Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 127: Tạo dấu hiệu
Ánh sáng qua lớp thủy tinh chiếu sáng phòng trực bên ngoài kho vũ khí, Neil lật xem báo xong, nhấp một hớp cà phê rồi ngẩng đầu nhìn Klein:
“Giờ cậu cảm thấy thế nào rồi? Đã bình tĩnh lại chưa? Hay là cần một cốc rượu, một lần phát lương sớm, hoặc một ngày nghỉ thảnh thơi?”
Lúc này, khi đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược “Thầy Bói”, Klein đang thử dùng minh tưởng thay đổi “công tắc” linh thị, khiến nó trông không còn dễ thấy như trước.
Hôm nay hắn đã không cần phải dựa vào việc dùng một vài bộ phận cơ thể để mở linh thị nữa, cho nên hắn có thể sử dụng cách thức bí mật hơn để làm việc đó, ví dụ như dùng ngón cái bấm thật nhanh vào phần giữa hai đốt ngón tay của ngón giữa một lần, hoặc như khẽ gõ răng nanh bên trái hai lần.
Suy xét tới việc vào thời điểm nào đó mà bản thân hắn phải một tay cầm súng một tay cầm gậy, nhưng lại bắt buộc phải sử dụng linh thị, cuối cùng Klein chọn dùng cách gõ răng nanh. Gõ răng bên trái là mở, bên phải là đóng.
Ám chỉ liên tục rồi thay đổi xong, hắn mở mắt ra, mỉm cười nói: “Tôi chỉ quá chú ý tới hành động của đội trưởng chứ không cần bình ổn cảm xúc đâu.”
Cùng lúc đó hắn khẽ gõ răng nanh bên trái hai cái thử mở linh thị, dùng nó để nhanh chóng quen thuộc với biện pháp này.
Khụ khụ khụ! Neil đột nhiên ho dữ dội, tới mức mặt mày đỏ bừng lên như con tôm hùm luộc chín.
“Sao vậy?” Klein giật mình, hỏi quan tâm.
Hắn còn nhìn thật kỹ khí tràng của Neil, phát hiện màu sắc sức khỏe của ông ta bình thường, chỉ là trông nó hơi suy nhược do tuổi tác.
Neil ho mười mấy giây rồi mới bình thường trở lại. Ông ta bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Ai cũng có lúc mắc sai lầm. Khụ, vừa rồi tôi bị sặc nước miếng của chính mình… Giờ chúng ta bắt đầu chương trình thần bí học hôm nay chứ nhỉ?”
“Vâng.” Klein gõ răng nanh bên phải hai cái nhẹ gần như không tạo ra âm thanh.
Việc tiêu hóa xong ma dược “Thầy Bói” trước hẳn một đến hai tuần so với dự tính khiến hắn vừa vui sướng lại vừa phiền não. Vui thì khỏi cần nói, đó là thoát khỏi mối nguy hiểm tiềm ẩn về việc bị mất khống chế, sắp được thăng cấp, từ đó có được nhiều năng lực phi phàm hơn. Đây là chuyện khiến bất cứ ai đều phải cảm thấy vui mừng và kích động. Phiền não thì là việc này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Nghĩ tới việc mình còn phải ở lại tiểu đội Kẻ Gác Đêm của thành phố Tingen này một thời gian dài, Klein cho rằng lặng lẽ trở thành “Tên Hề” không phải lựa chọn hay, bởi làm vậy hắn lúc nào cũng phải lo sợ rằng sẽ bị bại lộ, không dám sử dụng năng lực của Tên Hề trong các nhiệm vụ cần sự phối hợp, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm lớn hơn.
Kế hoạch của hắn là bắt chước “Người Thông Linh” Daly trình đơn xin lên cấp cao, dùng công huân mà hắn kiếm được để đổi lấy phần thưởng là phương thuốc và vật liệu phi phàm, để từ đó có thể quang minh chính đại trở thành Kẻ Gác Đêm ở danh sách 8.
Nhưng việc nắm bắt được ma dược trong một tháng và trong một năm khác nhau hoàn toàn về bản chất. Klein có thể chịu được sự chú ý nhất định từ Thánh Đường, cũng sẵn lòng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, nhưng hắn hoàn toàn không muốn bị đám người cấp trên hoài nghi ở mức cao nhất. Hắn bắt buộc phải tìm ra một lý do đủ sức thuyết phục cho trạng thái này của mình.
Kế hoạch ban đầu của hắn là tranh thủ lúc ma dược “Thầy Bói” còn chưa được tiêu hóa hoàn toàn, hắn dần tạo ra mấy điềm báo chỗ đội trưởng từ trước, ví dụ như kể rằng mỗi lần tới câu lạc bộ bói toán khiến hắn cảm thấy linh tính hoạt bát hơn, hoặc vờ như tùy ý miêu tả “quy tắc Thầy Bói” mà hắn tổng kết ra sau mỗi lần xem bói cho người ta, hoặc là bảo rằng dạo này không còn nghe thấy âm thanh không nên nghe và nhìn thấy những thứ không nên thấy nữa.
Cứ như vậy đám người có chức vụ cao của Kẻ Gác Đêm sẽ cho rằng trong lúc làm “nhiệm vụ” hắn đã mô phỏng Daly một cách không chủ định , hơn nữa còn làm tới cùng luôn. Điều đó sẽ khiến bọn họ đặt trọng điểm ở việc tổng kết quy luật, thăm dò theo hướng “phương pháp đóng vai”, giảm bớt sự hoài nghi với Klein, mà chỉ thẩm tra theo thông lệ.
Ừm, còn có thể nhắc nhở đội trưởng để anh ấy phát hiện “phương pháp đóng vai”… Klein lặng lẽ bổ sung thêm một câu. Với hắn, Dunn Smith là một đội trưởng rất tốt, ngoài trí nhớ tương đối kém ra thì không có khuyết điểm gì lớn lắm, cho nên hắn mong là anh ta sẽ giảm bớt mối nguy hiểm mất khống chế, làm cho bản thân càng mạnh hơn.
Đương nhiên là hắn có thể chờ thêm một năm nữa rồi mới đệ trình đơn xin đặc biệt, làm vậy thì chẳng gặp chút mạo hiểm nào. Nhưng những sự trùng hợp liên tục kéo tới cùng với việc nhìn thấy ống khói đỏ trong xem bói cảnh mơ khiến hắn không thể không nhanh chóng khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn.
“Đầu tiên là dùng hai tuần tạo ra vài tín hiệu từ trước, sau đó mới chính thức trình đơn xin… Đồng thời có thể tới chợ đen xem có gặp được vật liệu phi phàm tương ứng nào không… Chắc là đắt lắm…” Klein nhanh chóng quyết định, sau đó hắn lại dồn sức chú ý vào khóa thần bí học.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, thời gian hưởng dụng bữa trưa ngon nghẻ đang dần kéo tới. Uống xong cốc cà phê, Neil vừa dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn vừa cười nói: “Khóa thần bí học của cậu sắp kết thúc rồi. Vừa nãy là thử nghiệm để phán đoán, cậu có thể tự chế tạo bùa chú cho mình rồi.”
“Đây cũng là dự định cho mấy ngày sau của tôi.” Klein thỏa mãn thở hắt ra.
Bùa chú khác hẳn với bùa hộ mệnh mà hắn làm cho Benson và Melissa lúc trước, bắt buộc phải dùng nghi thức phụ trợ để khắc. Chúng nó năng lực đặc biệt, có thể dùng khi chiến đấu.
Nhưng bùa chú với chất lượng thấp không phải thứ vạn năng. Linh tính của nó sẽ không ngừng suy yếu, cứ mỗi hai tuần lẽ lại phải “chế tác” lại một lần nữa, mà phải cần mở nó bằng chú ngữ riêng biệt chứ không phải cứ muốn là sử dụng được ngay.
Ngoài ra, những bùa chú mà Kẻ Gác Đêm có được vẫn còn giới hạn trong “lĩnh vực” của nữ thần Đêm Tối. Hiện tại Klein chỉ có thể chế tạo được ba loại. Loại thứ nhất là “Bùa chú ngủ say”, hiệu quả tương tự với những lầm Dunn Smith và Leonard Mitchell niệm chú khiến người ta trở nên yên bình và đi vào giấc ngủ. Loại thứ hai là “Bùa chú an hồn”, có thể vỗ về hồn ma, bóng ma, xác sống mà quỷ nước, có thể đối phó được oan hồn với ác linh ở một mức độ nhất định. Cái cuối là “bùa chú cảnh mơ”, có thể giúp người thi thuật tiến vào cảnh mơ của mục tiêu.
Những bùa chú này có tác dụng trùng lặp với năng lực của “Thi Sĩ Nửa Đêm” và “Ác Mộng” của danh sách “Kẻ Không Ngủ”, nên đám người Dunn hay Leonard ít khi sử dụng. Nhưng “Người Nhặt Xác” Frye, “Kẻ Không Ngủ” Loya và Cornley sẽ mang theo một hai cái bên người, chẳng qua không phải lúc nào cũng sử dụng, mà thi thoảng lại phải tìm lão Neil để “bổ sung năng lượng”.
Lúc này Neil liếc Klein một cái, cười nói: “Tôi nhớ rằng vì tháng này phải luyện tập quá thường xuyên, nên hạn ngạch vật liệu của cậu đã hết rồi, cậu định tới chợ đen à?’
Klein ngẩn ra, sau đó đau lòng gật đầu: “Vâng.”
Hắn biết rõ giá của những vật liệu đó, chỉ mong làm cái là thành công luôn chứ đừng có lãng phí…
Sau khi nhận trách nhiệm đưa cơm trưa xuống lòng đất, Klein khoác áo, đội mũ, cầm gậy rồi quay trở lại công ty Bảo an Gai Đen ở tầng hai.
Lúc đi ngang qua phòng giải trí, hắn thấy đám người Leonard đã quay lại và đang ăn trưa.
Cộc cộc! Hắn gõ cửa phòng của đội trưởng.
“Mời vào.” Giọng nói dày và ấm của Dunn truyền ra.
Klein đẩy cửa bước vào, bỏ mũ xuống: “Đội trưởng, bắt được ‘Kẻ Xúi Giục’ Tris chưa ạ?”
Dunn day huyệt thái dương, mệt mỏi lắc đầu: “Chúng tôi không tìm được cô ta ở ga tàu Tingen. Nhưng từ điện tín do Backlund gửi tới thì có hành khách gặp cô ta ở toa hạng nhất của chuyến sớm nhất, đáng tiếc là cô ta đã xuống dọc đường.”
“Thật là tiếc quá.” Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Klein thở dài nói: “Xem bói không phải vạn năng mà…”
Dunn đảo đôi mắt xám qua:
“Cậu không phải uể oải làm gì. Người phi phàm ở danh sách 7 không dễ bị bắt như thế. Nhưng chí ít là chúng ta đã phá hủy được nghi thức tà ác của Tris, cứu được ít nhất bốn mươi sinh mệnh vô tội. Vả lại chúng ta còn biết được tình hình hiện tại của cô ta, khiến cô ta không thể phạm tội tùy tiện như trước nữa. Nếu cô ta còn định làm chuyện tương tự, như vậy sẽ khiến người ta chú ý bất cứ lúc nào, rồi bị phát hiện, bị tố giác. Sớm muộn gì Kẻ Gác Đêm chúng ta, hoặc Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc sẽ tìm được và bắt cô ta. Đương nhiên, còn có thể là giết chết.”
“Hy vọng là vậy. Mong Nữ thần phù hộ.” Klein vẽ mặt trăng đỏ trước ngực.
Ngay sau đó, hắn dừng lại một chút rồi châm chước từ ngữ mà nói:
“Đội trưởng, đã hơn một tuần tôi không nghe thấy âm thanh không nên nghe hay nhìn thấy thứ không nên thấy rồi. Nhưng đó là trong lúc thường xuyên minh tưởng và thường xuyên sử dụng linh thị.”
“Hửm?” Dunn nhíu mày, tỏ ra nghi ngờ.
Klein lập tức bổ sung: “Tôi cảm thấy từ giờ tới lúc nắm bắt hoàn toàn ma dược ‘Thầy Bói’ là không còn xa. Có lẽ là liên quan tới việc tôi thường xuyên tới câu lạc bộ xem bói cho người ta.”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Dunn thay đổi tư thế ngồi, nét mặt đầy vẻ mơ hồ.
Klein cố ý đáp một cách không lưu loát cho lắm: “Mỗi lần… Mỗi lần tới câu lạc bộ bói toán, tôi đều cảm thấy linh tính trở nên hoạt bát hơn. Mà sau mỗi lần xem bói cho người ta, thân thể, tâm tính và linh hồn của tôi cũng trở nên thoải mái hơn không ít. Từ những lần đó mà tôi còn tổng kết được một bộ, ừm, gọi là ‘quy tắc Thầy bói’, và luôn tuân thủ nó nghiêm ngặt, hệt như câu nói ‘Muốn làm gì thì làm, nhưng đừng làm hại’ của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn ấy. Ừm, phải nói là từ câu châm ngôn đó mà tôi có được linh cảm, rồi thử, từ đó bắt chước để tạo ra châm ngôn cho Thầy Bói. Tôi cho rằng đây có lẽ là cách hữu hiệu khiến người phi phàm nhanh chóng nắm bắt được ma dược, giảm bớt sự hiện hữu của mất khống chế. Giống như Daly ấy, cô ấy luôn làm ‘Người Thông Linh’.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Dunn lấy một cái tẩu thuốc ra từ lúc nào không biết, đặt bên mũi khẽ ngửi. Anh ta dường như quên mất Klein, trầm tư mấy phút rồi mới nói: “Một suy đoán không tệ, một thử nghiệm thú vị…”
Mục đích lần này của Klein là nói qua, tạo tiền đề từ trước, nên hắn không nói gì thêm, mà vừa nửa nói giỡn nửa báo trước: “Có lẽ tôi sẽ trở thành thành viên Kẻ Gác Đêm đầu tiên trong lịch sử nắm bắt được ma dược danh sách 9 nhanh nhất.”
“Nguyện Nữ Thần phù hộ cậu.” Dunn cười chúc phúc một câu, không cho là thật, rồi lại ngồi đó suy nghĩ.
Thấy thế, Klein đứng dậy chào, rồi rời khỏi văn phòng của đội trưởng.
Lúc đóng cửa lại, hắn bỗng nghĩ tới một vấn đề khác, đó là phải đóng vai “Tên Hề” như thế nào!
Chẳng lẽ mình phải vào rạp xiếc? Vả lại thành phố Tingen này làm gì có rạp xiếc cố định, toàn kiểu diễn lưu động cả… Mặt mày Klein nhăn nhó lại.
Làm Thầy Bói coi có thể ra vẻ cool ngầu, cho dù gặp phải người quen thì vẫn có thể ngẩng cao đầu, nhưng làm “Tên Hề”, thật chả có mặt mũi nào để oai cả!
Có lẽ là có phương pháp đóng vai khác! Lúc Phiến đá Khinh nhờn xuất hiện, không hề có rạp xiếc, không hề có tên hề… Thôi, còn hai ba tuần nữa mới có cơ hội thăng cấp, tạm thời chưa cần phải suy xét vấn đề này… Klein đi tới khu vực ghế sô pha ở sảnh tiếp đãi như đang chạy mất mạng, phóng thẳng tới bữa trưa của hắn và lão Neil ở chỗ đám người Roxanne, phu nhân Olean và Bratt.