Nhất Thế Chi Tôn - Chương 17: Dư ba lượn lờ
Trước đó một chút, khi trời còn chưa sụp, Cửu Trọng Thiên chìm trong biển lửa, lôi đình, khe hở và hỗn động, nhất là tầng trên cùng gần như đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn sót lại mấy chỗ ít ỏi mà thôi.
Mạnh Kỳ xuất hiện, trên đầu là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân buông xuống u quang bảo vệ hắn. Một bước bước ra, đã tới bên cây Kiến mộc khổng lồ.
Tuy rằng lúc ấy Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại câu rằng “Đạo Quả không mượn ngoại vật”, nhưng tới đời sau, khi tiến vào nơi này, lại chưa từng phát hiện quả cây Kiến mộc tồn tại, lần này tiến tới, là muốn nhìn xem vị Bỉ Ngạn nào đã lấy nó đi, khiến tương lai vì thế mà sinh ra biến hóa.
Kiến mộc chống trời, xuyên vào hỗn độn, xuyên tới vô cùng, không thể nhìn thấy được đầu cành, lúc này lại có thể nhìn thấy ở nơi ấy rải xuống thanh quang mông lung, một quả thực như bao hàm mọi sắc thái mọi quy củ mọi đạo lý mọi khả năng mọi đạo văn, tất cả những khái niệm và miêu tả trái ngược nhau đều nằm chung vô cùng hoàn mỹ.
Kẻ đang nâng quả là một bàn tay màu trắng vàng, lần ngược theo tay, Mạnh Kỳ nhìn thấy một tăng nhân cao sáu trượng, xanh xao vàng vọt, mắt đầy từ bi.
Phật Tổ!
Sa Bà thế giới giáo chủ, một trong hai siêu thoát giả duy nhất!
Thì ra là ông ta!
Lúc này, ý chí mạnh mẽ của Bồ Đề Cổ Phật, A Di Đà Phật, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều nhanh chóng rút đi, không có ai tranh giành quả cây với Linh sơn Phật Tổ.
Thấy vậy, Mạnh Kỳ đột nhiên hiểu ra, vì sao Thiên Đình rơi xuống không bao lâu, Phật Tổ ở Linh sơn nhập diệt, thân thành đạo quả.
Pháp môn Phật Tổ siêu thoát tuy có chỗ cải thiện, nhưng trên cơ bản vẫn là theo con đường Đạo ngày xưa, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn nói không mượn ngoại vật, buông tay không tranh, nhưng ông ta lại tới lấy quả cây Kiến mộc, vật này đối thành tựu Đạo Quả quả thực có tác dụng nhất định nào đó, nếu không làm sao lại có thể khiến Thiên Đế động tâm, ý đồ giấu diếm?
Tay nâng quả cây Kiến mộc, Phật Tổ đột nhiên quay qua nhìn về phía Mạnh Kỳ, hai mắt chứa chư thiên vạn giới, Cửu U Địa Ngục và những nơi gần đạo.
Bị ông ta nhìn chăm chú, Mạnh Kỳ khẽ cười, không chút do dự đối mắt với ông ta, không chút nao núng.
Ba!
Ở một bên, quang mang bùng nổ, thuần túy tới vô cùng, nhưng ở bên kia, hư không u ám tới cực điểm, hiện ra hỗn độn, bao hàm cả quá khứ tương lai, đồng hóa vạn sự vạn vật, nơi hai người giao mắt với nhau, nửa là quang minh nửa là hắc ám, tranh giành, triệt tiêu lẫn nhau, mọi thứ như đều không còn tồn tại.
Phật Tổ đã thành Đạo Quả, thân ảnh ông ta lưu lại còn có thể là ai?
Vô Thượng chân phật!
Ngay khi Vô Thượng chân phật lộ ra bốn mươi cái răng Phật, trên người Mạnh Kỳ chợt có một vật rung động, tỏa ra một khí tức khiến Vô Thượng Chân Phật sợ hãi.
Đó là di thể sau khi kim thiền thoát xác!
Đó là vật có thể khắc chế mình!
Vô Thượng chân phật không dám ở lại, lập tức tay kết ấn pháp, thi triển thần chưởng, tan đi địa hỏa phong thủy, tứ đại giai không của mình, ẩn trốn chạy đi.
Mạnh Kỳ không định đuổi theo, hắn lấy Kim Thiền chi xác, thong thả vuốt ve.
Vật này vốn chả có tác dụng gì, không ngờ lại có thể áp chế và làm suy yếu Vô Thượng chân phật, nếu dùng tốt, có thể thay thế thần binh cấp Bỉ Ngạn.
Đã biết được tung tích quả cây Kiến mộc, thân ảnh Mạnh Kỳ cũng biến mất, chỉ để lại dấu vết, quay trở về Côn Luân giới Ngọc Hư cung.
…………
Trường Môn đảo, một nơi linh tuyền chi địa.
Hạ Tú theo thường lệ tới xem hạt sen mình trồng có nở hoa chưa. Mấy năm nay, hình như nó đã bị chết héo, mãi mà chẳng có nửa điểm động tĩnh, nhưng càng như vậy, càng khiến cô cảm giác hạt sen không phải là phàm vật.
Cô còn chưa đi tới gần, thì sắc mặt thay đổi, nhận ra ao nước mình trồng hạt sen và linh tuyền gần đó đều đang sôi trào.
Hạ Tú vội chạy tới xem, nhìn thấy nước trong ao cứng lại như đá, hạt sen đã không còn, chỉ để lại ba cánh hoa tươi mát ướt át.
“Hạt sen nở hoa, rồi tự bay đi?” Hạ Tú lập tức hút lấy ba cánh sen trắng kia lên.
Chúng nó vừa vào tay, nhất thời hóa thành khí tức, chui vào trong người Hạ Tú, làm tăng tư chất cô lên.
Chỉ sau mấy hơi, Hạ Tú đã được thoát thai hoán cốt, thân nhẹ như yến, còn hơn cả mười năm khổ tu!
Cô lấy lại bình tĩnh, lấy Vạn Giới Thông Thức phù ra, liên lạc với Đàm Bình, kể lại chi tiết chuyện vừa rồi cho hắn nghe, muốn nghe ý kiến của một người càng ngày kiến thức càng rộng rãi như hắn.
Đàm Bình đã lấy được bảo tàng đầu tiên Thủy Tổ bố trí, về tới Trường Môn đảo, hiện đã thành tựu Đại Tông Sư, cách Pháp Thân chỉ có một bước xa, sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, con đường tiến lên Truyền Thuyết sẽ trở thành bằng phẳng.
“Việc này có khi nào liên quan tới chuyện ‘Bạch Liên thánh mẫu’ ý đồ chứng đạo ở trung thổ hay không?” Đàm Bình tất nhiên biết Hạ Tú thấy đoạn lịch sử kia là mang ý nghĩa gì, biết bộ thi thể kia là nhục thân khi xưa của “Bạch Liên thánh mẫu” hiện giờ.
Hạ Tú nửa tin nửa ngờ: “Thôi. Dù sao chuyện cũng đã chấm dứt, ta cũng đã được hưởng chỗ tốt, thoát thai hoán cốt.”
“Không sai, loại chuyện này nhất định không nên đi tìm tòi tới cuối cùng.” Đàm Bình nói.
Nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác có cái gì đó không đúng, giống như lịch sử ban đầu không nên là như thế này.
Dù Thủy Tổ có chuyển thế, nhưng không thành Truyền Thuyết, không chứng Tạo Hóa, thì cũng không thể nhận ra được lịch sử quá khứ đã bị sửa đổi.
…………
Trải qua hơn mười năm khôi phục, thế giới Vạn Giới Thông Thức đã lại có khí tượng phồn thịnh như hơn trăm năm trước, ở trong thế giới ảo luận võ với nhau, lại mở vạn giới lôi đài tái, các nhóm trao đổi võ đạo, trang web dạy học, video trực tiếp, diễn đàn tranh đoạt vân vân!
Trong giang hồ trà quán, một người trưng ra một bức tranh màu vàng nâu, vẽ một đạo nhân trẻ tuổi đứng trên đỉnh núi, mặc đạo bào màu sẫm, đội mũ kiểu cổ, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất sâu thẳm, đang ngẩng đầu nhìn Cửu Trọng Thiên sụp đổ, hỏa cầu rơi xuống.
Kẻ mở topic nói: “Đây là một bức tranh mới khai quật được từ một di phủ thời Thượng Cổ, ghi chú là cảnh tượng khi Thiên Đình rơi xuống, các ngươi xem xem người này giống ai?”
Rất nhanh, đám người “Thiên Thủy chi hồ” lập tức trả lời: “Thoạt nhìn rất giống vị kia của Ngọc Hư cung lúc trước khi thành đạo!”
“Chẳng lẽ ngài ấy không phải là cường giả mạt kiếp mới sinh ra, mà là Thượng Cổ Luyện Khí sĩ lịch kiếp chuyển thế? Hèn gì tốc độ tăng tiến nhanh như vậy!”
“Đúng, những chuyện và tranh tương tự thời Thượng Cổ, Trung Cổ thậm chí mấy ngàn năm trước cũng đều có xuất hiện!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
……
Cãi nhau một hồi lâu, người phát tranh nói: “Không phải như vậy, các ngươi không nghe nói các Bỉ Ngạn đại nhân vật có thể quay ngược thời gian, trở lại quá khứ sao? Ai càng mạnh, càng có thể xuất hiện ở thời kì càng cổ xưa!”
Tranh luận ngưng bặt, thật lâu sau, “Thiên Thủy chi hồ” mới nói:
“Vẫn có nghe nói, nhưng không làm sao liên hệ nó được với thực tế…… Nếu, nếu, vị kia của Ngọc Hư cung quay về tới thuở ban sơ, vậy có khi nào sẽ chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn thât sự, không có Nguyên Thủy Thiên Tôn khác hay không?”
“Trên lý luận đúng là như vậy……” Người phát tranh cũng không dám chắc chắn.
…………
Hà Mộ đang tĩnh tu, đột nhiên bị Đại thanh căn đánh thức.
“Chưởng giáo lão gia cho gọi.” Đại thanh căn nét mặt toả sáng, tinh thần hưng phấn.
Hao Thiên khuyển tạm thời không trở về Ngọc Hư cung, cho nên Đại thanh căn vô cùng thoải mái, cuối cùng đã thực hiện được ước mơ tha thiết là trở thành người gác cổng cho Ngọc Hư cung thật sự.
Đây là lý tưởng từ khi còn nhỏ của nó.
Hà Mộ đi tới Ngọc Thanh điện, hành lễ với Mạnh Kỳ: “Lão sư triệu kiến, có gì phân phó?”
Mạnh Kỳ chỉ một cái, bay ra một tấm thư giản:
“Ngươi đưa vật này tới Yêu tộc tinh vực Yêu Hoàng điện.”
Yêu tộc tinh vực…… Hà Mộ giật mình, tự nhiên có cảm giác không biết hôm nay là hôm nào.