Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 196: Chiếc gương của Người thông linh
Klein liên tục lui lại, tránh xa chiếc két sắt vừa dày vừa nặng; chờ đến lúc không có điều bất thường gì xảy ra, hắn mới yên tâm.
“Pho tượng xương trắng đó thật ma quái… Dù không nguy hiểm, nhưng cũng làm ta hốt hoảng một cách khó hiểu… Chẳng lẽ đây là chính là Ma Nữ Nguyên Sơ – kẻ có thể sánh vai với các vị thần tà ác như Hiền Giả Ẩn Dật, Mặt Tối Vũ trụ, Chúa Sáng Thế Chân Thực ư?” Klein nhớ lại suy đoán của mình về phu nhân Sharon ban nãy, lập tức nhận ra bức tượng xương trắng có khả năng đại diện cho vị tồn tại bí ẩn nào.
Trong khi đang ngẫm nghĩ, linh tính của hắn chợt mách bảo có điềm xấu nào đó sắp xảy ra.
Klein vội vàng bay đến bên cạnh ô cửa sổ chạm trổ đầy hoa văn phức tạp, nhìn ra con đường bên ngoài, dưới ngọn đèn đường khí gas chiếu rọi những tia sáng xuống mặt phố, một chiếc xa ngựa đang ổn định phi nhanh về hướng cửa chính.
Phu nhân Sharon quay lại ư? Hắn nhận ra nguồn gốc của dự cảm không may vừa rồi.
Cân nhắc đến việc Tris đã từng đứng trong danh sách 8 Kẻ Xúi Giục, sau đó y biến thành phái nữ, rất có thể là thăng lên danh sách 7, mà phu nhân Sharon lại đã sôi nổi tham gia xã giao với giới thượng lưu của thành phố Tingen nhiều năm nay, so sánh thực lực thì có vẻ mạnh hơn Tris, vì thế Klein thật không dám ỷ vào vào bùa chú Viêm Dương và chiếc còi đồng Azcot để mạo hiểm, hiện tại rút lui rời đi mới là một quyết định mang tính lý trí.
Bùa chú của hắn không phải là vô tận, dùng một lá là mất đi một lá, Klein cũng không muốn lãng phí vì không biết đến khi nào có thể lừa gạt lấy được vật phong ấn Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị lần nữa; tình huống hiện tại chưa phải là nguy cấp, lại còn cách xử lý khác, chưa đến đường cùng. Bên cạnh đó, hắn cũng đang tự hỏi sẽ phải giải thích như thế nào nếu có chiến đấu bộc phát.
Hắn cũng không thể nói với Dunn rằng có một kẻ mạnh hào hiệp nào đó đi ngang, tiện thể hỗ trợ hắn một lần.
Về vấn đề sử dụng còi đồng Azcot, hắn nghĩ không cần thiết. Klein không chắc sau khi hắn thổi một hồi còi, Người đưa tin liền xuất hiện, dáng vẻ dũng mãnh cường thế, nhưng nhỡ đâu chỉ là chiến sĩ thông tin nhỏ bé, sức chiến đấu là một con số không tròn trịa thì sao.
“Chỉ với những điều mà ta vừa phát hiện đã đủ điều động tiểu đội Kẻ Gác Đêm tham gia. Ta đâu có cần đơn thân quyết đấu với phu nhân Sharon, rõ ràng là còn có thể đánh hội đồng!” Sau khi quyết định như vậy, Klein kết thúc quá trình triệu hoán, nhanh chóng trở lại không gian bao phủ đầy sương xám, dùng linh tính bao phủ thân thể, quay lại thế giới hiện thực.
Hắn nhanh chóng thổi tắt ngọn nến, cất chúng vào, xóa bỏ bức tường linh tính, nhấc chân bước ra khỏi phòng ngủ của phu nhân Sharon, nhưng không còn thời gian khóa cửa ban công, vội vàng men theo đường cũ quay về.
Trượt xuống theo đường ống nước, chạy về hướng hàng rào đối diện cửa chính, từ đó nhảy ra ngoài vườn hoa, Klein tiếp tục di chuyển một cách cẩn thận về vị trí gần quảng trường, sau đó leo lên chiếc xe ngựa thuê đắt đỏ đi tới đường Zoutelande.
…
Chiếc váy dài đen càng tô điểm lên vẻ xinh đẹp của Sharon phu nhân. Bà ta bước chậm rãi quay lại lầu hai, lệnh cho người hầu gái lui đi rồi tự mình vặn mở cửa phòng ngủ.
Đôi mắt long lanh như hai giọt nước của vị phu nhân này đột nhiên co lại, soi rọi ra từng sợi tơ mảnh gần như trong suốt, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bọn chúng không có bất cứ ánh sáng linh tính nào, tựa như tóc của người bị bệnh. Giả sử không biết trước sự tồn tại của những vật này, hoặc phu nhân Sharon không có một đôi mắt vô cùng đặc biệt như vậy, thử hỏi ai có thể phát hiện ra chúng đây?
Lúc này, những sợi tóc mảnh khảnh kia bị đứt hết, ủ rũ rơi xuống mặt đất.
Phu nhân Sharon híp mắt lại, nhìn về chiếc két sắt màu xám tro dày nặng kia.
…
Số 36 đường Zoutelande, công ty bảo an Gai Đen.
Đang nhàn nhã đọc báo, hai chân gác chéo, sắc mặc của Dunn bỗng nhiên hiện lên một vẻ quái gở, nhìn Klein vừa xuất hiện trước cửa phòng làm việc, im lặng thở dài, nói:
“Chẳng phải tối nay cậu định đột nhập vào nhà của phu nhân Sharon, tiến hành bước đầu lục soát hay sao?”
“… Phát hiện ra vấn đề gì à?”
Klein gật đầu nghiêm túc, nói:
“Đúng vậy.”
“Tôi nghi rằng phu nhân Sharon là thành viên của giáo phái Ma Nữ.”
“Thành viên của giáo phái Ma Nữ à?” Dunn đặt tờ báo xuống, lặp đi lặp lại cụm từ vừa rồi, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Cậu phát hiện ra cái gì rồi?”
Klein vẫn đứng đó, người hơi nghiêng về trước, chống hai tay lên mép bàn làm việc, trả lời:
“Trước hết, tôi nhìn thấy một bức ảnh, trên đó có hình một chàng trai trẻ nhưng rất giống với phu nhân Sharon.”
Nếu như kẻ đó mặc trang phục của nữ, lại hóa trang một chút, sau đó dùng Photoshop chỉnh sửa lại, vậy thì khá giống với dáng vẻ phu nhân Sharon hiện tại… Klein thầm muốn ói với dòng suy nghĩ vừa rồi.
“Có phải tựa như trường hợp của Tris Kẻ Xúi Giục?” Ánh mắt màu xám của Dunn lóe lên, anh sực tỉnh.
Trước đó, bọn họ từng phán đoán Tris có khả năng rất cao là thành viên của giáo phái Ma Nữ.
“Đúng rồi.” Klein cảm thấy mọi chuyện tương đối phức tạp, gật đầu một cái, quay lại nói: “Sau đó tôi lại dùng kỹ thuật xem bói, trong giấc mộng thấy rõ phía bên trong bức tường hai lớp có một cái két sắt, trong két sắt lại chứa một pho tượng làm bằng xương trắng. Hình dáng của nó là một phụ nữ xinh đẹp, tóc dài thẳng tắp đến mắt cá chân, từng lọn tóc tết chặt gân guốc, thô to tựa như từng con rắn độc, trên mỗi lọn tóc còn có con mắt, khá là kỳ quái. Đội trưởng, đây phải chăng là hình ảnh của Ma Nữ Nguyên Sơ?”
Hắn ít có cơ hội đọc nhiều về các tài liệu liên quan đến giáo phái Ma Nữ do chưa đạt đủ cấp độ bảo mật.
Dunn suy nghĩ kĩ lại, vẻ mặt nặng nề nói:
“Đây chính là hình ảnh của Ma Nữ Nguyên Sơ.”
“Chúng ta phải lập tức ra tay khống chế phu nhân Sharon ngay.”
Klein liền phụ họa: ” Đúng vậy, nếu phu nhân Sharon đứng trong hàng ngũ người phi phàm của giáo phái Ma Nữ, vậy hẳn là bà ta đã phát hiện có người lẻn vào trong phòng ngủ của mình rồi.”
Bỗng nhiên, một nghi vấn thoáng nhảy ra từ trong mạch suy nghĩ của Klein. Hắn bật hỏi:
“Đội trưởng, tại sao bảy vị thần linh chính thống không có hình tượng cụ thể mà phải thay thế bằng các ký hiệu tượng trưng? Trong khi đó, những vị ác thần mà ta từng tiếp xúc qua đều có hình dáng con người. Đơn cử như Chúa Sáng Thế Chân Thực, hoặc là Ma Nữ Nguyên Sơ đều có điểm chung như vậy, đây chẳng lẽ là sự khác nhau giữa các vị thần chính đạo và tà đạo?”
Nguyên nhân khác nhau lại từ đâu mà ra? Klein thầm hỏi, nhưng khôn ngoan không nói ra thành lời.
“Đây chính là sự khác nhau giữa Chính thần và Tà thần.” Dunn trả lời khẳng định, sau đó bước về phía giá treo quần áo, nói: “Chúng ta không thể trì hoãn lâu hơn nữa, ta e là phu nhân Sharon sẽ lẻn trốn đi.”
Nói đến đây, Dunn thoáng ngừng lại, nói:
“Cậu gọi Cornley lên đây, chúng ta ba người cùng nhau hành động. Lần này có thể xin một vật phong ấn, rất có thể phu nhân Sharon không chỉ là danh sách 7.”
Đội trưởng, anh thật là sáng suốt! Klein trả lời dứt khoát:
“Được.”
Tiếp theo, hắn có chút tò mò, hỏi:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Đội trưởng, anh định dùng vật phong ấn nào?”
Dunn suy nghĩ hơn mười giây mới trả lời:
“3 – 0217.”
Do vật phẩm phong ấn phía sau cánh cửa Chianese ở thành phố Tingen không có nhiều, Klein nhanh chóng nhớ ra danh tính của vật phẩm mà Dunn định xin.
“Số thứ tự 0217.”
“Tên: Chiếc gương của Người thông linh.”
“Cấp bậc nguy hiểm: 3, xác định có tính chất nguy hiểm, phải cẩn thận khi sử dụng, mỗi lần hành động phải đủ ít nhất 3 người trở lên mới có thể xin.”
“Cấp độ bảo mật: Thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm trở lên.”
“Phương thức phong ấn: Đặt vào nơi bóng tối không lọt bất cứ tia sáng nào.”
“Miêu tả: Sau lưng chiếc gương được mạ thủy ngân, phía trước có ba vết nứt nhỏ.”
“Ban đầu, khi nhân viên điều tra nhìn vào chiếc gương, bên trong hiện lên một cô gái tóc dài đang thầm khóc. Sau đó, anh ta thấy người phụ nữ này từ trong kính bò ra ngoài.”
“Qua các lần thí nghiệm cho thấy, hình ảnh phản chiếu sẽ khác nhau qua các thời điểm, cho dù người đứng soi là cùng một người thì cũng gặp các sự vật không đồng nhất, cấp bậc nguy hiểm sẽ khác nhau, nhưng tựu chung lại sẽ đều dùng để đối phó với người soi gương.”
“Trong các trường hợp đó, tình huống nguy hiểm nhất chính là trông thấy bản thân mình.”
“Nếu như không có ai soi, với tiền đề có đủ ánh sáng, cứ cách ba tiếng đồng hồ sẽ có một hình ảnh tự động hiện ra trong gương.
“Bên cạnh đó, nó không phải là vật sống.”
“Ghi chú: Tấm gương này vốn thuộc quyền sở hữu của một vị Người thông linh, ban đầu chỉ là một tấm gương bình thường, cho đến một ngày nọ, vị Người thông linh này đứng soi gương, sau đó tự sát một cách bí ẩn.”
Thật vậy, phía sau cửa Chianese tại Tingen, không có nhiều vật phẩm phong ấn hữu dụng trong các cuộc chiến của người phi phàm, do đó ‘3 – 0217’ là một lựa chọn khá chính xác… Klein không tiếp tục lắm lời, liền chạy đến phòng giải trí của Kẻ Gác Đêm, gọi to Kẻ Không Ngủ Cornley.
Buổi tối hôm nay, đến phiên trực ban của Loya tại cổng Chianese, Leonard nghỉ ngơi, Syja Tron đi tuần tra nghĩa trang Rafael, đến chủ nhật mới có thành viên mới đến trình diện, vì vậy Dunn chỉ có thể chọn một người giữa Frye và Conrley. Sau khi cân nhắc đến việc phu nhân Sharon có thể đến từ giáo phái Ma Nữ, không có quan hệ nhiều đến tử linh, nên anh chọn cái cái tên đứng sau.
Qua một vài phút, Dunn từ dưới lòng đất đi lên, cầm trên tay một chiếc gương được bọc kín trong một lớp vải đen dày.
“Thật lòng mà nói, nếu không phải biết trước, ta cơ bản chẳng biết đây là một cái gương, bị phủ kín mít cơ mà, chẳng có góc cạnh nào lộ ra ngoài cả…” Klein và Cornley nhỏ con tiến đến đỡ tiếp .
“Cậu phụ trách sử dụng vật phong ấn ‘3-0217’.” Dunn giao cái gương cho Cornley.
Gặp tình cảnh thế này, đột nhiên Klein mới nhận ra mình đã là người phi phàm trong danh sách 8, hơn nữa còn có sức chiến đấu trực tiếp, khó mà trốn tránh bên cạnh đóng vai trò hỗ trợ đơn thuần.
Có chút hồi hộp đó nha… Hắn đưa tay chạm vào mấy tấm bùa chú Ngủ say trong túi áo, xác nhận là mình đã chuẩn bị đầy đủ.
“Vấn đề còn lại là để tiện việc leo trèo, ta sẽ không mang theo gậy, ừm, có thể mượn Cornley mà dùng. Một tay cậu ta cầm gương, tay kia cầm súng, vậy là đủ.” Trong lúc Klein đang phân tích tình huống, cả ba người cùng đi xuống lầu, ngồi lên chiếc xe ngựa thuê chạy đến phố Olsna.
Trên đường, Cornley liếc nhìn vật phong ấn số ‘3-0217’ đang nằm trong tay mình, có chút căng thẳng, than thở:
“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một hành động nguy hiểm như thế này.”
Dưới tình huống thông thường, khi xử lý các sự kiện phi phàm, Kẻ Gác Đêm sẽ không sử dụng vật phong ấn.
Lần trước, khi giải quyết sự kiện linh dị tại trấn nhỏ Morse, phải mang theo Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị là để phòng ngừa biến cố xảy ra, dù là ở mức thấp nhất, do khoảng cách giữa nơi đó và trụ sở chính khá xa, sợ cứu viện không kịp. Trong khi đó, mục tiêu lần này có thể xác định là nằm trong hàng ngũ người phi phàm!
“Đừng lo, có lẽ phu nhân Sharon bỏ trốn mất rồi!” Klein vừa nói vừa cười.
Thật lòng mà nói, hắn cũng khẩn trương không kém so với Cornley.
Tròng mắt màu xám của Dunn xoay chuyển, bắt đắc dĩ liếc về hắn, nói:
“Chúng ta phải cố hết sức, không để phu nhân Sharon trốn thoát.”
…
Hơn hai mươi phút sau, ba thành viên Kẻ Gác Đêm đã đến phố Olsna. Quan sát ngôi nhà của phu nhân Sharon và vườn hoa phía trước đang được bóng tối bao trùm, mọi thứ đều lẳng lặng ở đó tựa hồ như chưa có bất cứ biến cố nào xảy ra.
Klein lấy con lắc cảm xạ từ cổ tay trái xuống, nhanh chóng bói một quẻ:
“Có nguy hiểm bên trong.”
“Có nguy hiểm bên trong.”
…
Hắn niệm thầm bảy lần rồi mở mắt nhìn mặt dây chuyền thạch anh vàng đang chuyển động thuận chiều kim đồng hồ, biên độ và tốc độ đều nằm ở mức trung bình.
Điều này cho thấy mức độ nguy hiểm bên trong là không cao lắm, nhưng cũng chẳng thấp!