Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 135: Bức tranh Nam tước
“Chỗ đó có vấn đề!” Klein chỉ vào cầu thang kia, nghiêm túc và cẩn thận nói.
Hắn từng đọc được trong tư liệu của Kẻ Gác Đêm rằng nếu linh cảm xuất hiện tình huống tương tự thì thường có nghãi rằng vị trí mục tiêu đang che giấu một thứ tà ác, dơ bẩn. Nếu không chắc chắn, tốt nhất đừng có thử, không thì rất dễ mất mạng. Đôi khi cho dù là chỉ nhìn thoáng qua cũng phải nhận lấy vết thương không thể nào chữa được.
Dunn nhìn theo hướng hắn chỉ. Là người cũng có linh cảm cao nên anh ta lập tức nhận ra điều không đúng. Anh ta nhìn Klein, bình tĩnh ra lệnh: “Cậu bói xem thăm dò nơi đó có thuận lợi hay không.”
Trước khi vào pháo đài này, đội trưởng không hề bảo mình xem bói, khá là tin tưởng… Điều này cho thấy anh ta cho rằng thứ đang ẩn giấu trong kia còn nguy hiểm hơn cả oan hồn. Klein lặng lẽ gật đầu. Hắn cất súng đi, đưa gậy cho Frye. Sau đó hắn cởi con lắc thạch anh treo trên cổ tay trong áo mình ra, dùng tay trái cầm sợi xích bằng bạc, cũng nghĩ ra câu nói xem bói phù hợp.
Trong khoảnh khắc, màu đôi mắt hắn sậm lại, gió vô hình bắt đầu xoáy lên bốn phía.
“Thăm dò nơi ẩn giấu trong pháo đài sẽ thuận lợi.”
“Thăm dò nơi ẩn giấu trong pháo đài sẽ thuận lợi.”
…
Sau bảy lần, đôi mắt Klein trở lại bình thường, hắn thấy con lắc đang chuyển động theo chiều kim đồng hồ. Tuy biên độ không lớn, nhưng nó quả thật đang chuyển động theo chiều kim đồng hồ.
Điều này có nghĩa rằng việc thăm dò sẽ thuận lợi.
Klein lập tức gật đầu với Dunn và Frye.
“Nguy hiểm nằm trong phạm vi có thể giải quyết, hoặc là không có.”
Dunn đeo Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị kia lên ngực trái, giơ tay đè chiếc mũ phớt xuống rồi bước nhanh tới bậc thang, tìm kiếm cơ quan một cách quen thuộc.
Đã đeo găng tay sắt vào tay, Frye trả gậy cho Klein, sau đó xách súng cảnh giác đề phòng bốn phía, dường như sợ kẻ địch sẽ đột nhiên nhảy ra.
Mình vẫn chưa chuyên nghiệp cho lắm… trong cái lĩnh vực Kẻ Gác Đêm này. Klein lên dây cót tinh thần, lại rút súng ra, cảnh giới theo Frye.
Vài phút sau, Dunn Smith ngồi xổm xuống, không rõ ấn vào cái gì mà chỗ bậc thang bỗng phát ra tiếng kẹt kẹt nặng nề.
Sàn nhà nơi đó hạ xuống, để lộ cầu thang đi xuống dưới. Cảm giác lạnh lẽo và bẩn thịu xộc ra, gần như sắp ngưng tụ thành thực thể.
Dunn nhìn qua, lấy vật phong ấn “3 – 0872” trước ngực ra rồi ném thẳng vào trong cửa ngầm.
Sau vài tiếng keng keng, Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị dừng lại ở chỗ nào không biết. Nếu trong đó có sinh vật thuộc loại tử linh, chắc chắn sẽ nhặt “3 – 0872” lên rồi ném lại… Như thế sẽ thú vị lắm… Klein đứng ở bậc thang đi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Sự lạnh lẽo và dơ bẩn xung quanh lập tức tan đi như bông tuyết gặp ánh mặt trời. Ấm áp và sạch sẽ bao phủ toàn bộ lối vào cửa ngầm.
“Klein, hai người chúng ta xuống dưới. Frye ở lại đây, đề phòng kẻ địch khác phá hỏng cơ quan.” Dunn với kinh nghiệm phong phú lập tức quyết định.
“Vâng.” Klein không luống cuống nữa, hắn tiến lên hai bước tới cạnh Dunn. Frye thì khẽ gật đầu, không hề thả lỏng tí nào.
Cộp cộp cộp, Dunn đi xuống trước. Tiếng bước chân vang vọng khắp không gian yên tĩnh này.
Anh ta không chuẩn bị đèn bão hay ngọn lửa gì hết. Bởi với người phi phàm thuộc danh sách “Kẻ Không Ngủ” mà nói, bóng tối không phải sự trở ngại, mà là sự chiếu cố với bọn họ. Trong diều kiện đó, tầm mắt của bọn họ không bị ảnh hưởng chút nào.
Xuống được vài bước, Dunn bỗng quay đầu nhìn Klein: “Tôi quên là cậu không nhìn được trong bóng tối, mà tôi thì đã quen không mang đồ chiếu sáng theo…”
“Đội trưởng, anh không phải để ý làm gì, tôi có linh thị mà.” Klein phát hiện rằng mình chẳng hề cảm thấy kinh ngạc.
Đội trưởng cool ngầu ban nãy quả nhiên không phải là trạng thái bình thường!
Trong linh thị của hắn, bóng tối phía trước phủ đầy một lớp bụi mù, tuy là mơ hồ nhưng vẫn có thể khiến hắn nhìn được bậc thang.
Ừm, đội trưởng khỏe ghê đó, trạng thái tinh thần cũng rất tốt… Klein cẩn thận bước từng bước xuống dưới.
Cầu thang này không dài, xuống khoảng mười bốn mười lăm bậc là đã tới mặt đất.
Vật phong ấn “3 – 0782” đang nằm ở đây, tỏa ra sự ấm áp, phát ra sự sạch sẽ, cũng chiếu ra thứ ánh sáng nhạt.
Nương theo chút ánh sáng đó, tầm nhìn của Klein càng rõ ràng hơn. Hắn quan sát xung quanh một vòng, phát hiện đây là một tầng hầm không coi là lớn, cái lạnh ban nãy đã không còn, nhưng vẫn khá ẩm ướt.
Chính giữa tầng hầm là một cỗ quan tài màu đen. Đinh sắt trên nó hiện lên màu đỏ sậm. Nắp quan tài đã bị đẩy ra môt kẽ hở, có thể nhìn thấy một bộ xương không đầu nằm trong đó.
Dunn nhìn thoáng qua xung quanh, rồi mới cúi người nhặt Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị.
“Đội trưởng, cỗ quan tài này, ừm, tác dụng của nó chính là đề phòng xác chết bên trong biến thành xác sống hoặc oan hồn…”
Klein nhìn kỹ từng chiếc đinh sắt trên quan tài, xem rõ cách sắp xếp của chúng, rồi dựa theo kiến thức thần bí học có vẻ không tệ của mình mà nhận ra đây là một nghi thức từ thời xưa dùng để ngăn chặn thi thể biến thành xác sống.
Cùng lúc đó, hắn thầm nghĩ: Nhưng những lúc bình thường, ai lại rảnh rỗi tới mức đề phòng người thân của mình biến thành xác sống chứ? À ừ, người chôn cất chưa chắc đã là người thân… Ừm, đặt quan tài dưới hầm ngầm chứ không phải trong huyệt mộ, hẳn là sợ bị người ta phát hiện…
Lúc này, sau khi đã đeo vật phong ấn “3 – 0872” lên, Dunn tới gần quan tài, nhìn kỹ một lúc: “Người này hẳn là bị trúng độc mà chết.”
“Nghĩa là người dùng độc giết hắn đã sử dụng nghi thức ma pháp đề phòng hắn biến thành xác sống trả thù… Đây chắc là chuyện từ một nghìn ba bốn trăm năm trước nhỉ? Cuối cùng hắn vẫn biến thành oan hồn… Ý niệm đó thật quá kinh khủng!” Klein cũng đi tới trước quan tài: “Đầu của hắn đâu? Nghi thức kia không cần phải cắt rời đầu mà…”
Dunn suy nghĩ rồi nói: “Tôi có suy đoán như này. Oan hồn này không tồn tại ngay từ đầu, mà mới xuất hiện gần đây. Từ thị trấn kia tới pháo đài này chỉ cần đi bộ mười lăm phút, cái lũ phá phách chắc chắn là hay tới nơi này, nhưng trước sự kiện lần này không hề có lời đồn về oan hồn nào ở đây cả.”
Klein khẽ gật đầu: “Đội trưởng, ý của anh là gần đây có người tới, mở quan tài rồi lấy đầu người chết đi?”
“Ừ, nghi thức kia phòng người chết biến thành xác sống, nhưng lại khóa oán niệm của nó ở trong quan tài, biến thành bảo tồn. Chờ khi quan tài bị mở ra, nghi thức bị hóa giải, oán niệm này nhanh chóng mượn dùng găng tay biến thành oan hồn..”
“Người mở quan tài kia không để lại thi thể, hẳn không phải người thường… Với cả hắn lấy đầu người chết làm gì?”
Dunn nhìn bộ xương trong quan tài, nói: “Oán niệm có thể tồn tại lâu như vậy, ngoại trừ nguyên nhân do nghi thức ra, hẳn còn do bản thân người chết nữa. Lúc còn sống có lẽ hắn là người phi phàm, hoặc chí ít là hậu duệ trong vòng hai đời của người phi phàm danh sách giữa. Ừ, là danh sách giữa theo định nghĩa trước kia, danh sách 6 hoặc danh sách 5. Mà xác chết của những người như này luôn có điểm đặc thù nào đó. Có lẽ đầu của hắn có tác dụng trong một vài nghi thức hoặc trường hợp nào đó.”
Nói tới đây, Dunn tạm ngừng rồi mới nói tiếp: “Những gì tôi vừa nói đều là phỏng đoán cả. Nhưng có một cái mà ta có thể nghiệm chứng, đó là chút nữa chúng ta chia nhau vào thị trấn điều tra xem lúc bé ai đã tới pháo đài này, cũng bị thương ở đây. Ừm, nếu còn sống thì chứng tỏ oan hồn mới xuất hiện gần đây.”
“Một phương thức suy nghĩ rất logic.” Klein khen ngợi một câu, sau đó điều tra tầng hầm một lần nữa nhưng không phát hiện thứ gì khác.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hắn thử dùng nghi thức ma pháp miêu tả vị “khách” từng vào tầng ngầm này, nhưng vì đã hơn một tháng, vả lại oan hồn hay lảng vảng nơi này nên ảnh hưởng tới môi trường xung quanh, làm hắn không nhận được kết quả gì.
Sau đó hắn đi lên để Frye xuống, làm cho vị chuyên gia về lĩnh vực thi thể này tiến hành kiểm tra chuyên sâu.
Qua mười lăm phút, khi mặt trời sắp biến mất khỏi đường chân trời, Dunn và Frye đi lên.
Dunn lần mò đóng cửa ngầm lại, Frye thì miêu tả ngắn gọn: “Quả thực chết vì bị hạ độc. Dấu vết trên cổ xuất hiện trong vòng ba tháng đỏ lại.”
Như vậy có nghĩa là đã có người tới đây… Klein suy nghĩ, gật đầu.
Sau đó, ba Kẻ Gác Đêm tranh thủ về thị trấn Ramde trước khi trời tối, đặt hai gian phòng ở nhà nghỉ. Thành viên nào nhận vật phong ấn “3 – 0872” phải mang thứ đồ nguy hiểm này ra nơi vắng bóng người bên ngoài trấn tản bộ, thay phiên nhau cứ hai giờ một lần, cho nên chỉ cần hai phòng là được.
Sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, Klein, Dunn và Frye lập tức phân công nhau đi hỏi những người dân sinh sống ở đây đã lâu ở các nơi trong thị trấn.
Mà trong tình cảnh tương tự này, huy hiệu cảnh sát là thứ rất có tác dụng.
…
“Sĩ quan cảnh sát, sao anh lại hỏi chuyện này? Tôi nhớ rằng hồi bé tôi thường chạy tới pháo đài bỏ hoang đó… Bị thương à? Chắc là có rồi. Mấy đứa trẻ con sao có chuyện không bị ngã cho được. Tôi nhớ rồi, ừm, tôi bị một tảng đá khá sắc bên ngoài bức tường cào qua làm bị thương…” Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi với mái tóc vàng mềm mại nhìn Klein với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi.
Đây là đối tượng thứ mười bốn trong số những người Klein hỏi, trong đó có hai người nhớ rất rõ rằng mình từng bị thương ở pháo đài kia.
Suy đoán của đội trưởng là chính xác… Klein phán đoán, sau đó cất giấy chứng nhận, mỉm cười nói: “Cảm ơn sự phối hợp của anh. Tôi không còn câu hỏi nào khác.”
Hắn đang định bước đi, người đàn ông bốn mươi tuổi kia đột nhiên nói: “Sĩ quan cảnh sát, anh hứng thú với pháo đài cổ đó à? Nhà tôi có bức tranh của nam nước ở pháo đài đó, là do ông nội của ông nội của ông nội… A ha, tóm lại là chuyện từ lâu lắm rồi, ông cầm một bức tranh ra từ trong pháo đài đó, nghe nói là tranh chân dung của Nam tước Ramde. Anh có muốn không? Đồ cổ thật sự đấy!”
Nếu là đồ cổ thì nhà các anh chả bán từ lâu rồi… Kẻ này cũng to gan thật, dám lừa cả cảnh sát, có nên rút súng dọa anh ta không nhỉ? Klein thầm oán hai câu, nương theo ý nghĩ xem cái cũng chả mất tiền, bèn nói: “Ai biết nó có phải đồ cổ hay không. Tôi chỉ tin vào ánh mắt và phán đoán của mình. Anh mang ra đây cho tôi xem.”
Người đàn ông trung niên lập tức cười tươi, quay vào nhà tìm kiếm một lúc.
Lúc sau, anh ta ôm một bức tranh ra.
Klein hờ hững đảo mắt qua bức tranh chân dung kia, thấy vị Nam tước đệ nhất đội mái tóc giả quăn màu trắng có khuôn mặt dịu dàng, làn da màu nâu đồng, ánh mắt chất chứa sự tang thương khó nói nên lời.
Đây… giống thầy Azcot quá! Klein bỗng trợn tròn mắt, theo bản năng hắn nhìn vào tai phải của người được gọi là Nam tước đệ nhất này.
Sau đó hắn thấy một nốt ruồi màu đen tầm thường ở ngay gần đó.
Nó nằm ở vị trí y hệt nốt ruồi của thầy Azcot!