấp thần ma phát hiện.