Nhất Thế Chi Tôn - Chương 68: Thạch miếu cổ xưa
Trong tĩnh thất u ám, quanh thân Mạnh Kỳ trở nên thâm thúy, tựa như bầu trời đêm không trăng không sao.
Hắn lặng lẽ vận chuyển Vô Cực và Đạo Nhất hai ấn, che mắt Thiên Cơ và nhân quả, ở bên cạnh đột nhiên hiện ra một bóng dáng mà ngoại giới khó mà nhìn thấy được, chính là Hoàng Tuyền hài cốt thu nhỏ, với những cái gai xương dữ tợn, huyết hoàng hơi nước ô uế.
Mạnh Kỳ Phân Thần hóa niệm, bay ra một đạo Hỗn Độn chi Quang, rơi vào bộ hài cốt, khiến nó sinh ra huyết nhục và tóc, biến thành một lão giả mặc cẩm bào, tóc đen mun, tóc mai hoa râm, mặt mũi vô cùng bình thường, nhưng nếu nhìn thật kĩ, sẽ phát hiện sâu trong con ngươi đen có ẩn giấu sinh cơ màu trắng nhộn nhạo, trong màu trắng lại có màu đen tĩnh mịch, trong màu đen lại cất giấu màu trắng, cứ thế tuần hoàn, tầng tầng xen lẫn, nhưng lại không có ngọn nguồn, khiến người ta tâm thần khi sa vào là khó mà rút ra được.
Thân ảnh vừa hiện, lập tức biến mất ở trong tĩnh phòng, không thấy đâu nữa.
Nếu muốn lấy “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” man thiên quá hải, thì phải làm cho thật giống. Ngoài sáng giúp sư phụ hoàn thiện tịnh thổ, trong tối cũng không thể nhàn rỗi, phải ngầm chuyện có liên quan tới âm tào địa phủ, vừa đúng lúc dùng tới Hoàng Tuyền hài cốt, xuyên qua thông đạo bí mật Tề sư huynh đã cho biết, lẻn vào Cửu U, điều tra hành tung Hoàng Tuyền chuyển thế, dùng nó để thu thập thêm nhiều bí mật về Sinh Tử nguyên điểm, để sau này khỏi bị Phong Đô đại đế lừa gạt, mà trong mắt người ngoài, truy tìm tung tích Hoàng Tuyền chuyển thế thân chính là ý muốn nhằm vào âm tào địa phủ, dùng cái này để che giấu đi mục đích thật sự của mình.
Như thế, dù sau này có phát hiện ra được dấu vết, thì các kẻ đại thần thông cũng chỉ bảo rằng “Không ngoài sở liệu” “Quả thế” “Tô Mạnh quả thật là minh tu sạn đạo ám độ trần thương” mà thôi.
Họ sẽ bỏ qua chuyện của sư phụ.
Về phần Bỉ Ngạn đại nhân vật, đã có Thanh Đế thậm chí Nguyên Thủy Thiên Tôn che lấp, nên hi vọng qua mắt được họ cũng không ít.
Hoàng Tuyền hài cốt biến mất, tĩnh thất lại trở về yên tĩnh.
…………
Bình nguyên mênh mang rộng lớn, đưa mắt nhìn lại, bốn phía đều không thấy giới hạn, có một cảm giác hoang vắng mà cổ xưa, mặt đất một màu đỏ thẫm như do máu thịt đã tích lũy ngàn vạn năm xâm nhiễm mà thành, nhộn nhạo huyết tinh dữ tợn và thị sát tàn nhẫn.
Trên trời cao, một mặt trời đen lặng lẽ đứng đó, tỏa ra sự âm trầm và nóng rực, khiến nơi này dù đang là ban ngày nhưng hôn trầm tựa như chạng vạng.
Nơi này là Cửu U tầng thứ năm.
Hai thân ảnh xẹt qua hoang nguyên, kéo theo một đường máu nồng đậm như đang đuổi theo cái gì đó. Nơi này bởi vì quanh năm suốt tháng đều có đánh nhau, nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy được khe rãnh, đầm lầy và ám hà, rất thích hợp để né tránh.
“Khốn kiếp, lại chạy mất rồi.” Một âm thanh khàn khàn thô dày vang lên, hai đạo độn quang ngừng lại.
Người nói chuyện là một nam tử khuôn mặt xấu xí, thân hình cao lớn, cơ nhục rắn chắc, vỏn vẹn chỉ quấn một tấm da ở quanh hông, làn da màu sẫm gần như đen, ẩn ẩn có những hoa văn quỷ dị, mắt đầy sát khí và phẫn nộ, tay xách một thanh trường đao hắc trầm nhuộm đỏ.
“Tu Luân, phía trước là đã tới Hoàng Tuyền , lúc này không có âm thuyền, cách Lưỡng Giới kiều lại xa, nhất định hắn không qua sông được, mà đang trốn ở gần đó.” Người còn lại là một nữ tử, dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp, cầm trong tay song kiếm răng cưa.
Nam tử mặt xấu xí trợn mắt nhìn trước, chỉ thấy một đoạn huyết hoàng trường hà cuồn cuộn chảy qua, mơ hồ nghe thấy được tiếng quỷ khóc hồn, dù Hắc Nhật nhô lên cao, cũng không che được những trận hàn ý.
Họ chính là cường giả của A Tu La bộ tộc nơi này, mới vừa đại chiến một trận với cả trăm tà ma ở gần đây, giết nhau thây ngã khắp nơi, khắp nơi đều là tay đứt chân cụt, nhưng có một kẻ quan trọng thừa lúc lộn xộn đã chạy thoát.
Hai người đã bị dục vọng giết chóc làm cho đỏ mắt quyết cắn chết không buông, một đường đuổi theo, cho tới tận bờ Hoàng Tuyền này.
“Đúng lắm. Không có âm thuyền và Lưỡng Giới kiều, dù có là thuỷ tổ cũng không vượt qua nổi Hoàng Tuyền, tên đó càng không có cái năng lực đó.” Tu Luân nghiến răng.
Hoàng Tuyền và Minh Hải là dị vật xếp hàng đầu Cửu U, tượng trưng cho tử vong và sinh cơ, cho nên trên không của nó không thể phi độn được, phải nhờ vào mười cái “Lưỡng Giới kiều” để đi qua. Mỗi tầng Cửu U đều có một cái cầu, cái thứ mười rất là thần bí mông lung, chỉ có một ít Tà Thần và tà ma là từng nhìn thấy nó, chẳng biết thông tới đâu.
Ngoài ra, chỉ có âm thuyền với chất liệu đặc thù là nổi được trên nước sông Hoàng Tuyền. Nước này không phải tầm thường, Tiên rơi vào, bị cọ rửa, cũng sẽ trầm luân, quên đi mọi kí ức quá khứ, trở thành thủy quỷ trọn đời không thể giải thoát.
Dù có công pháp, thần thông đặc thù hay bảo vật hộ thể, trong khoảng thời gian ngắn khỏi bị ảnh hưởng, thì ở trong Hoàng Tuyền cũng có cực nhiều không đếm xuể những oan hồn trầm luân cũng sẽ cuốn lấy những kẻ tới chỗ chúng cho tới khi cùng chết.
Tu Luân nói xong, thì thở dài: “Bố Lan, ngươi quả thật còn mạnh hơn ta, có thể thoát khỏi ảnh hưởng của thiên tính sát lục, còn có thể đưa ra những suy đoán lý trí.”
Bộ tộc A Tu La sinh ra trong chiến đấu, lớn lên nhờ sát lục, bản tính là như thế, số mệnh đã chú định, họ đắm chìm ở trong đó, chẳng khác gì Tà Thần, tà ma, ác quỷ, oan linh trải khắp Cửu U, đương nhiên, họ sát lục là để lấy lòng Cửu U, để lấy được “Phần thưởng”, tăng cường thực lực tới một mức độ nhất định thì sẽ xuất hiện lý trí, có thể miễn cưỡng khắc chế được bản tính, như thế mới có thể tiếp tục trưởng thành, nhưng ảnh hưởng của bản tính là thứ luôn luôn tồn tại, dù có đạt tới cấp độ của Đại Tự Tại Thiên Tử, Tà Thần Hoàng Tuyền thì cũng không thể thoát khỏi được hoàn toàn, trừ phi trở thành cường giả như Ma Chủ, Thiên Sát đạo nhân, tới lúc đó, thứ họ tranh giành chính là đạo lộ.
Bố Lan cười khổ: “Cũng không hơn ngươi bao nhiêu đâu……”
Cô giao hảo với Tu Luân chính là sau khi cả hai có được lý trí, song đều thường bị bản năng làm cho mất đi khống chế. Muốn thoát khỏi số mệnh bi kịch này, khác với những đồng tộc còn lại, thì càng phải chiến đấu, càng phải giết chóc.
Hai người im lặng, độn quang lướt đi, tìm kiếm khắp các khe rãnh và cốc địa, không bao lâu sau, đã nghe thấy rõ tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, đã nhìn thấy thạch miếu màu xám xanh bên bờ.
Mỗi lần nhìn thấy cái thạch miếu to lớn mà đơn sơ này, Tu Luân và Bố Lan đều tự nhiên sinh ra cảm giác hoang mang mà an hòa, như đã trải qua thế sự, nhìn thấu dục vọng.
Những thạch miếu tương tự như vầy có rất nhiều, ở bên bờ sông Hoàng Tuyền trong những tầng khác, ở bên cạnh di tích Minh Hải, nghe nói là đã có từ khi Cửu U sáng lập tới nay, cũng có nghe đồn là vì phong ấn một khủng bố nào đó nên sau này mới xây dựng, Tu Luân và Bố Lan sinh ra chưa tới một trăm tám mươi tuổi nên đương nhiên không biết được cái nào mới đúng.
“Có khi nào hắn trốn vào trong miếu không?” Bố Lan hỏi.
Sự an hòa của thạch miếu xung đột với bản tính của đám tà thần tà ma, khiến bọn chúng vô cùng không thoải mái, nếu không phải không phá hủy được thì chúng đã sớm san bằng những thạch miếu này, nhưng trốn vào trong đó cũng có thể xem là một biện pháp.
Tu Luân đi nhanh tới trước thạch miếu: “Kiểm tra là biết thôi.”
Thạch miếu đơn giản, không có biển đề, trong thiền đường dùng đá đen đỏ thường thấy ở Cửu U khắc hình một tượng phật không mặt (Vô Diện chi phật), màu đá đỏ thẫm như đen làm phật như toàn thân nhiễm máu, nhưng lại mang tới cảm giác an bình tường hòa rất kì quái, mộc ngư, thanh đăng, bồ đoàn vân vân cũng đều làm bằng loại đá đó.
Phía trước Vô Diện chi phật có một người đứng, tay chắp sau lưng, mặc trường bào đỏ thẫm, tóc xõa tung, da tái nhợt.
Người này mặt mày rất phổ thông, con mắt như là ẩn chứa từ ý, chỉ nhẹ nhàng đảo qua một cái, Tu Luân và Bố Lan liền như trúng phải mê hồn chi thuật, không kềm chế được đi qua.
“Bãi máu dưới chân y cảm giác rất quen thuộc, hình như chính là tên tà ma bọn ta đang đuổi giết……” Bố Lan ngắm nghía bãi nước màu huyết hoàng dưới đất, nghĩ.
Hai bàn tay nam tử bào đỏ tỏa ra hồng quang, y khẽ hỏi:
“Gần đây các ngươi có nhìn thấy ai giống thế này không?”
Trong đầu Bố Lan và Tu Luân tự nhiên hiện ra một thân ảnh mặc bào đen, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt một đen thui, một trắng bóc, vô cùng quỷ dị.
Tu Luân thành thực đáp: “Đã từng gặp. Gã vào trong miếu này, sau đó có khi ẩn hiện ở xung quanh, mấy ngày sau thì biến mất.”
Nam tử kia gật đầu, lẩm bẩm:
“Hoàng Tuyền chuyển thế thân biến mất ở quanh đây?”
“Đúng vậy, Hoàng Tuyền chuyển thế thân chính là biến mất ở trong này.” Từ bên ngoài miếu, một giọng nói vừa già vừa trẻ vọng vào.
Bố Lan và Tu Luân quay phắt lại, mới phát hiện ngoài cửa miếu không biết từ lúc nào có một người, có vẻ là người đã có tuổi, mặc cẩm bào, tóc đen mun, nhưng thái dương hoa râm, mặt mũi rất phổ thông, chỉ có trong đôi mắt như là cất giấu những tầng lốc xoáy hai màu đen trắng.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nam tử bào đỏ nheo mắt: “Các hạ là ai? Cũng muốn đi tìm tung tích Hoàng Tuyền chuyển thế thân?”
Với thực lực của y hiện giờ chính là nằm trong hàng đầu của Cửu U, người ngang hàng không quá tám mươi, y đều biết hết, nhưng lão giả tà dị này lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Là người ngoài vào, hay là hóa thân của người nào đó?
Lão giả chắp tay sau lưng đi vào, cười khẽ:
“Lão phu là ai không quan trọng, quan trọng là đó là chỗ nào.”
Lão giả dù nói chuyện, mắt vẫn không dời khỏi pho tượng Vô Diện chi phật, lướt qua Tu Luân và Bố Lan, lướt qua nam tử bào đỏ, tới hương án mới dừng, nhìn pho tượng phật, cảm khái:
“Nếu lão phu cảm giác không sai, đây là bút tích của Linh sơn Phật Tổ.”
“Phật Tổ?” nam tử bào đỏ ngạc nhiên quay qua nhìn Vô Diện chi phật.
Lão giả búng tay, thắp sáng thanh đăng bằng đá.
Phù một cái, cả miếu sáng bừng lên, sáng tới từng ngóc ngách. Nam tử bào đỏ không nhịn được đưa tay lên che mắt, Tu Luân và Bố Lan nhắm ngay mắt lại, lùi liền mấy bước.
Lão giả này chính là Hoàng Tuyền hóa thân của Mạnh Kỳ, đã vào Cửu U được một thời gian, từ nơi Hoàng Tuyền chuyển thế thân xuất hiện lần đầu tiên truy tìm đến nơi này, đây là tòa thạch miếu thứ ba mà hắn gặp!