Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 182: Kẻ ngao du - Klein
Thành phố Tingen, đầu tháng chín, thời tiết đã chuyển từ mát mẻ sang se lạnh. Nhưng ánh nắng vào ba bốn giờ chiều vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Klein xuyên qua bức tường linh tính và cửa sổ lồi, trôi nổi giữa không trung bên ngoài phòng ngủ, nhìn xuống dòng người và xe ngựa đi qua đi lại trên đường phố Hoa Thủy Tiên.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần áo công nhân màu lam xám bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Klein giật nảy mình, muốn tìm chỗ trốn, nhưng không thể tìm được ngay góc khuất nào.
Nhìn quanh một vòng, thấy không còn cách nào khác, hắn định chui vào trong phòng. Nhưng khóe mắt liếc qua, lại thấy ánh mắt người đàn ông kia chỉ đảo qua cửa sổ lầu hai, từ đầu tới cuối nhìn theo một con chim sẻ, rồi nuối tiếc thu mắt.
Ở thành phố Tingen, thi thoảng có thể trông thấy vài con chim.
Phù… Mình quên mất, người bình thường căn bản không nhìn thấy mình… Klein thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình còn chưa hoàn toàn quen với trạng thái hiện tại.
Trong lòng phấn khích, hắn bay thấp xuống, tới gần mặt đường rộng rãi, rồi cứ thế trôi nổi trên đỉnh đầu người đi đường.
Khi khoảng cách được kéo gần, Klein lập tức phát hiện ánh mắt của mình đã gần tương đương với linh thị, không cần mở linh thị nữa, chỉ là phạm vi bị hạn chế.
Mặt khác, ngoại trừ màu sắc khí tràng và cảm xúc, hắn còn mơ hồ nhìn thấy linh hồn của mỗi người đi đường, mông lung, hư ảo, trong suốt.
Hình như trạng thái hiện tại của mình có thể trực tiếp xuyên qua thân xác, tấn công linh hồn… Klein gật gù ngẫm nghĩ.
Hắn xoay một vòng, chuẩn bị thí nghiệm tốc độ cao nhất, thế là bay hết tốc lực về phía phố Chữ Thập Sắt.
Không lâu sau, hắn dừng lại trước cửa nhà trọ ban đầu.
Hẳn là bằng với tốc độ thông thường của ô tô khi đi trên đường cao tốc ở đời trước… Đáng tiếc là, không thể tự do ra vào Linh giới, nếu không thì hoàn hảo… Có điều, nếu bị lạc đường trong Linh giới sẽ vô cùng nguy hiểm… Klein vừa nhận xét xong, bỗng cảm thấy cảm xúc của mình trở nên sa sút, u ám, không thể kiềm chế được.
Hắn nhìn bốn phía, thấy nơi này bị bao phủ bởi một màu tăm tối mà ánh sáng không thể xua tan. Những cảm xúc chết lặng, tuyệt vọng, đau khổ chồng chất tầng tầng lớp lớp, dù mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng lại vô cùng chân thực.
“Giống trải nghiệm lúc mình thử dùng linh cảm sau khi thăng cấp lên Thầy Bói. Phố trên và phố dưới Chữ Thập Sắt vẫn chẳng thay đổi chút nào… Không biết đã tích lũy bao nhiêu năm mới u ám và ngột ngạt đến thế này…” Klein nhớ lại trải nghiệm trước đó, thở dài, bay lên cao tới ba tầng lầu.
Ở nơi này, rốt cục hắn cũng cảm nhận được ánh nắng, thoát khỏi cảm xúc sa sút.
Klein bay dọc phố dưới, thi thoảng có thể nhìn thấy những người dân mặc quần áo rách rưới, vẻ mặt ngây dại, suy dinh dưỡng. Thậm chí hắn còn gặp phải hai người chết, đều là người đói khát dài ngày, thân thể suy nhược, bỗng nhiễm bệnh mà chết.
Nơi này, mỗi tháng, không biết có bao nhiêu người khốn khổ bỏ mạng. Nhưng, những nông dân phá sản và nô lệ đến từ lục địa Nam, chẳng mấy chốc sẽ lấp đầy chỗ trống của họ… Klein lặng lẽ thở dài, đổi hướng, bay về phía nam.
Nơi đó là khu công nghiệp của thành phố Tingen. Xưởng sắt thép, nhà máy chì trắng, nhà máy gốm sứ, nhà máy in ấn, nhà máy luyện kim, nhà máy chế tạo máy móc san sát bên nhau.
Bay một lúc, Klein đã nhìn thấy ống khói cao chót vót, đứng sừng sững của lò sắt; nhìn thấy khói bụi mù mịt; nhìn thấy sự u ám dày đặc gần giống như phố dưới.
Nơi này tràn ngập các cảm xúc mỏi mệt, đau đớn, bi quan, chết lặng. Chỉ có một số ít công nhân trên ba mươi tuổi.
Ngay khi Klein muốn hạ thấp xuống, cẩn thận quan sát khu vực này, hắn bỗng cảm thấy suy yếu, suy yếu từ trong ra ngoài.
“Linh tính của ta không thể nào chống lại trạng thái này…” Trong lòng Klein giật thót, đầu tiên là vội vàng quay về nhà trọ, sau đó hắn chợt nghĩ tới một cách hiệu quả hơn.
Ta được “triệu hồi” ra, vậy khi kết thúc “triệu hồi” tự khắc sẽ quay về! Hắn bình tĩnh tâm tình, cẩn thận cảm nhận trạng thái của bản thân và hoàn cảnh xung quanh. Không ngoài dự liệu, hắn phát hiện mối liên hệ vi diệu giữa mình và một nơi vừa cao xa vô tận, lại vừa vô cùng gần gũi.
Thuận theo mối liên hệ này, Klein bao trùm bùa chú Viêm Dương thật chặt, mãnh liệt truyền ra ý niệm kết thúc “triệu hồi”.
Một lực hút khổng lồ truyền tới, hình bóng trong suốt vô hình của hắn nhảy lên theo, biến mất trong thế giới vật chất.
…
Màn sương xám trắng vô cùng vô tận yên tĩnh, những vì sao hư ảo màu đỏ thẫm đứng im không lấp lóe. Klein lại xuất hiện ở trong cung điện nguy nga của Người Khổng Lồ, ở bên chiếc bàn dài bằng đồng cổ xưa.
Toàn bộ quy trình là như vậy… Không những thế… Klein ngạc nhiên nhìn về linh thể của mình, thấy có một miếng vàng mỏng, ấm áp và tinh khiết ở trong đó.
“Bùa chú Viêm Dương!”
Quả nhiên, ta đã dùng cách tự triệu hồi chính mình để đưa đồ vật từ thế giới hiện thực vào trên màn sương xám! Hắn không nhịn được cười, lấy bùa chú ra, ngắm đi ngắm lại, xác nhận đây không phải món đồ hư cấu.
Klein đứng lên, mãn nguyện bước thong thả mấy bước, tràn đầy mong đợi nghĩ:
“Quả nhiên, vật liệu và đồ vật cũng có thể đi vào mảnh không gian thần bí này!
Chỉ cần tìm đúng biện pháp!
Chỉ là, phương pháp này tương đối phức tạp, phải đi đường vòng mới đạt được mục đích. Mà nếu luôn bị các thành viên triệu hồi, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng Kẻ Khờ. Phương pháp này chỉ để ta tự dùng thôi. Hoặc là sau khi hiểu rõ hơn, ta sẽ thiết kế một câu chú triệu hồi “người thân thuộc” của Kẻ Khờ, nhưng cũng chỉ về chính ta…
… Có phải trời sinh ta số khổ không đây. Tại sao câu chú phải chỉ về ta chứ. Đến lúc đó, hoàn toàn có thể tạo ra một “người thân thuộc” giống với người đưa tin, nhưng đặc biệt hơn, để nó tiếp nhận và ban thưởng đồ vật…”
Klein liên tục suy nghĩ, nảy ra hết ý tưởng này đến ý tưởng khác, nhưng bị giới hạn bởi thực lực và trình độ tri thức, nên tạm thời đều không thể thực hiện.
Cảm thấy càng ngày càng suy yếu hơn, Klein không dám ở lại sương xám nữa. Hắn dùng linh tính bao trùm toàn thân, tưởng tượng ra cảm giác rơi vào màn sương xám.
Trong nháy mắt, hắn về lại phòng ngủ, nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu vào từ khe hở của tấm rèm cửa.
Hắn kiểm tra lại, xác nhận tấm bùa chú Viêm Dương kia không được mang ra, mà để lại trên sương xám.
“Chờ ta nghỉ ngơi cho tốt đã, đến rạng sáng lại làm nghi thức triệu hồi lần nữa, lấy bùa chú Viêm Dương về thế giới hiện thực… Haiz, nếu trạng thái vừa rồi có thể duy trì lâu hơn một chút thì tốt rồi, ta sẽ có thể tìm kiếm ngôi nhà có ống khói đỏ nhanh hơn. Đáng tiếc là, trước mắt không thể được. Chỉ sợ vừa bay một đoạn, loại trừ mấy nhà, đã phải trở về màn sương xám rồi. Vừa bay vừa nghỉ, hiệu suất thấp như nhau.” Klein đi tới trước bàn đọc sách, dập tắt ngọn nến đang lẳng lặng cháy đi.
Thu dọn đồ đạc xong, hắn không vội dỡ bỏ bức tường linh tính, mà ngồi xuống, lấy giấy bút viết thư cho thầy Azcot!
Viết xong câu “Thưa thầy kính mến”, Klein ngẩng đầu, châm chước mấy phút rồi mới đặt bút viết:
“… Gần đây, em thu được một tin tức tình báo, một trong bảy tướng quân hải tặc, Trung tướng Gió Lốc Zilingus đã lẻn vào Backlund. Bên người hắn mang theo một món vật phẩm thần kỳ là Đói Khát Ngọ Nguậy. Vật này mang tới năng lực giống như Người Chăn Cừu, đó là chiếm đoạt và sai khiến linh hồn khác, đồng thời thu được một loại năng lực của người phi phàm danh sách 5. Nghe nói, họ có thể đồng thời chăn thả một số lượng linh hồn có hạn, nhưng những linh hồn này có thể thay thế…
… Zilingus có rất nhiều loại năng lực phi phàm. Em cũng không biết hắn tới Backlund làm gì… Trong tình báo nói rằng, có khả năng liên quan tới một vật phẩm vô cùng quan trọng, vô cùng thần kỳ, đủ để Zilingus trở thành, hoặc là sánh ngang với kẻ mạnh danh sách cao…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Klein bịa ra một nguồn tình báo hư cấu, đại khái kể lại chuyện của Zilingus. Dù sao đi nữa, hắn tin rằng thầy Azcot không thể đi tìm những người như đội trưởng Kẻ Gác Đêm để xác nhận được.
Trong thư, hắn cũng không trực tiếp xin trợ giúp, chỉ vờ như thuận miệng nhắc tới, để thầy cẩn thận.
Mặc kệ sau này có để thầy Azcot hỗ trợ hay không, cứ rào trước hẳn là không sai! Nếu quả thật có một ngày như thế, mọi việc mới không quá đột ngột! Klein chậm rãi thở phào, bắt đầu viết nội dung chính của bức thư:
“Kẻ đứng sau màn vẫn chưa hành động thêm bước nào, em vẫn chưa tìm được manh mối nào liên quan.
Em viết thư cho thầy, chủ yếu là muốn xin thầy giảng giải về tri thức “Nghi thức hiến tế”. Gần đây, em có gặp một chuyện tương tự trong khi làm nhiệm vụ…”
Có miêu tả của Mặt Trời, lại được thầy Azcot trả lời để đối chiếu…. Hẳn là ta có thể thử nghiệm Nghi thức hiến tế và trái lại là Nghi thức ban tặng rồi… Nghi thức này càng thích hợp để trao đổi tài liệu và vật phẩm hơn nghi thức triệu hồi… Klein khẽ gật đầu, đặt bút máy xuống, không ký tên.
Chỉ có một cái còi đồng, hắn chắc chắn thầy Azcot sẽ không nhận nhầm người gửi thư đâu.
Cho nên, Klein vẫn cẩn thận là hơn, không ghi tên tuổi.
Gấp bức thư lại, nhìn căn phòng cao ba mét, hắn có chút do dự cầm chiếc còi đồng trên giường lên.
Vừa khéo để nó ngồi xổm nhận thư! Klein nhấn mạnh trong lòng một câu, nâng tay phải lên, đặt còi đồng bên môi, phồng má, thổi một hơi thật dài.
Còi đồng không phát ra tiếng, nhưng Klein nhạy cảm phát hiện không khí xung quanh bỗng trở nên âm u.
Hắn mở linh thị ra, trông thấy trên bàn sách có từng khúc xương trắng sáng mờ mờ tuôn ra như suối, càng tuôn càng cao.
Những khúc xương trắng này rất nhanh ghép lại thành một con quái vật hư ảo khổng lồ, đầu nó vượt ra khỏi bức tường linh tính, không biết tới nơi nào.
Nhìn đùi và phần thân đầy xương trắng, nhìn cánh tay thõng xuống, bàn tay phải mở ra, Klein dở cười dở mếu, ném bức thư đã gấp lại qua.
Bàn tay to phất qua, cầm chắc lá thư.
Lúc này, Klein không chút do dự cầm chiếc còi đồng, thổi một hơi.
Quái vật vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành từng khúc xương trắng rơi xuống bàn đọc sách, hư ảo chui vào, biến mất tăm.
Làm xong mọi chuyện, Klein dỡ bỏ bức tường linh tính. Trong làn gió bỗng thổi từ đâu tới, hắn thất thểu đi tới giá treo mũ áo, cất còi đồng vào chỗ cũ.
Sau đó, hắn chạy vội tới giường, nằm xoài ra.
Thân thể vừa chạm tới chăn đệm mềm mại, hắn đã ngủ lăn quay.