Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 148: Người đưa tin
Câu trả lời của Klein khiến Daly khẽ cười một tiếng, khuôn mặt chỉ có miệng kia lên tiếng:
“Cho dù cậu lấy được linh cảm từ châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn, theo kinh nghiệm và biểu hiện của tôi để xác định ý tưởng, nhưng chỉ mất một tháng để nhận thức rõ việc ‘đóng vai’, tổng kết được quy tắc Thầy Bói của riêng mình đã đủ chứng minh rằng cậu có được trí tuệ xuất chúng là tư duy rộng mở.”
Klein không kéo dài chủ đề khiến hắn phải chột dạ, bèn hỏi sang vấn đề khác:
“Daly, liệu các cấp cao của giáo hội có biết cái này không, cái mà gọi là phương pháp đóng vai này?”
“Không có gì phải nghi ngờ là bọn họ biết rất rõ. Tôi từng lật xem tư liệu lịch sử giáo hội để tìm kiếm những người thăng cấp rất nhanh, bỏ qua mọi quy luật như tôi, phát hiện những giám mục như vậy trong Kẻ Gác Đêm này không phải là ít, tôi không phải kẻ đặc biệt nhất, mà kết cục của bọn họ…” Nói tới đây, Daly cố ý dừng lại một lúc, ngữ khí của cô dường như trở nên nặng nề hơn.
“Bọn họ đều có kết cục thế nào?” Klein căng thẳng trong lòng, buột miệng hỏi.
Chẳng lẽ giáo hội nữ thần Đêm Tối coi phương pháp đóng vai là trò cám dỗ của tà thần ác ma à?
Khuôn mặt không mũi không mắt bật cười ra tiếng: “Kết quả của bọn họ khá là tốt đẹp, ngoài một bộ phận mất khống chế hoặc hy sinh trong sự kiện siêu phàm ra, số còn lại thấp nhất đã trở thành tổng giám mục hoặc chấp sự cấp cao, trong số đó có không ít những nhân vật đã thăng lên danh sách cao thành công. À, trong giáo hội nữ thần, danh sách 4 và danh sách 3 được gọi chung là Thánh, danh sách 2 và danh sách 1 được gọi là Thiên sứ mặt đất, đương nhiên là mỗi một vị Thiên sứ đều từng là Thánh.”
… Daly, cô vừa cố ý làm tôi sợ à nha… Klein khẽ giật giật khóe miệng, không hề che giấu nghi ngờ của bản thân: “Nếu giáo hội đã nắm được phương pháp đóng vai từ trước, tại sao không báo nó cho mỗi một Kẻ Gác Đêm? Tuy rằng phương pháp này không thể khiến người ta hoàn toàn tránh được chuyện mất khống chế, nhưng chắc chắn có thể làm giảm xác suất về nó trên diện rộng, giảm thiểu những tổn thất vô nghĩa.”
Khuôn mặt kia hiện lên vẻ mờ mịt: “Tôi cũng không rõ tại sao. Bọn họ nói với tôi rằng chờ khi nào trở thành tổng giám mục hoặc chấp sự cấp cao thì sẽ biết bí mật chuyện này. Hôm nay tôi tới tìm cậu là mong trước khi trình đơn xin đặc biệt thì cậu nên nói phương pháp đóng vai này một cách rõ ràng cho Dunn.”
Klein không ngu xuẩn hỏi cô ta vì sao lại không tự làm chuyện này, mà ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Một khi bị giáo hội chú ý thì sẽ phải thề và ký lời thế ước là sẽ không nói phương pháp đóng vai cho người khác biết?”
“Đúng vậy, nhân danh Nữ thần thề trước mặt vật thánh của nữ thần, làm vậy có đủ lực trói buộc. Tin tôi, cậu tuyệt đối không muốn biết hậu quả của việc vi phạm lời thề đâu. Hiện giờ tôi chỉ có thể nhờ vả người cũng biết phương pháp này như cậu mà thôi, trạng thái của cậu trước khi trả lời tôi đã nói cho tôi đáp án rồi, cho nên tôi mới dám nói ra danh từ kia.” Daly khiến khuôn mặt kỳ dị kia thở dài.
Cô tạm ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Lúc trước tôi chỉ nắm bắt mang máng về tinh túy của việc đóng vai, từ đó tiêu hóa sạch ma dược. Đúng vậy, theo các nhân vật cấp cao của giáo hội thì bọn họ sử dụng từ tiêu hóa để miêu tả việc nắm bắt ma dược, tôi cho rằng điều này rất là chính xác. Tóm lại, trước khi tôi lập lời thề, trước khi được cho biết về phương pháp đóng vai, tôi không biết rõ lắm về chuyện này, cũng không thể nhắc nhở rõ cho đám người Dunn.
Tôi vốn định từ bỏ, nhưng không ngờ lại gặp được cậu, một kẻ kỳ lạ đã nhận thức rõ phương pháp đóng vai trước khi đệ trình đơn xin đặc biệt, không, một thiên tài.”
Thì ra cô nhìn tôi như vậy đấy… Khóe miệng Klein giật giật, trịnh trọng cam kết:
“Ban đầu tôi định dùng chuyện đơn xin đặc biệt để nhắc nhở đội trưởng về sự tồn tại của phương pháp đóng vai, nay có lời giải thích của cô, tôi không lo lắng gì nữa.”
“Rất tốt, cậu đúng là một anh chàng lương thiện.” Giọng nói của Daly toát rõ vẻ thả lỏng.
Này, hình như cô chỉ hơn tôi có hai hay ba tuổi gì đó thôi… Klein vạch trần vấn đề của đối phương trong lòng.
Không chờ hắn lên tiếng, khuôn mặt kỳ dị kia nói tiếp:
“Nếu có vấn đề hoặc cần trợ giúp điều gì, cậu có thể viết thư cho tôi. Chờ tôi, ha ha, chờ khi nào tôi trở thành tổng giám mục hoặc chấp sự cấp cao, biết tại sao giáo hội lại che giấu về phương pháp đóng vai, tôi sẽ ám chỉ cho cậu rằng chuyện này tốt hay xấu.”
Klein nghe mà tinh thần phấn chấn, bèn hỏi lại không chút do dự: “Địa chỉ của cô là?”
Với hắn mà nói, thêm được sự trợ giúp nào thì hay cái đó, mà đây lại còn là một Người Thông Linh khá là mạnh!
Thấy Klein không hề chối từ, Daly im lặng vài giây rồi khẽ cười:
“Việc trao đổi giữa chúng ta không nên thông qua bưu điện, cũng không nên sử dụng thư từ bình thường, bởi làm vậy là rất không an toàn. Tôi dạy cho cậu một nghi thức ma pháp khá là đơn giản, có thể triệu hồi một loại linh độc đáo của riêng tôi. Cậu lấy bức thư đã viết xong giao cho nó, nó sẽ mang về cho tôi một cách chính xác. Tuy tốc độ không bằng điện tín, nhưng nhanh hơn tàu hơi nước. Cậu gửi từ buổi trưa, tối ở Backlund là tôi đã nhận được rồi.”
Klein nghe chăm chú, gật đầu nói: “Đó đúng là một nghi thức ma pháp khá thực dụng.”
Daly khẽ cười nói:
“Đặc điểm của loại nghi thức ma pháp này là cầu khẩn tới chính bản thân mình, rút năng lượng ra từ trong linh tính của mình, không cần thông qua thần linh nên khá là kín đáo, chẳng qua uy lực sẽ không được lớn cho lắm.
… Đầu tiên cậu phải lựa chọn thảo dược và tinh dầu thuộc lĩnh vực tương ứng, điều này không khác gì với nghi thức ma pháp bình thường khác, nhưng chỉ cần ngọn nến tượng trưng cho chính mình… Tiếp theo chính là phần chú ngữ. Phần này có ba đoạn, đoạn thứ nhất là ‘Tôi’, dùng tiếng Hermes cổ, tiếng Người Khổng Lồ, Rồng Khổng Lồ hoặc Tinh Linh khẽ gọi ‘tôi’. Đoạn thứ hai là ‘tôi nhân danh tôi triệu hồi’, có thể đổi sang dùng tiếng Hermes. Đoạn thứ ba chính là miêu tả chi tiết về vật phẩm triệu hồi. Ví dụ như cho lần cậu chuẩn bị sử dụng đến này: Hỡi linh quẩn quanh trong hư vọng, sinh vật thượng giới được người sử dụng, người đưa tin của riêng mình Daly Simone.”
Thượng giới? Trong lĩnh vực thần bí học, từ đó chỉ về Linh giới… Klein vừa ghi nhớ vừa phân tích quy trình của nghi thức này.
Về mặt này thì hắn tạm được coi là một chuyên gia.
… Lợi ích của nghi thức ma pháp này là bỏ qua thần linh, chỉ sử dụng sức mạnh bản thân nên không bị hạn chế bởi lĩnh vực của thần linh tương ứng, nhận được hiệu quả pháp thuật khá đa dạng. Vấn đề ở chỗ là nó dựa vào thực lực của bản thân, yếu thì sẽ yếu mãi, còn mạnh thì sẽ mạnh… Klein cảm thấy mình lại nắm được một tri thức mới, đây là diều thần bí học mà danh sách của hắn không bao giờ có thể đọc được.
Daly lặp lại câu miêu tả mấy lần, rồi trịnh trọng nhấn mạnh: “Nhớ lấy, đừng có tùy ý sửa lời miêu tả về vật triệu hồi, như vậy sẽ rất dễ đưa tới quái vật đáng sợ.”
“Vâng.” Klein thành thật gật đầu.
Cùng lúc đó, hắn chợt nghĩ tới một việc: Nếu sửa lời miêu tả vật triệu hồi thành “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám, vị vua Hắc Hoàng chấp chưởng vận may” thì sẽ triệu hồi được cái gì? Liệu sẽ có hiệu quả hay là sương mù xám đột nhiên giáng xuống, hoặc cần mình phải lên không gian thần bí kia đáp lại?
Liệu điều này có thể giúp ta sử dụng nhiều sức mạnh bên trên sương mù xám kia không? Liệu có dẫn tới phản ứng dây chuyền đáng sợ nào không?
Vì vừa mới tìm đường chết thành công với Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị, Klein vẫn còn nghĩ mà sợ, cuối cùng tuân theo ý muốn nên hắn định lên trên sương mù xám xem bói thế nào rồi mới quyết định là có thử hay không.
Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy khá hứng thú:
“Daly, nếu tuân thủ đúng theo phương pháp đóng vai, từ danh sách 8 lên danh sách 7 sẽ mất bao lâu, và từ danh sách 7 lên danh sách 6 lại tốn bao nhiêu thời gian?”
“Dựa theo tư liệu mà tôi từng đọc, từ danh sách 8 lên danh sách 7 có thể mất từ ba tháng tới hai năm, điều này được quyết định bởi việc trong quá trình đóng vai đó liệu cậu có thể lĩnh ngộ tinh thần trung tâm và quy tắc tương ứng nhanh hay không. Danh sách 7 lên danh sách 6 cần nửa năm tới ba năm, danh sách 6 lên danh sách 5 thì cũng chừng đó, còn danh sách 5 lên danh sách 4 thì từ ba tới hai mươi năm…” Daly miêu tả sơ qua.
Klein bỗng cười nói: “Nên Daly này, cô đã lên danh sách 6 rồi à?”
Hắn từng nghe Dunn nhắc tới là Daly mất một năm để từ danh sách 9 Người Nhặt Xác đến danh sách 8 Kẻ Đào Mộ, cũng mất thêm một năm để từ Kẻ Đào Mộ tăng lên danh sách 7 Người Thông Linh. Mà cô trở thành người phi phàm mới được năm năm, nói cách khác, Daly ở cấp bậc Người Thông Linh này đã được chừng ba năm rồi.
“Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân tôi được điều tới giáo khu Backlund.” Khuôn mặt kỳ dị kia thản nhiên đáp: “Nghề nghiệp hiện tại của tôi là Bậc Thầy Tử Linh, chẳng qua tôi thích cái tên Người Thông Linh hơn. Được rồi, tên nhóc này mệt rồi, tôi phải đi đây. Trong tình hình như thế này, tôi sẽ không nói là mong nữ thần phù hộ cho cậu nữa.”
“Chúc cô có một giấc mơ đẹp.” Klein giơ tay ấn ngực, cúi người chào.
“Không, đêm nay không có giấc mơ đẹp rồi, tôi sắp phải chạy về Backlund, đây không phải trải nghiệm khiến người ta vui vẻ gì cho cam, giống như phải ngủ với người mình không thích ấy…” Giọng của Daly càng lúc càng thấp, khuôn mặt không mắt không mũi kia chậm rãi rút vào trong bức tường, không để lại dấu vết nào.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đèn khí gas lập tức sáng choang, màu xanh lục hoàn toàn biến mất.
Klein với linh thị được mở nãy giờ kinh ngạc nhìn sự biến hóa đó, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Người Thông Linh, không, Bậc Thầy Tử Linh thật lợi hại, lại có thể làm ra người đưa tin thuộc lĩnh vực thần bí… Không biết danh sách 7 và danh sách 6 của mình sẽ có điều gì đặc biệt…” Hắn lặng lẽ tự nói hai câu, nhanh chóng cởi bỏ bức tường linh tính rồi tắt đèn khí gas, yên lặng nằm trên chiếc giường trong bóng tối.
Hắn không định lên trên sương mù xám ngay đêm nay, đề phòng Daly đột nhiên quay lại rồi cho hắn một câu danh ngôn kinh điển của Dunn Smith: “Đúng rồi, tôi quên mất một chuyện.”
Tới lúc đó, cho dù hắn có muốn giết người diệt khẩu cũng chẳng làm được!
…
Hôm sau, Klein tới công ty Bảo an Gai Đen sớm hẳn ba phút.
“Chào buổi sáng, Klein, nhân viên văn chức mới đã tới rồi!” Roxanne cười sáng láng chào hắn.
Klein cảm thấy vui mừng thay cho cô ta từ tận đáy lòng mình: “Chúc mừng cô, Roxanne, nữ thần đã nghe được lời khẩn cầu của cô.”
“Da tôi sắp trở lại trạng thái bình thường rồi!” Roxanne gật đầu, mắt tỏa sáng.
Hàn huyên hai câu, Klein đi tới vách ngăn, gõ cửa phòng làm việc của đội trưởng.
“Mời vào.” Giọng nói dày và trầm của Dunn truyền ra.
Klein đẩy cửa bước vào, thấy đội trưởng ngồi thẳng người, khiến đôi mắt xám trở nên sâu thẳm, trông như thể đang chờ chuyện tìm tới cửa.
“Khụ.” Hắn hắng giọng, cầm mũ và gậy ngồi xuống: “Đội trưởng, tôi có việc muốn báo cáo.”
“Việc gì?” Đôi tay Dunn đan vào nhau, anh trầm giọng hỏi.