Nhất Thế Chi Tôn - Nếu Nhất Thế là đô thị (1)
Rầm rầm rầm, rương hành lý nặng nề kéo lê trên mặt đất, trên đầu Tiểu Mạnh, mặt trời chói chang, cả người đầy mồ hôi, sau bốn năm thanh xuân ở trong trường, sau khi đưa tiễn bạn cùng phòng, cuối cùng tự đưa tiễn mình.
Phiền muộn có, nuối tiếc có, nhưng nhiều nhất là sự mờ mịt với tương lai. Tiểu Mạnh quay đầu nhìn lại sân trường, sau đó gục đầu, đi về phía trạm xe, miệng lẩm bẩm:
“Thực tập được lãnh có hai ngàn đồng tiền lương, trả tiền thuê nhà, rồi trả tiền cơm tiền net, còn bao nhiêu mà sống?”
“Lại còn phải thực tập tới ba tháng! Chết tiệt!”
“Nếu không phải công ty cách trường học xa quá, thực muốn thuê lại chỗ ký túc của học đệ nào đó ở trong trường luôn……”
Buổi chiều nắng gay gắt, trạm xe vắng tanh, ngay cả gió cũng không thèm thổi qua, Tiểu Mạnh há miệng, thở phì phò, chẳng khác gì con chó đen ngồi bên cạnh đang thè lưỡi ra nhả nóng.
Hắn còn đang lầm bầm sao xe tuyến số 33 mãi còn chưa tới, thì nghe thấy tiếng xe thắng gấp. Một chiếc siêu xe hình dáng cực mốt dừng ngay trước trạm xe, một màu đỏ rực rỡ, đường cong hoàn mỹ, dù không phải là người mê xe ô tô, Tiểu Mạnh cũng không thể không ngưỡng mộ.
Woao, đây là siêu xe gì thế? Đẹp quá, ngầu ghê á…… Tiểu Mạnh duỗi cổ, cố ngó nghiêng tìm logo xe, thì cửa chỗ lái xe mở ra, một cô gái tóc đen khoác áo choàng, chiều cao chỉ thua hắn chừng 2, 3cm, mặt mày xinh xắn, đôi mắt sáng rực lấp lánh đi ra, môi mềm khẽ mím, mày cau lại như có việc gì đó không hài lòng.
Nhìn mà thương ghê. Đẹp quá, còn hơn photoshop nữa, xe đẹp mà người cũng đẹp nữa, không, xe đẹp xứng với người đẹp…… trong lòng Tiểu Mạnh một đống từ ngữ ào ào nhảy ra. Hắn cố gắng thu mắt về, nhìn qua chỗ khác, bày ra dáng vẻ tiểu gia là người thanh cao, chững chạc đàng hoàng, không phải hạng mê dáng vẻ bề ngoài.
Song khóe mắt vẫn ngó qua, thấy mĩ nữ vòng qua siêu xe, đi về phía trạm xe, mục tiêu là, mục tiêu là……
Úy, sao đi thẳng về phía mình?
Ánh mắt vừa rồi của mình chắc không có gì đáng khinh đâu!
Chẳng lẽ là hỏi đường?
Hay thực ra là nhắm tới con chó đen ở sau lưng mình?
Tiểu Mạnh nhìn thấy mĩ nữ dừng lại ngay trước mặt mình, mặc một cái đầm màu trắng tinh, đeo một sợi dây chuyền hình giọt nước, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, một đôi mắt long lanh đầy vẻ phức tạp đang nhìn mình.
Phức tạp?
Tiểu Mạnh ngửi thấy mùi thơm, mĩ nữ xích lại thêm gần, mái tóc thả buông, che khuất nửa bên mặt.
Uy, uy uy! Hỏi đường không phải như thế! Tiểu Mạnh điên cuồng hò hét trong lòng, cả người cứng ngắc, lần đầu gặp phải loại chuyện này làm hắn lơ mơ ngơ ngáo.
Từ khi nào gia đẹp trai tới mức có mĩ nữ yêu thương nhung nhớ vậy?
Lại còn là mĩ nữ lái xe sang!
Là bọn lừa đảo? Tội phạm? Bán hàng đa cấp?
Da thịt chạm vào nhau, mát lạnh trơn mềm, đôi môi phấn kề sát tới gần trong gang tấc, nhìn cứ tưởng đang hôn nhau. Tiểu Mạnh đang định gồng lên, dùng từ ngữ đầy chính nghĩa đẩy mĩ nữ ra, thì nghe thấy một giọng thánh thót dễ nghe:
“Nếu tí nữa có người tới hỏi anh, chỉ cần gật đầu là được.”
Nói xong, mĩ nữ lùi lại, đưa điện thoại lên nhấn nút nghe, trả lời: “Đợi tí tới liền, đang có việc gấp.”
Cô trở vào trong xe, động cơ nổ vang, màu đỏ lóe lên, xe lao vụt đi, thổi lên một trận gió làm tóc tai Tiểu Mạnh tung bay. Hắn đứng đó, mặt ngơ ra ngu ngốc, tưởng mình đang nằm mơ.
Cái méo gì thế?
Một bóng đen lóe qua, một chiếc xe hơi thanh lịch khí khái màu đen dừng ngay trước mặt Tiểu Mạnh, khiến hắn giật mình tỉnh táo lại, quay qua nhìn. Người ngồi ghế sau xe hình như đang đánh giá hắn, hình như là phái nữ, ánh mắt đầy vẻ của kẻ từ bên trên nhìn xuống.
Cửa xe mở ra, chỗ phụ lái một nam nhân đi xuống, trời nóng vậy mà mặc đồ vest phẳng phiu, còn đeo bao tay trắng, cái lưng thẳng tắp.
Y đi tới trước mặt Tiểu Mạnh, rút ra quyển chi phiếu, khẽ hếch cằm, nhìn xuống hỏi:
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới chịu cách xa đại tiểu thư?”
“Một trăm vạn?”
Tiểu Mạnh kinh ngạc nhìn y, mặt mày ngơ ngác.
Nam tử lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, gằn giọng:
“Hai trăm vạn?”
Không có ai là không dùng tiền mua được, chỉ là mua bao nhiêu thôi!
“Ba trăm vạn?”
“Năm trăm vạn? Hửm?”
Một làn gió nóng thổi qua, con chó lại thè lưỡi ra. Tiểu Mạnh lấy điện thoại ra, bấm số:
“Alo, 110 phải không? Ở đây có một người bị thần kinh, không, hai, không, ba người!”