Nhất Thế Chi Tôn - Nếu Nhất Thế là đô thị (2)
“Chuyện là vậy đó. Con gái nhà họ làm quậy, cố ý giả bộ chúng tôi là người yêu, mẹ cô ta liền bảo quản gia đập tiền vào mặt tôi để bảo tôi rời đi. Anh nói đi, năm trăm vạn, năm trăm vạn đó. Nếu tôi nhận tiền của họ, tới khi họ hiểu ra sự thật, chả phải phải trả lại hay sao? Không chừng còn bị vu thành cái tội gì đó, như lừa đảo, hay gian lận thuế gì đó. Mấy người có tiền này nhiều trò lắm, xem xe họ đi kìa, xem đồ họ mặc kìa, tôi làm sao trêu vào được!” Tiểu Mạnh vô cùng thành khẩn nhìn chú công an, đầy vẻ tôi tuy không thông minh, nhưng nhất định không phải là thằng ngốc.
Công an nghe mà miệng giật giật, đám thanh niên bây giờ lắm chuyện quá. Móc bộ đàm ra, gọi về đơn vị, sau đó nhìn Mạnh Kỳ, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Có nhớ biển số không?”
“Đương nhiên là nhớ!” Tiểu Mạnh bật thốt, “XXXXXX.”
Báo tin giả cho công an là sẽ bị phê bình giáo dục đó!
Hơn nữa sau khi thấy hắn gọi điện thoại, nam tử mặc đồ vest phẳng phiu kia rõ ràng vô cùng kinh ngạc và bực bội. Không nhớ kỹ biển số xe của hắn, sau này lỡ bị trả thù thì biết tìm ai?
Chú công an báo lại biển số xe cho đơn vị, rồi chờ kết quả trả lời. Ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, một nửa sáng ngời, một nửa tối tăm, cùng với Tiểu Mạnh mặt mày mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Đợi một hồi lâu, tới khi Tiểu Mạnh nghĩ mình sắp bị cảm nắng luôn, bộ đàm mới reo lên. Hắn thì không nghe rõ, nhưng nhìn thấy nét mặt của chú công an càng lúc càng kỳ quái, không biết là cười hay là mếu nữa.
“Anh công an, có chuyện gì hả?” Tiểu Mạnh thấp thỏm.
Chú công an ho một cái, cất bộ đàm, dáng vẻ rất quái dị đáp: “Người cậu miêu tả chắc là giả. Biển số xe đó là của người sáng lập tập đoàn Đại La, có biết tập đoàn Đại La không? Thành lập ở thành phố chúng ta, lũng đoạn thị trường quặng đá, kim loại màu linh tinh. Chủ tịch của họ không chỉ là người giàu cấp thế giới, mà còn có bối cảnh chính trị rất sâu ở cả trong nước lẫn ngoài nước. Nghe còn có chân trong mấy tổ chức xã hội đen nào đó, quan hệ với cả giới quân đội. Thôi, linh tinh nghe chơi vậy thôi, cậu cũng nghe rồi bỏ đi, sau này nếu gặp lại nhớ né cho xa là được.”
Trời đất, không chỉ hạng giàu nhất thế giới, còn làm xã hội đen nữa! Tiểu Mạnh vừa thấy may, vừa thấy sợ, vừa thấy lo.
May là nếu hắn cầm năm trăm vạn kia, coi chừng mấy ngày nữa sẽ phải phơi thây đầu đường, lo là hắn đã đắc tội với tên quản gia kia. Dù họ sẽ sớm nhận ra hắn với đại tiểu thư của họ chả liên quan gì nhau, nhưng đó không có nghĩa sẽ không có làm ra thêm chuyện gì phiền toái với hắn. So với cái đó, phơi thây đầu đường còn là nhẹ.
Hắn nhìn chú công an đầy mong ngóng, đôi mắt như muốn: tôi là công dân tốt đó, rất tin tưởng vào quốc gia tin tưởng vào chính phủ tin tưởng vào chú công an!
Chú công an vẫn chưa hết vẻ quái dị: “Yên tâm, an ninh nước mình tốt lắm, chút việc nhỏ này họ sẽ không so đo đâu. Nhưng mà tôi nghe, đại tiểu thư nhà họ với chủ tịch luôn đối đầu nhau mấy năm nay, chẳng biết tại sao nữa. Tóm lại, nếu đại tiểu thư nhà họ gài bẫy, mà chủ tịch nhà họ trúng kế, thì cũng sẽ việc lớn hóa nhỏ, không có đòi lại tiền cậu đâu……”
Nghe được nửa câu đầu, trái tim Tiểu Mạnh trở về vị trí cũ, nhưng nghe tới nửa câu sau, hắn không thể không há to miệng: “Hả? Có nghĩa là, nếu tôi cầm năm trăm vạn đó, thì cũng sẽ không sao hết?”
Chú công an không nhịn được cười, gật đầu: “Ừ, à không, vẫn có chứ, phải nộp thuế……”
Phải nộp thuế, phải nộp thuế…… Nhìn chú công an cười, Tiểu Mạnh mãi mà không khép miệng lại được, đôi mắt dại ra đầy bi thương.
Năm trăm vạn…… năm trăm vạn của tôi!
Từng có năm trăm vạn đặt ngay trước mặt, thế mà mình không biết quý trọng, tới khi mất đi rồi mới hối tiếc không kịp, nếu ông trời cho hắn cơ hội lần nữa, hắn nhất định sẽ gật đầu với quản gia, còn thêm một câu: “Một ngàn vạn!”
…………
Siêu xe đỏ như một mũi tên xuyên qua dòng sông xe, người thừa kế tập đoàn Đại La xinh đẹp vừa lái xe, vừa nghe điện thoại qua tai nghe bluetooth.
“Anh bảo là suýt tí nữa anh ta đưa họ vào Cục cảnh sát?” Cô không kềm được cất cao giọng, giọng vui vẻ thấy rõ.
Nghe bên kia trả lời xong, môi cô cong lên, lẩm bẩm: “Thú vị ha……”
Bà mẹ lúc nào cũng ra vẻ nắm chắc mọi việc kia của cô lúc này trông thế nào nhỉ?
Giọng cô đầy vui sướng: “Tra thông tin người kia cho tôi. Nếu anh ta đã báo công an, nhất định sẽ có ghi chép lại.”
Chờ chừng mười phút, điện thoại lại vang lên, mọi thông tin về Tiểu Mạnh đều được báo cho cô gái.
“Vừa tốt nghiệp, đang chuẩn bị đi làm thử việc……” Cô cười đầy ẩn ý, giọng lại trở nên uy nghiêm, như một nữ hoàng, “Thu mua công ty của anh ta đi.”
…………
Nhìn theo chú công an rời đi, Tiểu Mạnh đợi tuyến xe số 33 tới, đang định quẹt thẻ lên xe, con chó đen đằng sau bỗng lủi lên, ngồi xổm trước mặt hắn, vẻ “Cậu là chủ nhân của tôi, cậu phải mang tôi theo”.
Mắt to trừng mắt chó, Tiểu Mạnh lại một lần nữa mờ mịt, tài xế xe bus thấy thế, lười chờ đợi, cho đóng cửa xe đi luôn.
“Tiểu Mạnh, còn nhớ tôi không?” Một tiếng cười ấm áp vọng tới, con chó đen lập tức lạch tạch chạy ra đằng sau Tiểu Mạnh.
Quay đầu qua nhìn, Tiểu Mạnh thấy một người trẻ tuổi mặt quen quen đi tới. Người này cao ráo, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú còn hơn ngôi sao trên TV, con chó mực đáng chết chạy tới bên y, vẫy đuôi.
“Anh là?” Tiểu Mạnh ngần ngừ.
Nam tử tuấn tú mỉm cười: “Còn nhớ Chân Tuệ ở ven hồ Đại Minh không?”
“A, a! Dương Tiễn!” Tiểu Mạnh cuối cùng cũng nhớ ra. Thì ra là hàng xóm, bạn cùng lớn lên từ nhỏ, tên gọi ở nhà là Chân Tuệ, lúc cấp 2 chuyển nhà ra nước ngoài, không còn liên hệ.
Móa, thằng nhóc ngu ngốc hồi đó, sao bây giờ đẹp quá vậy, đi làm diễn viên điện ảnh cũng còn được nữa!
Lúc nào hắn cũng nằm mơ mình có diện mạo có khí chất như vậy!
Người so với người, thật tức chết người a!
Dương Tiễn mỉm cười gật đầu: “Mới về nước gần đây, đặc biệt đi tìm Tiểu Mạnh ca nè.”
“Tìm tôi làm gì?” Tiểu Mạnh ngạc nhiên.
Nếu con gái, thì còn bảo là thanh mai trúc mã, tình cũ khó quên, nhớ hoài không dứt, phải về đi tìm, mi là đàn ông con trai tìm ta làm gì?
“Chúng ta tìm tiệm cà phê nói chuyện đi.” Dương Tiễn thong dong.
Đang giữa ban ngày, người nhiều mắt tạp, sợ cái gì! Tiểu Mạnh nghĩ nghĩ, chỉ ngã tư ngay gần trường họ: “Ở đó có đó.”
Đây là địa bàn của ta, địa bàn của ta ta làm chủ!
…………
Vào quán cà phê, Dương Tiễn lôi ra một chiếc hộp vuông, đặt ở lên bàn, cười bình thản: “Như vầy sẽ không sợ nghe trộm.”
Xung quanh trống hoác, không có khách nào mà?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nghe trộm? Mía nó, chuyện gì thế này! Tiểu Mạnh rất muốn đi xem hoàng lịch, hôm nay không phải ngày thích hợp ra khỏi trường phải không?!
Dương Tiễn cười nhìn Mạnh Kỳ: “Giờ coi như tôi làm trong ngành an ninh quốc gia, phụ trách điều tra một tên trùm thuốc phiện xuyên quốc gia bị kết án tử hình. Tên này hắn rất lợi hại, có rất nhiều truyền kì. Vốn ban đầu chỉ là một người thường, sau dần dần leo lên nắm chức vụ trong tổ chức buôn lậu thuốc phiện, sau đó xử lý luôn lão đại, khống chế nguồn cung cấp 3 phần thuốc phiện của cả thế giới, còn lập đội quân riêng, khống chế cả một quốc gia nho nhỏ, nhưng gần đây bị các nước liên kết truy bắt, tung tích không rõ.”
“Vậy liên quan gì tới tôi?” Tiểu Mạnh nhíu mày.
Dương Tiễn cười nhẹ: “Ông ta rất tin Phật, ở trong tổ chức có biệt hiệu là ‘A Nan’, tôi có lý do tin rằng ông ta là chú ruột đã thất lạc nhiều năm của cậu.”
Tiểu Mạnh thiếu chút nữa phụt ngụm Cappuccino trong miệng ra:
“Tôi có chú hồi nào?”
“Trước khi cậu sinh ra, ông ta đã phạm phải trọng tội, lén chuồn ra nước ngoài, người chung quanh đương nhiên là không còn nhắc tới.” Dương Tiễn lôi ra một tấm ảnh, “Nè nhìn đi, hai người nhìn giống nhau lắm.”
Trong ảnh là một người đàn ông anh tuấn, tóc thái dương đã có sợi bạc. Tiểu Mạnh cầm điện thoại, nhìn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, gương mặt hắn rất bình thường.
Tiểu Mạnh nhìn Dương Tiễn, khóe miệng run run, ý muốn mắng “Mất nết, lại lừa tui hả!”
Dương Tiễn bật cười: “Lấy nhầm, ảnh này là ‘A Nan’ sau khi đã chỉnh dung rồi.”
Nói xong, y lôi ra tấm khác. Tiểu Mạnh chăm chú nhìn, ừ, quả thật có năm sáu phần giống nhau!
Đầu hắn rung động, suy nghĩ trở nên lộn xộn.
Mình chỉ là một người dân thường, sao lại thành có quan hệ với một trùm ma túy đại phú hào vậy trời?
“Về vụ án này, có một số việc cần cậu giúp đỡ.” Dương Tiễn nghiêm mặt.
Tiểu Mạnh mấp máy môi, thầm nghĩ sao các người không tìm người khác di……