Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 103: Người nghe theo trái tim
“Số 19 phố Holls?” Theo bản ghi chép này, Klein nắm bắt được một thông tin.
“Ừm, nhà Welch ở phố Holls, câu lạc bộ bói toán ở phố Holls, mà vị thương nhân vải vóc tên là Sirius Aripis này cũng ở phố Holls… Xem ra việc Welch quen biết Hanas Fansent không phải chuyện kỳ quái gì, thậm chí cậu ta hẳn là quen biết qua Sirius Aripis…”
Klein bỗng cảm thấy manh mối được liên kết lại, suy nghĩ trở nên thông suốt.
Ban đầu hắn còn cảm thấy khó hiểu khi tại sao Welch lại quen biết Hanas Fansent, bởi vì cậu con trai của ông chủ ngân hàng này không phải người đam mê thần bí học gì. Với cậu ta, tiền còn quan trọng hơn cả bói toán. Còn bây giờ, Klein cảm thấy mình đã suy đoán được sơ bộ về quá trình kết bạn của hai bên:
“Dựa theo những gì tạp chí viết thì tầng lớp trung lưu và giàu có rất thích tới thăm nhà hàng xóm để tạo nên một vòng xã giao để trợ giúp bản thân, nên Welch và thương nhân vải Sirius ở cùng phố Holls hoàn toàn có động lực và cơ hội để trở thành bạn của nhau… Sirius quen biết Hanas Fansent, người thường xuyên tới câu lạc bộ bói toán ở phố Holls, là chuyện không khó hiểu, có lẽ là gặp ngẫu nhiên, có lẽ là một loại trợ giúp nào đó có thể khiến người ta quen thuộc với người thường xuyên xuất hiện ở cùng một khu vực trong thời gian dài…
Hanas Fansent muốn bán cuốn sách cổ trong tay, được Sirius giới thiệu nên đã tìm sinh viên ngành Lịch sử Welch… Hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của Hanas được cho là tà thần ‘Chúa Sáng Thế Chân Thực’, và ông ta lại là kẻ biết được cách thức chú ngữ chính xác, chứng tỏ ông ta đã nghiên cứu sâu vào lĩnh vực thần bí học, không loại trừ khả năng là một thành viên của tổ chức bí ẩn nào đó… Cũng không loại trừ khả năng tổ chức bí ẩn mà ông ta gia nhập đã bị Sirius dẫn dắt.”
…
Klein dù không sử dụng cách bói toán thì vẫn gần như xác định được thông tin của người này rất đáng tin cậy: “Cho dù không phải là Sirius Aripis, không phải thương nhân vải hay không ở nhà số 19, ông ta chắc chán cũng ở phố Holls hoặc khu vực gần đó!”
Klein vừa suy nghĩ vừa nhìn kỹ bản ghi chép về việc mượn đọc của người này:
“Lần cuối tới thư viện Deville là thứ Bảy tuần trước, một ngày trước tiệc sinh nhật Selina, cũng trước ngày Hanas Fansent tử vong một ngày. Cho tới bây giờ, đã mấy ngày trôi qua, ông ta vẫn chưa trả lại tập san với tạp chí mà ông ta đã mượn. Dựa theo ghi chép lúc trước, khi chỉ mượn hai bản tập san, thường thì hôm sau ông ta sẽ mang trả luôn. Đây có nghĩa là Sirius đã biết rằng Hanas đã chết, sợ hãi nên không dám tới thư viện Deville nữa? Ừm, ban đầu ông ta mượn rất nhiều sách báo và tập san lịch sử không liên quan lắm, sau đó mới dần xác định được mục tiêu, mượn đọc những cuốn giống những cuốn mà mình cũng mượn… Điều này nói rõ ông ta không có người chỉ điểm, không có phó giáo sư thâm niên chuyên ngành Lịch sử để hỏi han, mà tự bản thân lần mò.
Nếu sợ hãi thì sẽ làm như nào đây? Có hai lựa chọn, một là khi đã đủ thông tin, ông ta sẽ tới thẳng đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces. Hai là, thiếu điều kiện chính nên ông ta sẽ trốn trước, chờ khi chuyện qua đi, xác nhận rằng cái chết của Hanas không liên quan tới mình thì mới xuất hiện.”
Nghĩ tới đây, Klein gập cuốn sổ ghi chép mượn đọc lại rồi trả nó cho mấy nhân viên quản lý thư viện. Hắn lấy bức tranh chân dung ra hỏi bọn họ rằng đã gặp người trong tranh bao giờ chưa, tiếc là người tới đây mượn sách không ít, nên nhân viên quản lý khó mà có ấn tượng với người không có đặc điểm rõ ràng như này.
“Vâng, làm phiền các anh chị rồi.” Klein cầm lấy giấy chứng nhận và huy hiệu.
Hắn không định một mình điều tra chuyện này, làm vậy không chỉ nguy hiểm mà còn lắm phức tạp. Kế hoạch của hắn là lại về phố Zoutelande, giao chuyện tiếp theo cho đội trưởng và đồng đội, còn bản thân thì về nhà làm canh đuôi bò cà chua cho hai anh em, tiện thể dùng không gian thần bí trên sương mù xám để bói về tình hình và hành tung của mục tiêu.
“Sĩ quan cảnh sát, còn chuyện gì nữa không?” Một nhân viên quản lý thở phào, khẩn khoản hỏi.
Klein khẽ gật đầu: “Hết rồi. Nếu có đầu mối gì mới tôi sẽ tới sau.”
Hắn cầm cây gậy batoong màu đen mạ bạc, bước nhanh ra cửa. Đúng lúc này, hắn thấy một người đàn ông mặc áo khoác với hai hàng cúc đen với phần cổ áo dựng thẳng đang cúi đầu đi vào. Khi hai người lướt qua nhau, Klein liếc thấy hàng lông mi dày và rối loạn cùng một đôi mắt màu lam xám từ đối phương! Đó là những bộ phận mà phần cổ áo cao kia không thể che được.
Sirius? Sirius Aripis? Khéo vậy? Klein sửng sốt, không ngờ mình lại gặp được mục tiêu một cách trực tiếp như này. May mắn vậy sao? Điều này không phải là quá trùng hợp?
Hắn cân nhắc về bản thân, cảm nhận cơ bắp hãy còn đau nhức, vì thế hắn giả bộ như không thấy gì cả mà tiếp tục đi tới phía cửa.
Ừ, làm người là phải đi theo nguyện vọng của mình, bình tĩnh là nhất! Chỉ cần Sirius chưa rời khỏi Tingen, lần này coi như không quan trọng!
Lúc này, người đàn ông mặc lễ phục có hai hàng cúc đen này đi tới trước quầy tiếp đón, đưa hai cuốn tập san trong tay cho một nhân viên quản lý.
“Trả sách.” Ông ta hạ thấp giọng nói hàm hồ.
Nhân viên thư viện tùy ý nhận lấy tập san, vừa nhìn thoáng qua thì giật nảy mình. Theo bản năng hắn ngẩng đầu nhìn người trả sách, thân thể bắt đầu run rẩy.
“Có vấn đề gì à?” Người đàn ông với cổ áo dựng thẳng kia trầm giọng hỏi.
Những lời này của ông ta hệt như tia lửa châm thùng thuốc nổ, khiến vị nhân viên quản lý kia lập tức vừa chạy sang bên cạnh vừa hô to: “Sĩ quan cảnh sát, tên tội phạm kia ở đây!”
Mà lúc này Klein còn chưa kịp ra khỏi cửa, lòng thầm mắng “Mẹ kiếp”. Hắn theo bản năng rút khẩu súng lục dưới nách ra.
Mà tên đàn ông kia thì ngẩn ra, sau đó quay người bỏ chạy. Nhưng ông ta không chạy về phía cửa và lao thẳng chỗ cửa sổ lồi, dường như định phá vỡ kính nhảy ra ngoài.
Klein đang sợ không xử lý được, quay đầu thấy vậy thì yên tâm, bởi hắn phát hiện rằng mặc dù bản thân sợ mục tiêu, nhưng mục tiêu còn sợ mình hơn!
“Tự dưng gặp phải như này, chắc chắn ông ta không thể phán đoán được thực lực của mình, không biết mình am hiểu gì, cho nên kẻ vốn chột dạ như ông ta chắc chắn sẽ né tránh xung đột chính diện, tìm cách để trốn thoát!” Lòng bình tĩnh lại, Klein giơ súng lúc lên, bóp cò.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc lễ phục hai hàng cúc kia đột nhiên lăn một vòng hòng tránh né viên đạn. Ngay sau đó ông ta nhấn tay phải xuống đất, khiến cả người bay lên đánh vào tấm kính trên cửa sổ lồi.
Phụp! Phát súng đầu tiên của Klein không có đạn. Nhưng đây là chuyện hắn đã dự đoán sẵn. Nhân lúc Sirius đang nhảy lên không thể né tránh, hắn chĩa súng vào thân thể đối phương rồi lại bóp cò.
Pằng!
Viên đạn săn ma màu bạc xuyên qua không khí, bắn thẳng vào lưng Sirius.
Choang! Kính vỡ vụn, Sirius lao ra ngoài, để lại những giọt máu đỏ cùng với những mảnh vỡ trong suốt trên bệ cửa sổ.
Thấy ông ta bị thương, Klein không sợ hãi mà chạy tới. Hắn đạp lên ghế rồi nhảy qua cửa sổ.
Đây là phía sau tầng một thư viện Deville, với những hàng cây cao rợp bóng được ngăn cách bởi một mảng cỏ xanh mướt.
Sirius dù trúng đạn nhưng vẫn đang bỏ chạy tới phía ngõ nhỏ giữa hai tòa nhà. Klein vẫn chưa luyện tập được khả năng bắn súng chính xác nên hắn không dám nổ súng bừa, đành phải tay cầm trượng tay cầm súng vội vàng đuổi theo bóng lưng mặc áo khoác màu đen kia.
Bịch bịch bịch!
Hắn men theo vết máu dưới đất, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.
Khúc cua đang ở ngay trước mắt, và tốc độ của Sirius càng lúc càng chậm lại, Klein đang định nắm bắt cơ hội nhưng lòng bỗng rung lên, cảm thấy người phía trước không còn là con người nữa, mà là một con sói hung ác, một con hổ mang theo nguy hiểm đáng sợ.
Đây là bản năng của thầy bói, là linh tính đang cảnh báo hắn!
Klein lập tức chậm lại, liếc nhìn những giọt máu rơi dưới đất: So với ban đầu, giờ máu của Sirius đã biến thành màu đen!
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh đập vào mặt, tròng mắt Klein phản chiếu ra khuôn mặt Sirius. Đó là hàng lông mi dày và rối loạn, là đôi mắt màu lam xám, là những cục bướu thịt gồ lên, đó là khóe miệng đã nứt ra, là những chiếc răng trắng hếu.
Ngay lúc này Sirius vồ tới, khiến khuôn mặt trong mắt Klein càng lúc càng rõ, làm cho hắn dường như ngửi được mùi tanh tưởi nào đó!
Đùng! Sirius nhảy một bước phải tới bảy tám mét, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi bình thường của con người. Nhưng vì Klein dừng lại đúng lúc nên khoảng cách hai bên lúc trước là gần mười mét.
Trong khoảng cách chưa tới hai mét, phần miệng chảy nước dãi dặc dính và những bướu thịt dày đặc trông rất kinh khủng tạo nên một hình ảnh rõ nét và đáng sợ, khiến tinh thần Klein căng thẳng tột độ. Nhân lúc đối phương vồ hụt, hắn lập tức giơ tay phải lên, bóp cò liên tục, khiến cho đạn bắn thẳng vào đầu của mục tiêu.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Bắn ở khoảng cách gần nên những viên đạn chui thẳng vào đầu Sirius, khiến máu văng ra, khuôn mặt ông ta đầy máu, khiến đối phương ngửa ra sau.
Bắn hết số đạn trong ổ súng, Klein định lui ra sau xác nhận kết quả, nhưng lúc này Sirius cố gắng đứng thẳng dậy khiến hắn kinh hãi, làm cho hắn đột nhiên vung cây gậy batoong trong tay trái.
Bốp! Cây gậy màu đen mạ bạc cứng đánh trúng cổ Sirius, quật ra một vệt màu đỏ sậm.
Bốp bốp bốp!
Klein cứ đập đối phương theo bản năng, mãi cho tới khi Sirius lung la lung lay rồi ngã rầm xuống đất.
Phù! Phù! Phù! Klein vừa dựa vào chiếc gậy chống vừa há mồm thở dốc, mắt thì nhìn chằm chằm mục tiêu, sợ đối phương bỗng nhiên vùng lên.
Lúc này đầu của Sirius gần như dưa hấu bị ném vỡ, những bướu thịt còn sót lại bắt đầu biến mất, cơ thể giật giật vài cái rồi ngừng.
Klein không vội vã kiểm tra thi thể mà thả gậy xuống, lấy những viên đạn săn ma ra rồi nhét vào trong súng. Làm xong, hắn mới ổn định được tinh thần, cố nén sự ghê tởm mà ngồi xổm xuống, lục lọi túi áo của Sirius.