Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 164: Kẻ đáng thương
Màu máu tươi chiếu đỏ đôi mắt Klein, chiếu đỏ tầm mắt chằm chằm gần như cứng ngắc của hắn.
Đúng lúc này, tiếng ho nhẹ đột nhiên truyền ra từ trong phòng, lão Neil khàn giọng nói:
“Dunn, các cậu tới đây làm gì?”
Đôi mắt xám của Dunn sâu thẳm tới cực độ, anh từ tốn đáp lời với chất giọng trầm trầm:
“Nghe nói ông bị bệnh, chúng tôi tới thăm ông.”
Trong phòng thoắt cái trở nên yên tĩnh, sau vài giây, lão Neil vừa phẫn nộ vừa sợ hãi gào thét:
“Không! Cậu đang nói dối!”
Không đợi mấy người Klein lên tiếng, giọng điệu của lão bỗng nhiên trở nên mềm yếu:
“Đúng vậy, tôi biết tình trạng của tôi có chút là lạ.”
Lão Neil. . . Klein bỗng nhắm chặt mắt. Dịch máu vẫn không ngừng rỉ ra từ trong khe cửa.
Lão Neil cao giọng nói tiếp:
“Nhưng cho tới bây giờ, tôi chưa hề làm hại bất kỳ kẻ nào, cũng không có ý định làm hại ai! Tôi không, tôi không hề tiết lộ bí mật quan trọng của Kẻ Gác Đêm. Tôi cùng lắm, cùng lắm là đòi thanh toán một vài chi phí không hợp lý. Tôi thật sự chưa làm chuyện xấu bao giờ!”
“Klein.” Lão bỗng gọi một tiếng như ngày thường, “Tôi đã nói qua cho cậu châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn là “Muốn làm gì thì làm, nhưng chớ làm hại”, từ đầu đến cuối tôi vẫn tuân thủ câu nói này, thà rằng nhẫn nại, thà rằng chờ đợi, cũng không làm điều gì tổn thương đến người khác. . .”
Nói đến đây, lão sợ hãi khẩn cầu:
“Dunn, Loya, Klein, các người trở về đi, trở về đi. Chờ ngày mai, chờ ngày mai, tôi sẽ lập tức khôi phục bình thường. Tôi xin thề, thề với Nữ Thần, tôi sẽ không làm hại người khác. Thật đấy!”
Dunn nhắm chặt hai mắt, hỏi với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Rốt cục thì ông định làm cái gì? Ông một mực muốn thử nghiệm cái gì?”
“Tôi?” Lão Neil đầu tiên là mờ mịt, sau đó ngập tràn ước mơ nói, “Tôi muốn thử nghiệm hồi sinh Sally Esther, Dunn, tôi đã tìm được cách rồi, tôi đang đi đúng đường!”
“Hẳn là cậu đã nghe nói, hồi đó khi tôi cử hành nghi thức ma pháp, tôi đã mắc sai lầm, không thể chữa trị căn bệnh của nàng, không thể cứu sống nàng. Tôi biết, đó là bởi tôi chưa hiểu rõ thần bí học. Còn bây giờ, tôi đã có đầy đủ tri thức và kinh nghiệm để hoàn thành hết thảy! Thật đáng tiếc, vậy mà tôi không thể tìm thấy gợi ý từ châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Mật và từ ví dụ của Daly, bỏ qua cơ hội tốt nhất. Nếu, nếu như tôi ở danh sách cao, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.” Lão Neil kể lể, giọng nói dần nghẹn ngào: “Không, tôi không thể lại bỏ lỡ lần nữa. . . Dunn, các cậu trở về đi, hãy về đi, tôi van các cậu.”
Klein cắn chặt răng, nghe thấy giọng đội trưởng hơi run, hỏi thăm:
“Ông dự định hồi sinh Sally Esther bằng cách nào?”
Lão Neil lập tức trở nên hưng phấn:
“Tôi sẽ dùng phương pháp Đúc luyện sinh mệnh, chuẩn bị cho nàng một thân thể trẻ mãi không già. Dunn, có lẽ cậu không biết, danh sách 4 của giáo hội Mẫu thần Đất Đai am hiểu Đúc luyện sinh mệnh, danh sách đối ứng của đường tắt Thông Thức Giả cũng có thể gắng gượng làm. Ừm, tôi sẽ cầu xin thần linh ban ân để hoàn thành.”
“Sau đó, tôi sẽ triệu hồi linh hồn của nàng từ Linh giới, cũng khẩn cầu thần linh trợ giúp, để linh hồn và xác thịt hợp nhất một lần nữa.”
“Có phải ý tưởng này rất tuyệt không?”
Dunn miễn cưỡng nhếch khóe miệng nói:
“Đúng vậy, một ý tưởng cực kỳ tuyệt vời. Lão Neil, cho chúng tôi vào đi, có lẽ chúng tôi có thể giúp được ông.”
“. . . Dunn, cậu không muốn bỏ qua cho tôi sao?” Lão Neil cầu xin: “Trở về đi, các cậu trở về đi, ngày mai tôi sẽ có thể trở lại bình thường ngay. Thật, Dunn, tôi thề sẽ không uống vụng cà phê xay của cậu. Klein, Loya, tôi thề sẽ không bắt các cậu phối hợp với tôi thanh toán những chi phí không đáng có, thật đấy!”
Trong tầm mắt có vẻ đã nhòe đi của Klein và Loya, Dunn cúi đầu, rồi chợt ngẩng lên nói: “Lão Neil, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi tới thăm ông thôi. Ông là đồng đội của chúng tôi, ông bị bệnh, tình trạng bất thường, chúng tôi chắc chắn sẽ tới thăm ông. Mở cửa đi, để chúng tôi nhìn một chút, để chúng tôi yên tâm. Chỉ cần ông không có vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ trở về ngay. Ông biết đấy, gần đây rất nhiều nhiệm vụ, chúng ta vừa phải giám sát bệnh viện tâm thần, lại vừa phải xử lý những sự kiện đột xuất.”
Lão Neil chần chờ một chút nói:
“Tôi thật sự không có vấn đề gì lớn, thật, ngày mai có thể khôi phục.”
Dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ khe hở cửa chính xuôi theo bậc thang chảy ra con đường lát đá, chảy vào bùn đất trong vườn hoa.
“Lão Neil, chúng ta quen biết nhau được 15 năm rồi nhỉ? Đã hợp tác làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ. Tôi rất quan tâm ông, rất lo lắng cho ông, nhất định phải nhìn thấy ông tận mắt mới có thể yên tâm.” Dunn dịu dàng nói.
“. . . Vậy được rồi.” Lão Neil lầm bầm, “Tôi thật sự không có vấn đề gì.”
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chính chậm rãi mở rộng, Klein nhanh chóng đưa tay lau mắt, để tầm nhìn khôi phục bình thường.
Sau đó, hắn trông thấy trên mặt thảm ở cửa sảnh loang lổ chất dịch màu máu, đặc dính, và có lông dài .
Đưa mắt tới phía trước, dần dần ngước lên trên, hắn phát hiện sàn nhà, trần nhà, bàn tròn, đàn dương cầm và trên ghế trong phòng khách, tất cả đều loang loang lổ lổ một thứ chất dịch đặc dính màu đỏ máu, có lẫn lông ngắn màu đen trông rất buồn nôn.
Mái đầu hoa râm của Lão Neil treo lơ lửng giữa không trung, đính vào trần nhà bằng một sợi chất nhầy to lớn. Trên trán và gương mặt, mỗi nơi mọc ra một đôi mắt lạnh lùng, con mắt không có lông mi.
Phím đàn dương cầm đang tự động tấu lên một giai điệu đẹp đẽ, du dương.
“Dunn, cậu nhìn đi, tôi thật sự không có vấn đề gì lớn.” Lão Neil tươi cười nói, “Loya, Klein, các cậu cũng thấy vậy, đúng không!”
Lão vừa há miệng ra, Klein lập tức nhìn thấy bên trong chảy ròng ròng chất dịch đặc dính, màu máu, lẫn lông đen ngắn.
Đôi mắt xám của Dunn lóe lên một cái, nói chuyện phiếm như thường:
“Lão Neil, ông học được Đúc luyện sinh mệnh và Nghi thức hồi sinh từ nơi nào?”
Lão Neil kích động đáp:
“Tôi nghe thấy, tôi đã thử trước một phần, đúng là thật! Đây là ân huệ của thần linh, Thần không ngừng giảng giải, miêu tả bên tai tôi, Thần là, Thần là. . .”
Giọng nói của lão Neil lập tức im bặt lại, mười mấy giây sau, lão mới hoang mang và sợ hãi nói ra:
“Thần là Hiền Giả Ẩn Dật. . .”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hiền Giả Ẩn Dật? Đó không phải là vị thần không nhân cách hóa trong tín ngưỡng của Hội Khổ Tu Morse sao? Vị thần này, sau đó đã sống, mang đến tà ác và sa đọa. . . Hội Khổ Tu Morse nắm giữ danh sách Kẻ Dòm Ngó Bí Mật hoàn chỉnh. . . Klein động não, nghĩ ra rất nhiều điều.
Nói tới Hiền Giả Ẩn Dật, dường như rốt cục lão Neil đã tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn bốn phía, đánh giá mọi thứ.
Trong sự trầm mặc khó tả, sáu con mắt lão cùng nhìn về phía Dunn, lão cười khổ nói:
“Hóa ra, hóa ra tôi đã biến thành quái vật. . .”
Không đợi mấy người Dunn trả lời, lão Neil đột nhiên nở nụ cười hốt hoảng, lấy lòng, e ngại, và khiếp đảm:
“Hãy để tôi rời đi, tôi sẽ đi vào núi sâu, không xuất hiện nữa. Tôi sẽ không làm tổn thương đến bất kỳ ai, tôi chỉ lặng lẽ thử nghiệm nghi thức của tôi. Thật, thả tôi đi đi, van các cậu, van các cậu.”
Đúng lúc này, Klein cảm thấy trước mắt như có thứ gì hư ảo vỡ vụn.
Ngay sau đó, bốn con mắt lạnh lùng không có lông mi của lão Neil hiện lên vẻ u ám, một mực khóa chặt Dunn, nét mặt của lão cũng trở nên hờ hững:
“Mày đang kéo tao vào trong mộng!
Không, không ích gì! Con mắt của tao có thể nhìn thấu hết thảy!”
Chất dịch đặc quánh màu máu phủ kín trần nhà, sàn nhà và vách tường bắt đầu nhúc nhích, tựa như một người khổng lồ há to miệng, định nuốt toàn bộ mấy người Klein vào. Còn đầu lão Neil thì trở nên mơ hồ, như là ảo ảnh chồng chất trùng điệp.
Klein không bối rối rút súng lục ra, mà đưa tay vào túi áo, định sử dụng “Bùa chú ngủ say” .
Bỗng nhiên, hắn thấy hết thảy yên ổn lại, những chất dịch màu máu, đặc quánh, lẫn lông ngắn màu đen lít nhít trở nên yên tĩnh, giống như mặt hồ lặng gió.
Trên mặt lão Neil đã không còn vẻ lạnh lùng, giá buốt, căm hận, khát vọng, mà đã trở nên bình yên và điềm tĩnh.
Không biết từ lúc nào, Dunn đã ném vật phong ấn “3 – 0611” vào đống chất dịch đặc quánh màu máu kia.
Bốn con mắt không có lông mi trên trán và khuôn mặt lão Neil chậm rãi khép lại, dường như chẳng còn dục vọng mở ra.
Phàm là những sinh vật tiếp xúc không có bảo hộ với Sợi Tóc Yên Tĩnh thì đều trở nên yên tĩnh, mất đi tất cả động lực, cho tới phần cuối của sinh mệnh!
Dunn, Klein, Loya cùng rút súng, nhắm ngay đầu lão Neil.
Lúc này, trên mặt lão Neil hiện lên thần sắc sợ hãi, kiệt lực, giãy dụa cùng cực, dục vọng cầu sinh mãnh liệt lại chiến thắng đôi chút ảnh hưởng của vật phong ấn “3 -0611”.
Bốn con mắt dư thừa biến mất, nếp nhăn ở khóe mắt và khóe miệng ông ta khắc sâu như vậy, tóc hoa râm như thế, đôi mắt đỏ sậm đục ngầu, tựa như dáng vẻ khi Klein lần đầu gặp ông ta.
“Dunn, cậu còn nhớ rõ tôi đã từng cứu cậu không. . .”
“Loya, cô có nhớ rõ tôi đã giúp cô cứu vãn sinh mệnh người nhà. . .”
“Klein, cậu còn nhớ rõ mỗi ngày tôi đều dạy cậu thần bí học không? Còn nhớ rõ chúng ta đã thảo luận làm sao thanh toán phí dụng? Còn nhớ rõ tôi chuẩn bị cà phê xay cho cậu? Còn nhớ rõ chúng ta cùng đối phó Kẻ Trừng Phạt mất khống chế không?”
. . .
Từng tiếng cầu khẩn hư ảo chui vào tai Klein, khiến tay phải cầm chặt súng lục của hắn run rẩy rõ rệt, khiến hắn cảm thấy khó bóp cò như thế.
Đoàng! Đoàng!
Hai viên đạn săn ma màu bạc bay ra ngoài, một trước một sau bắn vào đầu lão Neil.
Klein trông thấy khuôn mặt quen thuộc lạ thường kia lộ ra thần sắc tuyệt vọng, trông thấy xương đầu của lão bị tung ra, trông thấy màu đỏ máu và trắng sữa bắn ra bốn phương tám hướng.
Chất dịch màu máu đặc quánh ở chung quanh bắt đầu co vào, lặng lẽ chảy ngược về xung quanh chỗ đầu lão Neil rơi xuống. Dunn và Loya thì đồng thời hạ súng, rơi vào trầm mặc.
Klein lặng im nhìn hết thảy, nhìn thi thể lão Neil cuối cùng biến thành máu thịt nát bấy, nhìn thấy trong máu thịt có một cặp mắt óng ánh, đỏ sậm, đau đớn.
Hắn chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ giống như cảnh mộng, không thể tin được sự tình đã xảy ra, lại kết thúc như vậy.
Hắn đờ đẫn, không nói gì nhìn Dunn tiến lên hai bước, thấy bóng lưng đội trưởng hơi còng xuống.
Dunn với chiếc áo khoác đen trên người nhìn qua thi thể lão Neil trước mặt, trầm giọng lầm bầm:
“Chúng ta là người bảo vệ, cũng là những kẻ đáng thương luôn phải đối mặt với nguy hiểm và điên cuồng từng giây từng phút.”