Nhất Thế Chi Tôn - Chương 12: Các bên đều có mưu đồ
Từng luồng khí tức mạnh mẽ từ khắp nơi hàng lâm xuống nơi biên giới của Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương, ai nấy mang theo Bát Bộ Thiên Long, La Hán Kim Cương, Minh Vương Bồ Tát của mình, trùng trùng điệp điệp, khí thế quyết liệt, chỉ đại thần thông giả cũng đã có tới bảy tám vị.
“Đại Thế Chí, Vị Lai Tinh Túc, Tổ Bồ Đề, Vô Lượng Tuệ Phật……” Từ Hàng đạo nhân điểm danh từng người, có người ngày xưa từng ngang hàng với bà, có người sau này thành Phật, kể cả hai phái Tây phương Cực Lạc thế giới và Bồ Đề Trí Tuệ tịnh thổ, nói cách khác, Bồ Đề Cổ Phật không biết vì sao lại tạm thời bỏ qua hiềm khích, toàn lực giúp đỡ A Di Đà Phật.
Lúc này, ngoài hai Tạo Hóa viên mãn Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Phật Tổ tương lai Di Lặc, các thế lực cao tầng của Phật môn đều dốc ra hết lực lượng, định lấy khí thế sư tử vồ thỏ nhổ Chân Không gia hương!
Dù có Linh sơn chi kiếp, Phật môn vẫn có nội tình thâm hậu, chỉ riêng cấp độ Tạo Hóa kẻ đại thần thông đã có số lượng gấp mấy lần La giáo!
“Cho dù năm đó Vô Sinh lão mẫu lấy được Phong Thần bảng, chuyển đi Phong Thiên đài, nhờ đó mà chỉnh thể thực lực của thần sứ La giáo tăng vọt, nhưng dù có như vậy, tính cả Trấn Nguyên tử, cũng mới chỉ có ba Tạo Hóa, đối mặt với Phật môn toàn lực ứng phó, e chỉ có nước Kim Hoàng tự mình ra sân.” Từ Hàng đạo nhân ngẫm nghĩ, “Bà ta có di thể của Đường Tam Tạng, có thể dùng nó để thúc giục Vô Thượng chân phật, hai bên đều có chung mục tiêu đối kháng Phật môn, nên hẳn sẽ hợp tác với nhau, nhưng nếu như A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật vẫn tiếp tục hợp tác thế này, thì cơ bản là Kim Hoàng không có cơ hội giành phần thắng.”
A Di Đà Phật là một trong những Bỉ Ngạn mạnh nhất, còn khống chế được Phục Hoàng, Bồ Đề Cổ Phật chém ra Chuẩn Đề đạo nhân cũng có tiêu chuẩn gần Bỉ Ngạn, hai người liên thủ, Kim Hoàng dù có mạnh tới mức nào, có đạt tới Đạo Quả sơ hình, lại có Vô Thượng chân phật giúp đỡ, thì cũng vẫn kém hơn một khúc – đừng thấy xưa kia khi Bỉ Ngạn, A Di Đà Phật không có vẻ gì là ghê gớm, thì chỉ mỗi một chiêu khống chế Phục Hoàng cũng đã đủ làm người ta kinh hãi. Khi ấy đối thủ của lão lại là Nhất Khí Hóa Tam Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cho dù bởi vì mạt kiếp đã bị yếu đi nhiều, nên hai bên mới đánh nhau ngang tay, nhưng như thế cũng đủ nhìn thấy được người này không phải dễ chơi.
“Bây giờ, Kim Hoàng muốn bảo tồn Chân Không gia hương, chỉ có thể hi vọng có người ngoài giúp đỡ. Chưởng giáo Thiên Tôn không cần phải nói, Ma Phật, Đạo Đức sư thúc và Thanh Đế đều không có ai muốn thấy Phật môn quá mạnh, vượt qua tầm khống chế.” Từ Hàng đạo nhân thầm thở dài, kết quả chuyện này ra sao, không tới phiên mình định được.
Đúng lúc này, bà bỗng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Không gia hương, nhìn thấy thần quang bao phủ khắp trời đất của nơi ấy nhanh chóng co lại. Các thần linh được La giáo sắc phong và các sứ giả truyền giáo cũng bị ‘cuốn’ đi theo, sau đó các tầng cấm chế hiện lên, bảo vệ chuyển dịch tất cả vào trong hỗn độn.
“La giáo cứ thế bỏ đi ‘Gia hương’ ở trong Chân Thật giới?” Từ Hàng đạo nhân nhíu mày kinh ngạc.
Chưa giao thủ lấy một chiêu, La giáo đã sạch sẽ lưu loát nhận thua, rút khỏi Chân Thật giới, chỉ lưu lại âm tào địa phủ đã dung nhập nguyên bản Chân Không gia hương?
Quyết định này quả thực đã vượt qua suy đoán của Từ Hàng, cũng như các đại thần thông Phật môn Đại Thế Chí, Vị Lai Tinh Túc Phật, khiến họ đều ngạc nhiên tới mức không kịp phản ứng.
Ở giữa Phật quốc dưới đất, Di Lặc ngồi ngay ngắn trên đài sen, lẩm bẩm:
“Đây chính là sự quyết đoán của Bỉ Ngạn giả?”
Thấy tình hình không ổn, tương lai này khó sửa nên quyết định nhanh chóng, không chút lằng nhằng buông tay luôn?
Tới ngày hôm nay, âm tào địa phủ đã độc lập thành một giới, sau khi dung nhập Chân Không gia hương, xem như đã thành một phần đàn tràng của Vô Sinh lão mẫu, không phải những kẻ đại thần thông có thể lay động được.
Một cuộc chiến đã tới nơi lại hóa thành không, các sinh linh trong Chân Thật giới không ai hay vừa rồi mình đã tránh được một kiếp.
“Nhưng mà với sự cực đoan của tín chúng La giáo, nếu không ép buộc làm phật quang độ hóa, e là sẽ có nghiệt lớn đại giết chóc……” Từ Hàng đạo nhân phục hồi tinh thần, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đây chính là ý khi bảo ta xuống hạ giới cứu khổ cứu nạn của chưởng giáo Thiên Tôn?”
…………
Trong Chân Không gia hương.
Phật Đà trắng thuần đột nhiên tỏa ra ánh sáng mênh mông, thuần khiết không lẫn chút tạp chất nào, sáng tới mức Tạo Hóa kẻ đại thần thông đều không dám nhìn thẳng vào, nó lên tiếng:
“Vì sao không để ta ra tay?”
“Vì sao lại khuất phục đám ngụy phật đó?”
Sâu trong Chân Không gia hương, một vầng trăng tròn trịa không ngừng tỏa ra ánh sáng thánh khiết, một giọng nói vọng ra, đạm mạc băng lãnh: “Chưa tới lúc.”
Vô Thượng chân phật không phải là kẻ điên rồ như Thiên Đạo quái vật, nghe một cái là hiểu ngay ý của Kim Hoàng. Lúc này nếu khai chiến với Phật môn, đám Đạo Đức Thiên Tôn, Thanh Đế, Ma Phật sẽ không ra tay, mà ngồi đó nhìn hai bên đánh nhau, để cho Phật môn đánh La giáo tới tàn phế, sau đó mới ra tay áp chế Phật môn. Nếu La giáo chủ động buông tay, Phật quốc dưới đất đã nhất thống địa bàn Đại Chu, hiện đã đạt tới trạng thái cường thịnh, sau mấy năm nữa tiêu hóa, đại nguyện của Di Lặc cũng sẽ hoàn thành được hơn một nửa, có đủ động lực để trùng kích Bỉ Ngạn.
Tới lúc đó, để thế của Phật môn không trở nên quá mạnh, nhìn A Di Đà Phật càng gần Đạo Quả, đám Bỉ Ngạn Đạo Đức Thiên Tôn, Ma Phật nhất định sẽ tới “Cầu” Kim Hoàng ra tay, đảo ngược lại tình hình ngày hôm nay.
“Vậy chúng ta kiên nhẫn đợi.” Vô Thượng chân phật nghĩ không bao lâu nữa sẽ được tha hồ ‘ăn’ đám ngụy phật kia, trong lòng vô cùng kích động.
Từ trong vầng trăng sáng, giọng nói lại vọng ra:
“Nếu chỉ đợi không, thì không đủ.”
Từ trong Chân Không gia hương bỗng tỏa ra tịnh quang huyền hoàng, tiếng phật xướng vang vọng, một Kim Thân Phật Đà mơ hồ hiện ra.
Thấy vậy, quang mang trắng thuần của Vô Thượng chân phật không ngừng chấn động, khiến cả Chân Không gia hương chớp lóe không chừng.
Nó kích động: “Ngươi định làm gì?”
Đó là di thể của Chiên Đàn Công Đức Phật, đó là Đường Tam Tạng Kim Thân!
Vầng trăng kia bỗng nhiên trở nên rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy được thân ảnh của Kim Hoàng, thản nhiên nói:
“Các Bỉ Ngạn đều biết ta có được di thể của Đường Tam Tạng, giờ ta sẽ dùng nó để dụ ngươi.”
“Nay ta đưa nó cho ngươi, để ngươi thôn phệ nó, xem xem sau khi ngươi thành viên mãn sẽ xảy ra cái gì.”
“Hai sản phẩm Đạo Quả để lại hợp nhất với nhau có thể vượt qua biến số Bỉ Ngạn dự kiến hay không.”
“Ta thực mỏi mắt mong chờ.”
Kim Thân bay ra, bay thẳng về phía Vô Thượng chân phật. Quang mang trắng thuần nhất thời đại thịnh, sung sướng tới cùng cực.
…………
Chính giữa Tây phương Cực Lạc tịnh thổ, A Di Đà Phật ngồi trên đài sen, kim thân một màu xanh ngắt, phật quang trọn vẹn.
Bên dưới đài sen, đối diện với A Di Đà Phật là một thiếu nữ mặc áo trắng thuần khiết, xinh đẹp, khí chất thần thánh, khóe miệng lúc nào cũng như đang cười.
Cô mỉm cười chắp tay:
“Tướng công nhà ta bảo ta tới đây nghe Phật pháp.”
A Di Đà Phật khép hờ mắt, không trả lời.
…………
Ngoài thanh minh, Hàn Quảng hóa thành một đạo độn quang, lướt đi trong hư không u ám.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thông qua Lục Áp, y và Ma Phật đã trở thành đồng minh, lại nảy sinh ra hi vọng. Lần này là y đang đi tìm thế giới bốn mươi năm nhất mộng ngày xưa, mảnh vỡ trụ quang do Quang Âm đao bổ ra!