Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 110: Xác nhận
Sau một lúc suy nghĩ, Klein quyết định là về nhà để xác nhận một chuyện trước. Hơn nữa hắn tin rằng nếu hành động của con búp bê vải xui xẻo tối hôm qua không phải là để hắn nhìn thấy hình vẽ trên tờ giấy kia, như vậy sau này khi đội trưởng và mọi người kiểm tra sẽ phát hiện dấu vết, nên việc hắn có báo cáo hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn cuộc.
Nếu không phải thì hắn cần cân nhắc. Đó cũng là lý do hắn định xác nhận lại.
Hắn lên xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định trở lại phố Hoa Thủy Tiên. Lúc hắn về tới nhà, vì đang là Chủ Nhật nên Benson và Melissa còn chưa dậy, phòng khách vẫn tối om, im lặng hoàn toàn.
Klein đun một ấm nước, thả vài lá trà xuống, vừa uống trà vừa ăn hết một chiếc bánh yến mạch, sau đó mới cầm áo khoác, mũ và gậy đi lên cầu thang.
Hắn bước rất nhẹ để không tạo ra tiếng động rõ ràng.
Vừa lên tới tầng hai, hắn bỗng thấy cửa phòng tắm mở ra. Melissa mặc chiếc váy dài vải cũ ngái ngủ bước ra từ bên trong.
“Anh về rồi à…” Melissa dụi dụi mắt, hãy còn chưa tỉnh hẳn.
Klein che miệng ngáp một cái: “Ừ, anh đang cần ngủ đây, trước bữa trưa đừng gọi anh dậy nhé.”
Melissa đáp “vâng” một tiếng, rồi như nhớ ra gì đó bèn nói: “Sáng em và Benson sẽ tới giáo đường St. Selina cầu nguyện, dự lễ Mi-sa, có lẽ bữa trưa sẽ hơi muộn đấy.”
Là tín đồ không được coi là quá ngoan đạo của nữ thần Đêm Tối, cô bé và Benson vẫn duy trì hai tuần tới giáo đường tham dự lễ một lần. Mà Klein, là Kẻ Gác Đêm, ngoại trừ lần bị thành viên hội Mật Tu kia theo dõi, từ đó đến giờ hắn còn chưa vào giáo đường lần nào.
Không, ngày nào mình cũng tới giáo đường, chẳng qua là bên dưới nó thôi… Klein tự biện giải cho bản thân.
Hiện giờ hắn lo rằng nữ thần sẽ vứt bỏ một tên tín đồ giả như hắn, nếu tới lúc nguy cấp mà sử dụng nghi thức ma pháp lại không được đáp lại, ăn shit ngay…
Chẳng qua khi nghĩ tới lão Neil, hắn thấy Nữ Thần vẫn khá khoan dung với Kẻ Gác Đêm, ừm, chính là như thế đó! Klein tự cổ vũ bản thân.
Khi những suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu, hắn nhìn Melissa, mỉm cười gật đầu: “Không sao, vừa lúc anh có thể ngủ lâu thêm chút nữa.”
Hắn đi qua Melissa vào trong phòng ngủ, rồi khóa trái cửa lại.
Ngay sau đó hắn cố làm mình tỉnh táo hơn, rồi lấy muỗng bạc nghi thức chế tạo một bức tường linh tính đóng kín.
Sau đó Klein đi ngược bốn bước, lẩm nhẩm chú ngữ, vượt qua những tiếng gào thét điên cuồng mà tiến vào thế giới trên sương mù xám.
Trong thế giới hư ảo và vô ngần này, hắn là sinh linh sống duy nhất trên chiếc ghế chủ nhân của chiếc bàn dài.
Sau vài chục giây khiến bản thân bình tĩnh lại, Klein làm cho một tờ giấy da dê xuất hiện, rồi biết chú ngữ xem bói xuống: “Hình vẽ mà búp bê vải xui xẻo cho ta xem.”
Tối hôm qua tuy Klein thấy rõ hình vẽ thần bí trên tờ giấy kia tuy chỉ trong tích tắc, nhưng vì căng thẳng và vội vàng nên hắn chỉ nhớ đại khái chứ không rõ chi tiết như nào. Chẳng qua như vậy cũng không sao, bởi một thầy bói mà nói thì chỉ cần xem qua, nhớ chuyện nào là có thể tái hiện lại chuyện đó!
Dựa theo lý luyện của thần bí học, linh tính sẽ ghi nhớ kỹ bất cứ thứ gì mà bản thân người đó nhìn thấy, chỉ cần dùng cách thức đúng đắn là có thể khiến cảnh tượng trong thời khắc đặc biệt sẽ hiện ra một lần nữa.
Về điểm này, Klein thậm chí cho rằng lý luận của hội Tâm Lý Luyện Kim mà “Người Thông Linh” Daly kể khá đúng. Trí nhớ của con người chính là một hòn đảo nhỏ nổi lên trên mặt biển, không thể chứa đựng được nhiều thông tin, vì vậy phần lớn nhưng thông tin mà linh tính ghi nhớ đều trở thành tiềm thức, là phần chính của hòn đảo ở dưới mặt nước.
Và bản thân linh tính, cho dù không phủ khắp đại dương, thì cũng bao trùm toàn bộ phần biển xung quanh hòn đảo.
Sau khi lẩm nhẩm chú ngữ bói toán xong, Klein ngả người ra sau, dùng cách minh tưởng đi vào giấc ngủ.
Trong thế giới mơ hồ, méo mó và rời rạc, hắn lại thấy cửa Chianese kẹt kẹt mở ra, nghe thấy tiếng ma sát nặng nề. Rồi con búp bê vải mặc chiếc váy cung đình màu đen cổ điển bám sát vào cánh cửa đang mở, rồi giở tờ giấy trong tay ra.
Trên tờ giấy ấy là những ký hiệu thần bí, chúng cùng nhau tạo nên một con mắt dựng thẳng.
Klein nhìn thật kỹ vào hình ảnh đó, rồi chủ động rời khỏi cảnh mơ. Sau đó hắn mượn dùng đặc thù của thế giới trên sương mù xám thể hiện trí nhớ vẫn còn ra: Con mắt dựng thẳng “ngước nhìn” lên trên, vừa tà dị vừa thần bí trên nền giấy da dê màu nâu.
Klein ngẫm nghĩ, rồi viết ngay bên dưới con mắt này: “Đây là nhân tố then chốt về kho báu còn sót lại của gia tộc Antigenous.”
Hắn đặt bút máy xuống, rồi cởi sợi dây xích bạc quấn trong cổ tay xuống cầm trong tay trái, để con lắc thạch anh vàng treo vững trên câu nói xem bói và con mắt dựng thẳng kia, không còn lắc lư chút nào mới được.
Klein nhắm mắt lại, bình tĩnh lẩm nhẩm câu nói. Sau bảy lần, hắn mở mắt ra, thấy con lắc thạch anh vàng mang theo sợi dây bạc xoay tròn theo chiều kim đồng hồ với biên độ nhỏ. Trong phương pháp con lắc cảm xạ, như này nghĩa là đúng.
“Hình con mắt dựng thẳng đúng là yếu tố mấu chốt về kho báu của gia tộc Antigenous…” Klein khẽ gật đầu. Hắn gõ tay lên cạnh bàn dài, lẩm bẩm: “Vì Riel Bieber đã chết, gia tộc Antigenous bị đứt đoạn con cháu, cho nên cuốn bút ký kia coi mình, tên ‘Thầy Bói’ đã tiếp xúc với nó mà vẫn còn sống, thành người thừa kế? Nó ảnh hưởng 3 – 0625, để lại điều quan trọng về kho báu để con búp bê vải kia bày ra cho mình xem khi đến lượt mình gác cửa Chianese? Logic này không có vấn đề, nhưng nó không thuyết phục được mình. Cuốn bút ký kia làm sao có thể xác nhận rằng hậu duệ của gia tộc Antigenous đã chết hết? Hơn nữa mình hoàn toàn không phải người chung đường với nó đâu… Vả lại nếu mình mà có huyết thống của gia tộc Antigenous, hồi đó nguyên chủ đã không tự sát rồi. Hừm, chuyện này có nói cho đội trưởng hay không xem ra không quan trọng, mình nghiên cứu thêm đã.”
Tiếp đó Klein lại bói địa điểm kho báu của gia tộc Antigenous, nhưng vì không có được thông tin cụ thể chi tiết nên hắn chỉ xác định được rằng giống với suy đoán của Sirius khi viết thư cho ngài Z, kho báu này có liên quan tới ngọn núi cao nhất dãy Hornaces và quốc gia Đêm Tối kia.
Sau khi xem bói xong, Klein phát hiện ngôi sao lúc trước đã phát ra tiếng khẩn cầu lại tạo ra dao động mỏng manh.
Hắn dùng phương thức đáp lại lời khẩn cầu đụng vào ngôi sao này, lại thấy cậu thiếu niên có mái tóc màu nâu nhạt mặc bộ đồ bó sát màu đen độc đáo kia.
Cậu ta vẫn quỳ hai gối xuống đất, vẫn nhìn thẳng vào một quả quả cầu thủy tinh, và vẫn thì thầm lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc này, vì vừa bỏ thời gian học riêng một ít tiếng rồng khổng lồ, Klein mới nghe được một vài từ trong đó:
“Cầu xin… Cứu vớt… Cha và mẹ.”
Đúng là tiếng Rồng Khổng Lồ mà… Giờ còn nơi nào chỉ dùng thứ ngôn ngữ này vậy? Nó vốn là đồ cổ với tuổi đời phải tính bằng đơn vị nghìn năm cơ mà… Tiếc rằng vị chúa tể thần bí trên sương xám ta đây chỉ là một thùng rỗng kêu to, muốn cứu cũng không cứu được… Klein thở dài lắc đầu, quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.
Chờ khi nào mình học được nhiều từ của ngôn ngữ Rồng Khổng Lồ hơn, nghe được rốt cuộc bố mẹ cậu ta bị làm sao rồi tính… Klein thu linh tính lại, khiến nó bao trùm lấy bản thân rồi rơi xuống.
Khi trở lại phòng ngủ, hắn cởi bỏ bức tường linh tính, thay bộ đồ cũ nhưng thoải mái rồi leo lên giường ngủ bù.
Hắn ngủ một mạch tới tận 12 giờ rưỡi, tới khi Melissa làm bữa trưa xong và tới gõ cửa gọi hắn.
Sau khi ăn xong một bữa có vẻ nhiều món, hắn thấy Melissa cầm chiếc mũ sa phối với bộ váy mới lên, kiểu định đi ra ngoài.
“Chiều nay em có việc gì à?” Klein nghi ngờ hỏi.
Benson ngồi trên sô pha, đang cau mày nghiên cứu sách ngữ pháp không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời thay: “Phu nhân Shade nhà bên bảo Melissa rằng hội trường nhỏ của tòa thị chính thành phố có một buổi tọa đàm về công việc gia đình, Melissa định đi nghe để học cách xử lý các vấn đề gia đình hàng ngày.”
Melissa cũng gật đầu nói tiếp: “Em bảo Selina và Elizabeth đi với em rồi.”
“Được đấy, anh mong người dạy sẽ nói cho em biết rằng gia đình như nhà chúng ta cần thuê ít nhất một cô hầu gái làm việc nhà.” Klein mỉm cười nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thấy Melissa định phản bác, hắn vội vã bổ sung:
“Chúng ta phải đầu tư thời gian có hạn của mình vào chuyện đáng giá.”
Melissa giật mình, hồi lâu sau mới mấp máy miệng, rồi đội mũ sa mở cửa đi ra ngoài.
…
Hai giờ chiều, Klein lại xuất hiện ở công ty Bảo an Gai Đen.
“Không phải là anh đã về nghỉ rồi à?” Roxanne và Dunn Smith, cũng đang ở sảnh tiếp đãi, đồng thời hỏi.
Klein cười nói: “Tôi định đi câu lạc bộ bói toán, nhưng vẫn nhớ chuyện tối hôm qua nên tới đây trước, Thánh Đường đã trả lời chưa?”
Dunn liếc Roxanne một cái, rồi im lặng quay người đi tới phòng làm việc của mình.
Roxanne làm mặt xấu sau lưng anh ta, tỏ ra hung ác: “Đội trưởng đúng là…”
Làm rất tốt! Klein thầm khen một tiếng, rồi cố nhịn cười theo Dunn bước vào phòng làm việc của anh ta.
Nhìn cửa đã khép lại, Dunn ngửi tẩu thuốc rồi nói:
“Thánh Đường đã xác nhận rằng đó là vấn đề do cuốn bút ký gia tộc Antigenous tạo ra, và đã xác định nó là vật phong ấn cấp ‘1’, tiếc là như vậy thì cậu không đủ cấp độ bảo mật để đọc.”
Cấp 1 là cấp nguy hiểm cao độ, chỉ có người ở cấp bậc giám mục và đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm mới biết rõ? Nói cách khác, đội trưởng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra… Nguy hiểm cao độ, thảo nào… Klein nghĩ, vừa cảm thấy nuối tiếc vừa thoải mái không ít.
Dunn nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:
“Thánh Đường còn cho chúng ta điều tra xem còn vật phẩm nào sau cửa Chianese bị cuốn bút ký kia ảnh hưởng không, sau khi xác nhấn chỉ có 3 – 0625 xảy ra khác thường. Bọn tôi đã thay đổi biện pháp phong ấn nó rồi.”
“Còn phát hiện gì khác lạ không?” Klein giả vờ tò mò hỏi.
Dunn lắc đầu: “Hết rồi.”
Klein gật đầu, không nói nhiều về chủ đề này mà tán gẫu vài câu rồi chào tạm biệt để tới câu lạc bộ xem bói tiếp tục “hành trình tiêu hóa” của mình.
…
Trong hội trường nhỏ của tòa thị chính.
Melissa, Selina và Elizabeth ngồi gần cửa, cùng chờ buổi tọa đàm bắt đầu.
“Nếu người ta giảng không hay thì chúng ta chuồn trước nhé.” Selina hăng hái đề nghị.
Elizabeth lập tức đồng ý: “Đi tới cửa hàng bách hóa Harrods dạo đi.”