Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 157: Vật phẩm trong mơ
“Không, bọn anh không hề…” Klein còn chưa kịp phản bác xong, Benson đã mỉm cười ngắt lời: “Tuy Elizabeth quả thực hơi nhỏ tuổi, tuy gia thế của con bé hơn hẳn nhà chúng ta, nhưng anh cho là cả hai vẫn khá phù hợp. Có điều có lẽ chú phải chờ thêm vài năm nữa, con bé đang học ở trường công với mục tiêu thì vào đại học, kết hôn là chuyện của cũng phải sáu bảy năm nữa. Đương nhiên hai đứa có thể đính hôn trước.”
… Các anh đừng có suy nghĩ lâu dài thế có được không… Klein hít vào một hơi thật sâu: “Em không thích Elizabeth, ừm, nói chính xác hơn là em không thích những cô gái nào nhỏ hơn em quá nhiều, em thích ai trưởng thành hơn chút.”
Thực ra nếu trong phạm vi hợp lý, ta có thể chấp nhận, nhưng không phải bây giờ… Hắn bất đắc dĩ tự bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Thích trưởng thành hơn một chút?” Melissa khẽ nhíu mày: “Vậy anh phải nhanh chóng giải quyết vấn đề hôn nhân đi.”
Hả? Klein thật sự không thể hiểu nổi câu nói này của cô em gái, hắn mờ mịt hỏi lại: “Vì sao?”
Melissa giải thích vô cùng nghiêm túc:
“Chờ khi anh kiếm đủ tiền cho việc kết hôn sau này, lúc đó anh đã tầm hai mươi lăm hai mươi sáu rồi. Ở độ tuổi đó, các cô gái trưởng thành hơn anh một chút không kết hôn thì đã đính hôn từ lâu, chẳng lẽ anh định theo đuổi quả phụ?”
Rốt cuộc đây là vấn đề gì vậy… Klein ngơ ngác, thầm nghĩ bằng một câu tiếng Trung.
Benson thì bật cười phản bác lại cô em gái:
“Melissa, em không hiểu rồi, nay trong tầng lớp trung lưu, các cô gái đến ba mươi tuổi còn chưa đính hôn hoặc kết hôn đều có không ít, bọn họ phần đông là tín đồ của nữ thần, đại đa số có được năng lực khiến bản thân sống thoải mái nên bọn họ thà độc thân chứ không muốn phải chấp nhận một cuộc hôn nhân không hài lòng. À ha, anh đọc được điều này từ tạp chí ‘Gia Đình’.”
“Vậy ạ?” Dù sao Melissa cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nên cô không biết gì nhiều về mấy chuyện này.
Klein thấy anh trai và em gái càng nói chuyện thì lại càng hứng thú, bèn ho một tiếng:
“Trưởng thành hơn mà em nói là chỉ về tâm trí chứ không nhất định phải lớn tuổi hơn em, vả lại em càng lo cho chuyện hôn nhân của Benson hơn.”
Xin lỗi anh nhé, em đây là cực chẳng đã… Hắn lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi trong lòng.
“…” Melissa sửng sốt đôi chút, rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng thế!”
Benson vốn còn đang định nói kỹ hơn về vấn đề hôn nhân của tầng lớp trung lưu, đột nhiên rùng mình một cái, anh nhìn cô em gái đang nhìn chằm chằm vào mình, nói:
“Anh đang ở trong giai đoạn chuyển mình của cuộc đời, bắt buộc phải dồn mọi trí lực vào việc học tập. Chờ khi anh có công việc mong muốn và số tiền tiết kiệm nhất định, anh mới tự tin theo đuổi cô gái mình thích, đưa cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp.”
Melissa và Klein ngẩn ra, rồi cả hai đồng thời thốt lên:
“Anh có cô gái mà anh thích rồi á?”
Benson chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng nghe hai người kia hỏi như vậy thì lập tức hoảng sợ, cuống quít lắc đầu:
“Không không! Anh chỉ lấy ví dụ thôi!”
…
Trong một căn phòng có vẻ khá âm u ở khu Hillston, Backlund.
Trước một bức tường không có lò sưởi, một quý ông trung niên với phần tóc mai đã hoa râm ngồi lẳng lặng trên ghế đu với chiếc tẩu thuốc lá sậm màu trên tay, ông ta dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vị khách đang ngồi trên ghế sô pha.
Ông ta là chủ nhân của nơi này, Isengard Stanton, một thám tử tư khá nổi tiếng của giới này. Nhưng ông ta không mở văn phòng, chỉ thuê một trợ thủ.
Isengard mặc áo sơ mi trắng với gile màu đen, đưa tẩu thuốc tới bên miệng, say sưa hút vào một hơi rồi chậm rãi nhả làn khói ra:
“Chi phí tư vấn nửa tiếng là 1 bảng. Nếu tôi là các vị, chắc chắn sẽ không lãng phí bất cứ giây phút nào.”
Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha chính là Filth Wall và Hugh Dirchard. Hai cô thu thập xong tư liệu về Trung tướng Gió Lốc Zilingus, định mời một vị thám tử am hiểu suy diễn tổng kết ra quy luật hành vi của mục tiêu.
Đương nhiên hai người đã bỏ cái tên Zilingus đi, cũng sửa lại phần miêu tả về nội dung siêu phàm.
Nhìn Isengard có khuôn mặt gầy gò, đường nét góc cạnh và đôi mắt màu lam hơi u ám, Hugh đưa túi tài liệu cho trợ thủ của ông ta, là một người trẻ tuổi tóc nâu đeo kính có gọng vàng, trông khá giỏi giang.
“Thưa ông thám tử, tôi mong ông có thể tìm ra được quy luật hành vi của mục tiêu ở Backlund.”
Tuy Hugh Dirchard không cao, nhưng khi cô ngồi thẳng người và dùng giọng nói trầm thấp thì sự uy nghiêm tỏa ra từ cô vẫn khiến người ta vô thức muốn phục tùng.
Isengard nhìn vào cô một cái thật chăm chú, nhận lấy túi tài liệu từ chỗ trợ thủ, cởi bỏ dây buộc rồi rút tài liệu bên trong ra.
Ông ta đặt tẩu thuốc xuống, đọc chăm chú từng tờ một, không bỏ sót tờ nào.
Mười mấy phút sau, quý ông với mái tóc mai đã hoa râm này khẽ gõ lên phần tay vịn của ghế, nói:
“Mục tiêu có sự yêu thích cố chấp với gió… Như vậy, trong Backlund, thành phố của bụi bặm này, chắc chắn hắn sẽ không chọn khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng để ở lại lâu dài. Nói cách khác, có khả năng hắn sẽ ở vào khu Hoàng Hậu, khu phía tây, khu Hillston, khu Jowood, hoặc ngoại ô khu bắc…
Mục tiêu là một sát thủ liên hoàn có bệnh về tâm lý, cứ mỗi một ngày phải giết một người… Phương pháp hợp lý là nhằm vào những người lang thang vô gia cư. Ở Backlund này, ngay cả phía cảnh sát còn không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu người lang thang…
Khu vực mà mục tiêu ở không quá gần khu phía đông hoặc khu vực cầu Backlund, nơi có nhiều người lang thang, cũng không quá xa… Mục tiêu thường xuyên đi tìm kiếm người bị hại, đây không phải biểu hiện theo thói quen, không phù hợp với những gì các cô ghi trong đây… Mà nếu muốn mất một thời gian dài mới tìm được đối tượng định giết, mục tiêu có khả năng không kiểm soát được dục vọng của bản thân, rất dễ phạm tội một cách lộ liễu…
Mục tiêu là một thủy thủ từng trải, có năng lực hoạt động dưới nước rất xuất chúng… Một suy đoán hợp lý là, nơi hắn ở sẽ không cách sông ngòi quá xa. Một khi gặp điều bất trắc, đây sẽ là lựa chọn bỏ chạy tối ưu nhất của hắn…
…
Tổng hợp lại từ những điều bên trên, chúng ta có thể khoanh vùng phạm vi hoạt động của mục tiêu. Hắn ở một nơi không quá xa khu vực cầu Backlund, suy xét tới khu phía tây và hai bên bờ sông Tasok của khu Jowood…
…
Từ những tư liệu các cô cung cấp, tôi chỉ có thể suy luận ra những nội dung này.”
Tuy Hugh và Filth không hiểu lắm, nhưng dường như rất có lý… Hai người liếc nhau, trịnh trọng gật đầu rồi lấy tài liệu lại, đứng dậy cáo từ.
Isengard nhìn trợ lý đưa hai cô gái ra ngoài, ông ta móc một món đồ trang sức làm từ đồng thau ra khỏi túi áo gile, đó là một cuốn sách bỏ túi. Ông ta mở sách ra, bên trong chỉ có một con mắt dựng thẳng.
Isengard đung đưa dây xích, vừa vuốt ve món trang sức kia vừa lẩm bẩm:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Zilingus lẻn vào Backlund rồi à?”
…
Trong hầm ngầm ở cảng Pritz.
Người Treo Ngược Arges ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn tên đàn ông đang giãy dụa trước mặt.
Kẻ này mặc trang phục thủy thủ, đầu bị một lớp màng màu lam nhạt bọc kín lại, khuôn mặt bị ngộp tới mức đỏ tím.
Đôi tay gã không ngừng cào cấu lên trên mặt, nhưng chỉ có thể vẩy ra vài giọt chất lỏng.
Cuối cùng gã không thể chịu được, phải đưa ra tín hiệu đầu hàng.
Arges nhếch khóe miệng, vỗ xuống một cái.
Màng nước màu lam nhạt lập tức vỡ ra thành những giọt nước rơi xuống dưới đất.
Tên đàn ông mặc đồ thủy thủ kia há mồm thở gấp từng hơi một, tới mức ho khan dữ dội, ho tới mức như muốn xé rách phổi.
Chờ khi đối phương hòa hoãn lại được, Arges khẽ dựa ra sau, bắt chước ngữ khí bình tĩnh và lạnh nhạt của Kẻ Khờ: “Nói cho tao biết mục đích của Zilingus khi đến Backlund.”
“Hắn, hắn đi là để hoàn thành một ủy thác, nhưng cụ thể là gì thì tao không rõ.” Tên cướp biển kia hoàn toàn không còn chút ý chí phản kháng nào, trả lời thành thật: “Tao chỉ biết là có khả năng hắn được lợi ích nào đó. Zilingus từng vênh váo nói với bọn tao là nếu chuyến này thuận lợi, hắn có thể lấy được món đồ mà hắn thèm thuồng đã lâu, ‘Bốn vị vua’ của cướp biển cũng sẽ biến thành ‘Năm vị vua’.”
Món đồ thèm thuồng đã lâu? Arges nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
…
Sáng thứ Hai, Klein vẫn không được nghỉ ngơi. Hắn tiếp tục điều tra loại trừ các ngôi nhà có ống khói đỏ ở thành phố Tingen theo kế hoạch.
Tiếc rằng lần này hắn vẫn không thể phát hiện được mục tiêu.
Đến trưa hắn về nhà, hâm nóng mấy món ăn thừa, gặm một chiếc bánh yến mạch rồi ngủ bù một giờ.
Chờ tới hai giờ bốn mươi phút, Klein đặt cuốn sách trên tay xuống, dùng linh tính đóng kín phòng ngủ của hắn lại, rồi đi lên không gian thần bí trên màn sương xám.
Hắn thoải mái ngồi lên ghế chủ nhân của chiếc bàn dài, đưa tay phải ra hồi đáp lại “Mặt Trời”, mặc kệ nhịp tim của đối phương có là bao nhiêu.
Trong thành Bạch Ngân.
Dereck Berg đang hăng hái luyện tập trên sân tập, mồ hôi ướt đẫm người, đột nhiên tầm mắt nhòa đi. Cậu ta thấy tầng sương mù dày đặc, thấy Kẻ Khờ cao quý đang ngồi trên ghế ở sâu trong màn sương xám.
Cậu ta ngẩn ra, đột ngột dừng động tác lại, cúi đầu xuống.
Chờ khi “ảo giác” biến mất, cậu ta bắt đầu đếm nhịp tim đập, rồi cầm thanh kiếm thẳng màu bạc nhanh chóng bước tới khu vực nghỉ ngơi.
Sau một nghìn lần tim đập, cậu ta đã khóa trái mình trong một phòng tắm.
Lại chờ thêm mười mấy nhịp thở nữa, cậu thấy ánh sáng đỏ sậm ùa tới từ trong hư không, lập tức bao trùm lấy bản thân.
Trên sương mù xám, Klein tựa vào ghế dựa, khẽ gõ hai răng nanh bên trái lại với nhau, lặng lẽ mở linh thị ra.
Hắn thấy sâu trong thể dĩ thái của “Mặt Trời”, màu sắc loang lổ trở nên tinh thuần hệt như ánh nắng ban mai, bèn mỉm cười nói:
“Chúc mừng cậu, Người Ca Tụng.”
Cùng lúc đó, hắn phát hiện ngôi sao trên phần lưng ghế của đối phương nhanh chóng chuyển động, tạo dựng lại thành ký hiệu tượng trưng cho mặt trời.
Không cần ý niệm của ta, nó đã tự biến hóa như phản xạ có điều kiện… Ừm, ngoài cung điện, bàn dài và ghế dựa ra, những thứ được hiện ra trước đó đều không được bảo tồn khi ta rời khỏi nơi này… Chúng nó đúng là đặc biệt… Sương mù xám này chứa không ít bí mật đây mà… Klein nhìn mọi thứ trước mặt.
Dereck lại cúi đầu xuống, hồi đáp rất khiêm tốn:
“Những điều này đều nhờ có sự giúp đỡ của ngài. Đây mới chỉ là khởi đầu.”
Cậu ta không hề bất ngờ khi thấy Klein có thể nhìn ra việc mình đã sử dụng ma dược.
Lúc này, Klein lấy đồng hồ bỏ túi màu bạc ra, ấn chốt mở ra nhìn rồi khẽ cười nói:
“Vậy chúng ta bắt đầu tụ hội thôi. Nhớ kỹ, sau này cũng sẽ theo tần suất này, ừm, hoặc có thể nói là khoảng cách này.”
Trong lúc nói, hắn đồng thời tạo ra mối liên hệ với ngôi sao đỏ sậm của “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược”, kéo hai thành viên kia vào trong cung điện to lớn như nơi ở của người khổng lồ này.
Audrey vừa thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức dịu dàng chào hỏi:
“Chào buổi chiều, ngài Kẻ Khờ, chỗ tôi còn một trang nhật ký Russel đại đế nữa. Chào buổi chiều, Mặt Trời, cậu đã lấy đươc phương thuốc Người Đọc Tâm chưa?”