Nhất Thế Chi Tôn - Nếu Nhất Thế là đô thị (4)
Tiểu Mạnh nhiệt tình chủ động mời, Tề Chính Ngôn không từ chối được, bèn cùng hắn tới một quán ăn nhỏ gần đó, gọi tám chai bia lạnh, tám cân tôm hấp cay, với bốn đĩa rau, ngó sen, đậu tương, đậu phộng, và ít bánh mì cắt lát.
Trời mùa hè mà ăn tôm hấp cay, uống bia lạnh, chính là mỹ vị nhân gian trong lòng Tiểu Mạnh, nếu còn được vừa ăn vừa coi đá banh truyền hình trực tiếp, thì chính là hoàn mỹ.
Lột một con tôm bỏ vào miệng, uống ực nửa ly bia, Mạnh Kỳ nhìn thấy Tề Chính Ngôn vẫn còn đang bận đeo bao tay, hết lớp này đến lớp khác.
“Nè, Tề ca a, đeo một cái giống em là được rồi, sao phải đeo tới ba lớp dữ vậy? Càng đeo nhiều càng khó đeo á!” Tiểu Mạnh là người rất dễ gần, chỉ hai ba mươi phút trò chuyện đã thân với Tề Chính Ngôn như anh em vậy.
Tề Chính Ngôn lời ít mà ý nhiều: “Đeo một lớp sẽ bị vị cay thấm vào da.”
Ăn một hồi, mấy đầu ngón tay sẽ bị cay nóng rực lên, rất là khó chịu.
Tiểu Mạnh phì cười: “Cũng có sao đâu? Ăn một hồi rồi đổi đôi khác. Ha ha, Tề ca, hay là anh có mắc bệnh rối loạn bắt buộc không đó?”
“Coi đi……” Tề Chính Ngôn khẽ đẩy mắt kính, cuối cùng cũng làm xong khâu chuẩn bị, bắt đầu chương trình bóc vỏ tôm.
“Tề ca, anh cũng làm việc gần đây hả?” Tiểu Mạnh vừa bóc tôm, vừa hỏi.
Tề Chính Ngôn lặng lẽ đáp: “Gần đây có trường đại học, tiện ôn thi nghiên cứu sinh.”
“Thi nghiên cứu sinh? A, Tề ca, anh nhìn lớn hơn em nhiều mà!?” Tiểu Mạnh nhìn Tề Chính Ngôn, hơi kinh ngạc, đùa, “Đây chính là cái gọi là nhìn già trời sinh hả?”
Tề Chính Ngôn lắc đầu: “Anh mới tốt nghiệp ba năm thôi, dạo này đối với xã hội và công việc cảm thấy hơi chênh, muốn quay lại trường học thêm một chút, làm rõ mấy thứ, đừng gọi anh gọi ca gì, gọi lão Tề là được.”
“Đối với xã hội đối với công việc thấy hơi chênh?” Tiểu Mạnh thường ngày rất hiếm khi nghe thấy kiểu ăn nói nho nhã như vậy, không nhịn được hỏi lại, đương nhiên, tốc độ ăn không giảm chút nào.
Bữa này là hắn mời mà, không thể để lãng phí!
“Ừ, anh tốt nghiệp khoa Trung văn, không tính là xuất sắc gì. Ba năm trước đã đi làm, làm nhân viên văn phòng.” Tề Chính Ngôn đơn giản tự giới thiệu.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Nhìn không ra nha, lão Tề anh lại học khoa Trung văn.”
Hắn gắp bánh mì bỏ miệng, những lúc ăn cay, thứ này có thể giải cay không thua gì uống nước bia lạnh.
“Khoa Trung văn không phải ai cũng có được dáng vẻ thi nhân, văn học gia, hơn nữa anh quả thực cũng không có thiên phú về mặt đó, hồi đó thuần túy chỉ là thi đại học đậu khoa đó, nên đi học thôi.” Tề Chính Ngôn uống bia đã hơi say, nói cũng nhiều hơn.
Mạnh Kỳ gắp hạt đậu phộng, an ủi: “Lão Tề, đừng để ý, ai bảo làm thi nhân, văn học gia đều phải có khí chất nghệ thuật, phải mẫn cảm đa tình, phải thương xuân bi thu, trầm mặc ít lời cũng làm được vậy. Anh nhìn đi, có cái người tự xưng là thi nhân Thiên Không gì đó, mãi cũng đâu có làm ra được tác phẩm gì, mà vẫn sống tốt đó thôi, sau này thậm chí còn……”
Sau này còn bị trầm cảm, nhảy lầu tự sát ngay giữa thành phố…… Tiểu Mạnh im miệng, cười gượng chuyển đề tài: “Đi làm không tốt hả? Lương thấp lắm à?”
“Cũng không phải, chỉ là làm nhà máy, tiếp xúc những người lao động làm việc vất vả ở tầng chót của xã hội, hiểu được suy nghĩ của họ về cuộc sống, cảm thấy hai bên hoàn toàn là ở hai thế giới khác nhau. Họ bằng cấp thấp, mỗi ngày làm rất vất vả, mà kiếm không bao nhiêu tiền, lại không có thời gian để tự học nâng cao tri thức, thú giải trí duy nhất là đi coi tiểu thuyết, chơi những trò miễn phí, không hề nhìn thấy hi vọng thoát ra khỏi cuộc sống đó……” Tề Chính Ngôn uống một ngụm bia, cười khổ, “Anh muốn học thêm, để nhìn thấy rõ hơn cái thế giới này.”
Nhìn thấy rõ hơn thế giới này…… Ôi chao, mơ ước cao cả quá đi…… Tiểu Mạnh bỗng nhiên cảm thấy quanh người lão Tề có một vầng sáng khó tả, khác hẳn với kiểu dung tục tiểu thị dân như mình. Hắn nghĩ nghĩ chuyện Tề Chính Ngôn nói, quả thực cũng rất có cảm xúc, cảm thấy thương cảm cho tầng lớp bần cùng hóa đó, nhưng thương thì thương vậy thôi, cảm giác đó rất nhanh chóng trôi qua. Nhìn rõ thế giới cái gì, cố gắng làm người cố gắng kiếm tiền mới là mục tiêu cơ bản của hắn, à, bây giờ còn có bóng ma khủng bố của ông chú làm trùm ma túy A Nan nữa chứ!
Không nghĩ nhiều đau đầu, hắn lại chuyển đề tài, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Tề Chính Ngôn, từ chuyện mùa hè năm nay sao mà nóng thế tới giải bóng đá gần đây, từ các quán ăn vặt ngon ở gần đây tới những chuyện thú vị hắn từng trải qua, một bữa cơm sau nửa giờ thì chỉ còn chén đĩa không, ly chén bê bối.
Hai tên đã say khướt nhưng đi vẫn khá vững vàng thuận lợi về nhà, tự về phòng mình.
Tề Chính Ngôn vừa cởi áo khoác, di động reo vang. Y nhìn qua, ánh mắt sầm hẳn xuống, cầm lên ấn nghe.
“Alo.” Hắn trầm trầm mở miệng.
Bên kia vọng tới một giọng cung kính: “Chính ủy, mọi chuyện thuận lợi không ạ?”
“Rất tốt.” Tề Chính Ngôn đáp.
Bên kia tò mò: “Chính ủy, vừa rồi anh nói chuyện phiếm đó, có bao nhiêu phần trăm là thật?”
“Đều là thật, chỉ sai chỗ tôi thi nghiên cứu sinh rớt đã được năm năm thôi.” Tề Chính Ngôn bình tĩnh.
Tôi không phải là nhìn già trời sinh……
…………
Nhất túy giải thiên sầu, Tiểu Mạnh quên luôn áp lực của ông chú trùm ma túy, ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
“Chết, hôm nay phải đi ra mắt……” Hắn nằm xụi lơ trên giường, suýt nữa bởi vì không muốn rời giường mà định bảo với Dương Tiễn mình đồng ý giả làm A Nan, như vậy hôm nay không phải dậy sớm nữa!
Nhưng suy trước tính sau, hắn vẫn chiến thắng được sự hấp dẫn của giường và chăn, vệ sinh cá nhân xong, đeo túi xách vội vã ra cửa.
Công ty hắn thử việc cách phòng trọ ba trạm xe, cũng khá gần. Đang đứng đợi xe, thì điện thoại reo, là số của phòng nhân sự công ty.
“Ủa, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm mà……” Mạnh Kỳ khó hiểu.
Vì tính hắn vốn phóng khoáng, dễ tạo thân cận, nên qua mấy vòng thi viết, phỏng vấn, thông báo qua điện thoại rồi kí hợp đồng gì gì, hắn đã trở nên khá là thân thiết với mấy người bên phòng nhân sự kia, thường lên QQ tán dóc khoe khoang với nhau, nghe họ than vãn chế độ của công ty, than vãn về ông chủ keo kiệt.
“Hey, BOSS có quyết định phải tới làm trước nửa tiếng, ai không tới kịp bị đuổi việc hả?” Tiểu Mạnh đùa.
Người gọi cho hắn là một cô gái, tên là Thích Hạ, giọng cô hoảng loạn: “Còn nghiêm trọng hơn nhiều!”
“Còn nghiêm trọng hơn á?” Tiểu Mạnh hết hồn.
“Ừ. Công ty chúng ta phá sản rồi!” Thích Hạ lớn tiếng.
Gì? Công ty phá sản? Nè, tui mới ngày đầu đi làm mà! Mà lại còn chưa tới công ty nữa đó! Tiểu Mạnh vừa leo lên xe bus, quẹt thẻ xong, liền đứng sững ra.
“Hắc hắc, lừa mi thôi, chọc mi đó!” Thích Hạ cố ý hung tợn, “Nhưng mà cũng có chuyện lớn thiệt. Hôm nay không ngờ BOSS tới sớm nửa tiếng, còn đi cùng với một đống người, nghe nói là có một tập đoàn lớn muốn mua lại hết cổ phần của ổng.”
“Đây là chuyện tốt nha!” Tiểu Mạnh vui vẻ, “BOSS keo quá mà, đổi ông chủ thì tốt quá rồi! Chúng ta ngồi chờ được tăng lương đi thôi!”
“Chuẩn.” Thích Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn sếp đi vào phòng họp với khách, miệng không ngừng liến thoắng tám với Mạnh Kỳ, hai tên thi nhau vẽ ra cảnh tượng tương lai tốt đẹp.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bất tri bất giác, ba trạm xe đã tới. Tiểu Mạnh theo dòng người, đi xuống cửa sau để xuống xe, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đây mới là cuộc sống chứ, thực là vui quá đi, mắc cớ gì phải tự đưa mình vào nguy hiểm, giả làm trùm thuốc phiện gì đó! Hắn hỏi Thích Hạ, “Là tập đoàn nào mua công ty chúng ta thế?”
Hắn đã bước một chân ra ngoài cửa xe bus.
“Nghe nói là Công ty đầu tư Nam Ngọc thuộc tập đoàn Đại La.” Thích Hạ đã kịp tìm hiểu rõ ràng.
“Công ty đầu tư Nam Ngọc thuộc tập đoàn Đại La…… tập đoàn Đại La?” Cả người Tiểu Mạnh cứng ngắc, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn xuống xe bus, nghiêng ngả lảo đảo, vất vả lắm mới giữ được cân bằng.
Trời ơi, tập đoàn Đại La tới nhanh vậy? Đã tìm tới cửa rồi sao? Chết rồi! Mình chỉ là một con kiến nhỏ, để trả thù mình mà mua luôn cả một công ty à? Tiểu Mạnh đầu óc lộn xộn lung tung, là trùng hợp, hay là ông chủ của Tập đoàn Đại La quyết tâm trả thù hắn, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu!
Một ông cụ đi xuống ngay sau hắn, nhìn hắn lắc đầu:
“Tiểu tử, phải học cách dưỡng khí tĩnh tâm, phải ‘Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà sắc không thay đổi’.”
Mạnh Kỳ nhìn ông, hơn nửa ngày mới hỏi:
“Ông ơi, túi xách của ông đâu? Cháu nhớ ông có đeo……”
Ông cụ giật mình, vội xoay người trở lại: “Chết! Quên ở trên xe!”
Ông vội vàng chạy theo xe bus, cố kêu to: “Dừng xe! Dừng xe! Quên đồ!”
Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, liền lấy di động, chụp xuống biển số xe bus, thấp giọng:
“Đại gia, Thái Sơn sụp ngay trước mắt sắc mặt cũng không được thay đổi a……”
…………
Chụp lại biển số xe, đưa cho ông cụ xong, Tiểu Mạnh vội vàng chạy tới công ty, chuẩn bị sẵn tinh thần ‘soái khí vỗ bàn rời đi’.
Đi thang máy đến tầng ba mươi ba, hắn đi thẳng tới phòng nhân sự để báo danh, nhìn thấy Thích Hạ.
“Ký hợp đồng chưa?” Tiểu Mạnh hỏi nhỏ.
“Rồi! Chín giờ rưỡi, ông chủ sẽ tập họp tất cả nhân viên lại để thông báo, sau đó là quá trình chuyển giao.” Thích Hạ cũng hạ giọng, “BOSS mới là đại mỹ nữ, mặc đồ công sở mà vẫn đẹp ngời ngời, chậc, cả đời đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy……”
Cô còn chưa nói xong, điện thoại bàn đã reo vang. Cô bốc lên, alo, sau mấy giây, nét mặt trở nên cực kỳ cổ quái, đặt điện thoại xuống, cau mày nhìn Mạnh Kỳ, nhìn tới mức Mạnh Kỳ lo sợ.
“Em hả?” Tiểu Mạnh chỉ chỉ mình.
“Ừ, BOSS mới bảo em tới phòng 3303, phòng của sếp.” Thích Hạ không nhịn được bỏ thêm một câu, “Sao cô ấy lại tìm em?”
Nét mặt đầy khó hiểu và bát quái.
Tiểu Mạnh vụt nghĩ tới mĩ nữ đi siêu xe ngày hôm qua, trong lòng giật thót, cười gượng: “Làm sao em biết……”
Thôi kệ đi, tới nghe coi cô ấy muốn cái gì, cùng lắm thì mình đi giả làm trùm thuốc phiện!
Tiểu Mạnh đi tới phòng 3303, gian ngoài là phòng thư kí. Một cô gái ăn mặc thanh lịch hơi cúi đầu, chỉ hướng vào trong: “Giám đốc đang đợi em.”
Tiểu Mạnh gật đầu, trấn định gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Một giọng nói thánh thót uyển chuyển như nước suối vọng ra.
Mạnh Kỳ đẩy cửa phòng, còn chưa kịp thưởng thức bố trí trong phòng, đôi mắt đã bị dáng người kia hút mất.
Cô đứng bên cửa sổ, ánh nắng phủ một lớp vàng sáng lên người cô, khiến gương mặt xinh đẹp nửa vui nửa giận càng thêm phần đẹp đẽ. Bộ vest đen với áo sơ mi trắng ôm sát làm nổi bật dáng người nóng bỏng, dáng vẻ thanh thuần, trong veo như hồ nước, lại mang theo một vẻ uy nghiêm khó tả.
Quả nhiên là cô ta! Mạnh Kỳ nhanh chóng hồi thần.
Con gái của chủ tịch tập đoàn Đại La!
Hai lần gặp lại, cách trang điểm thay đổi, thần thái thay đổi, nhưng đều làm hắn kinh diễm.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Cố Tiểu Tang.” Cô gái kia cười nhẹ, trong mắt không tỏ ra cảm xúc gì rõ ràng.
“Cố, Cố tổng, cô tìm tôi làm gì? Hôm qua tôi rất hoảng loạn, không nhớ được lời dặn của cô, cho nên……” Tiểu Mạnh cố giải thích.
“Không sao, anh làm rất tốt. Tôi rất vừa lòng, cũng rất thưởng thức anh.” Cố Tiểu Tang như cười như không, sóng mắt khẽ đảo, mang thêm chút vẻ diễm mị, “Đang nghĩ muốn biến anh thành bạn trai thật sự của tôi luôn đây.”
Tiểu Mạnh hoảng sợ, lúng túng: “Đâu có đâu có, không cần đâu.”
Cố Tiểu Tang chống má, tay kia xoay xoay cây bút, nhìn vẻ trúc trắc mà gượng gạo của Mạnh Kỳ, cô bật cười, nụ cười còn sáng hơn ánh nắng: “Không làm bạn trai thì tiếc quá, hay là thế này……”
Cô đứng dậy, mỉm cười đi về phía hắn.
Một mùi thơm ngày càng đậm dần phả vào mũi, Tiểu Mạnh vội lùi ra sau mấy bước: “Cố tổng, hay là thế nào?”
“Hay là làm người tình của tôi đi?” Cố Tiểu Tang cười nhẹ nhìn Mạnh Kỳ, “Tôi bao nuôi anh một năm, cấp xe cấp nhà, mỗi tháng cấp tiền tiêu vặt một trăm vạn.”
Bao nuôi? Tiểu Mạnh há miệng, như bị sét đánh, thiếu chút nữa là cứng thành đá luôn.
Cố Tiểu Tang mỉm cười dừng lại, đưa môi tới sát bên tai hắn, phả hơi nóng vào tai hắn, làm lỗ tai hắn tê dại: “Đừng căng thẳng. Không phải vội trả lời, về phòng nghĩ kĩ rồi trả lời cho tôi.”
Mạnh Kỳ ngơ ngác ra khỏi phòng giám đốc, không về phòng nhân sự, mà trốn ra cầu thang bộ.
Hắn móc điện thoại, gọi cho tên bạn học chung đại học: “A lô, lão Trương, tao gặp phải một chuyện, muốn hỏi ý kiến mày.”
“Chuyện gì?” Trương Viễn Sơn ngừng công việc đang làm.
“Boss mới của công ty tao muốn bao nuôi tao.” Tiểu Mạnh thì thào.
“Bao nuôi mày?” Giọng Trương Viễn Sơn lập tức lên cao, “Nam, hay là nữ?”
“Đương nhiên là nữ!” Tiểu Mạnh đáp.
“Mày có chỗ nào đáng để bao nuôi?” Trương Viễn Sơn không hiểu ra sao, hạ giá Mạnh Kỳ trước đã, “Điều kiện bao nuôi là gì?”
“Bao nuôi một năm, cấp xe cấp nhà, mỗi tháng còn được cấp tiêu vặt một trăm vạn.” Tiểu Mạnh thành thành thật thật trả lời.
“Thật? Boss mới của mày xấu lắm hả? Hay tâm lý biến thái? Thân thể có chỗ thiếu hụt?” Trương Viễn Sơn cũng sợ ngây người.
“Không có, bề ngoài rất xinh đẹp, còn đẹp hơn ngôi sao Phỉ Phỉ mày thích nhiều, tuổi thì chắc lớn hơn tao một hai tuổi, không, có lẽ còn nhỏ hơn tao.” Mạnh Kỳ thành khẩn đáp.
Trương Viễn Sơn ngẩn người, bỗng nhiên tức giận:
“Tiểu Mạnh! Đừng đùa! Làm bà chủ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại có tiền mà cần bao nuôi mày? Còn mỗi tháng cho tiêu vặt một trăm vạn, cấp xe cấp nhà?”
“Nếu thực sự có chuyện tốt như vậy, cho tao đi!”
Tao không đùa mà…… Tiểu Mạnh yên lặng ngồi im.