Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 197: Hành động
Vậy là có nguy hiểm, nhưng mức độ nguy hiểm không cao cũng không thấp…
Vậy nghĩa là phu nhân Sharon vẫn còn trong phòng, chưa chạy trốn…
Klein sửng sốt một chút, rồi chợt hiểu nguyên nhân:
Hắn dùng phương thức triệu hồi hóa thành một trạng thái linh thể kỳ lạ để lục soát két sắt và tường kép, không cố gắng phá khóa, không dại dột giấu thiết bị hoặc bất kỳ vật nào khác vào, cho nên phu nhân Sharon không phát hiện ra bí mật của bà ta đã bại lộ là chuyện bình thường. Bà ta sẽ chỉ nghĩ là một kẻ trộm nào đó đột nhập vào nhà, hoặc một thám tử tư nhận nhiệm vụ lẻn vào điều tra nhưng không thu hoạch được gì mà thôi.
Trong tình huống này, bà ta sẽ không quá cảnh giác, tiếp tục ở trong nhà là điều dễ hiểu và logic.
Nếu chỉ cần hơi có chuyện đã không giữ được bình tĩnh, phản ứng quá kích động thì không còn là phu nhân Sharon mà Klein biết nữa. Bà ta là một đóa hoa giao tiếp có thể giả bộ đáng thương, giả bộ sợ hãi một cách tỉnh queo. Bà ta chính là một người phi phàm, một thành viên của giáo phái Ma Nữ đã che giấu thân phận nhiều năm.
Nếu điện thoại đã được phát minh, phu nhân Sharon chắc chắn sẽ gọi cho một tình nhân nào đó để làm nũng, phàn nàn về trị an thành phố Tingen, cũng ám chỉ phu nhân Maynard… Klein mơ màng tưởng tượng một màn kịch, rồi báo kết quả xem bói của mình cho Dunn và Cornley.
“Đây suy đoán gần với tình hình hiện tại nhất.” Dunn đè chiếc mũ phớt bằng lụa xuống, tròng mắt xám sâu thẳm nhìn qua căn phòng của phu nhân Sharon ở tầng hai, nói nhỏ: “Chúng ta chưa vội vào ngay.”
“Tại sao?” Cornley cầm vật phong ấn ‘3-0217’ buột miệng hỏi lại.
Cậu ta vô cùng e sợ “Chiếc gương của Người thông linh” đang cầm trong tay, sợ rằng vật phong ấn này sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dunn đeo găng tay màu đen lên, nhìn Klein nói:
“Cậu còn nhớ sự kiện vây bắt Kẻ Xúi Giục Tris không?”
“Tôi nhớ.” Klein trầm tư mấy giây rồi nói, “dường như cô ta đã sớm nhận ra chúng ta tới gần, nên kịp thời đối phó, trốn thoát thành công.”
Tôi còn nhớ rõ là sau đó đã trả lời đội trường phương án dùng hỏa lực vây đánh, đây là phương pháp ổn thỏa và an toàn nhất. Nhưng lần này không thể áp dụng phương pháp đó được, bởi trong nhà phu nhân Sharon có rất nhiều người hầu vô tội… Nếu thông báo trước cho họ để họ kịp thời sơ tán, tất nhiên sẽ đánh động tới phu nhân Sharon. Theo lời Leonard nói, Tris có thể tàng hình, cho nên nhất định phải đặt ra giả thiết phu nhân Sharon cũng có năng lực phi phàm tương tự… Klein trong chớp mắt đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Dunn ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ rực trên bầu trời, nói:
“Rất tốt, câu trả lời của cậu rất tốt. Trong những tình cảnh thế này, trực giác của cậu cũng nhạy cảm đấy.
Chúng ta không thể chủ quan xông vào, đánh động tới phu nhân Sharon. Tôi sẽ thử kéo bà vào trong mộng từ khoảng cách xa xem sao. Nếu thành công, cậu và Cornley hãy nhảy vào khống chế bà ta. Ừm, … Các cậu có thể tự quyết định có giết bà ta hay không, nếu không thể khống chế thì hãy giải quyết luôn. An toàn của bản thân là điều quan trọng nhất.”
Đội trưởng, mỗi khi tới thời khắc quan trọng, anh luôn luôn sáng suốt như thế! Tôi đang chờ câu nói này của anh đấy! Klein thầm khen một câu.
Cùng tiếp xúc vài tháng, qua những lần nói chuyện phiếm, hắn đã thăm dò gần như rõ ràng đặc điểm các năng lực phi phàm của mỗi người Dunn, Leonard, Frye. Trong đó, Ác Mộng Dunn Smith có thể chỉ cần ngồi trong nhà hoặc ở trong công ty bảo an Gai Đen mà vẫn tự do bước vào trong giấc mộng của mỗi một người đang ngủ say ở khắp thành phố Tingen này.
Còn cách thức cụ thể là gì, điều này lại liên quan tới bí mật riêng của mỗi danh sách nên Klein không tìm hiểu quá sâu.
Còn một cách khác là kéo người khác vào giấc mộng, thì phạm vi ảnh hưởng bị hạn chế, thường thường chỉ khi trực tiếp đối mặt mới làm được.
Nhưng Klein nghe đội trưởng từng đề cập tới, không phải nhất thiết mặt đối mặt mới có thể thực hiện năng lực phi phàm này. Chỉ cần giữ khoảng cách trong vòng một trăm mét thì đã có hiệu quả nhất định, chỉ là cần chút thời gian, cần quá trình, không thể làm xong trong phút chốc được, giống như dỗ trẻ con đi ngủ vậy.
Vào giờ khắc này, Dunn muốn dần dần kéo phu nhân Sharon vào trong mộng ở “khoảng cách xa”, hoàn thành khống chế bước đầu, để tạo ra hoàn cảnh thuận lợi nhất cho Klein bà Cornley.
“Vâng.” Cornley cũng đồng ý với phương án của đội trưởng.
Không tiếp tục dông dài nữa, Dunn tìm một góc tường để núp, nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, đầu cúi gằm xuống, chiếc áo khoác và chiếc mũ phớt lụa màu đen dường như chìm vào bóng tối.
…
Trong phòng ngủ xa hoa lộng lẫy.
Phu nhân Sharon nằm ườn trên chiếc ghế bập bênh, dáng người nóng bỏng, trắng nõn nà, trần trụi không một mảnh vải che thân.
Bà ta thi thoảng lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn vào một chiếc gương toàn thân, thưởng thức hình ảnh mê hoặc của chính mình.
Nhìn qua, gương mặt bà ta hồng hào, đôi mắt long lanh như giọt nước, vẻ mặt vừa mê ly lại vừa tràn ngập yêu thương một cách kỳ lạ.
Trên mặt bàn bên cạnh bà ta đặt bức tượng thần làm bằng xương trắng nọ, trong ánh đèn ấm áp và bầu không khí ngọt ngào hồng phấn, ngay cả những lọn tóc dài to lớn như rắn dường như cũng trở nên mềm mại hơn.
Thời gian dần trôi qua, tần suất nhìn về phía gương của phu nhân Sharon ngày càng thấp, đầu từ từ gục xuống, mí mắt dần dần sụp xuống, không thể cưỡng lại.
…
Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây từng phút, Klein bỗng nghĩ tới một vấn đề, đó là sau khi đội trưởng kéo phu nhân Sharon vào cảnh mộng thì sẽ thông báo cho mình và Cornley bằng cách nào đây?
Chỉ cần anh ấy thoát khỏi trạng thái Ác Mộng, phu nhân Sharon cũng sẽ tỉnh lại ngay, bà ta sẽ càng thêm cảnh giác hơn… Không biết đội trưởng có thể vừa chìm trong mộng vừa ra hiệu cho mình không nhỉ? Klein nhìn Cornley đang bất an đi tới đi lui, muốn thảo luận chuyện này với cậu ta để dời sự chú ý.
Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy hoảng hốt, trước mắt hiện lên một mặt trăng đỏ rực to lớn, tròn vành vạnh, dưới ánh trăng là đội trưởng Dunn Smith mặc áo khoác đen dài tới đầu gối và Cornley nhỏ con đang ngơ ngác.
Klein bỗng tỉnh táo, nhận ra mình đang nằm mơ!
Vậy là ta bị đội trưởng kéo vào cảnh mộng… Thì ra còn có thể thông báo bằng cách này nữa… Hắn rất muốn lấy tay ôm mặt, nhưng lại chỉ có thể giữ vững trạng thái mộng du ngơ ngơ ngác ngác. Hắn ngây ngô hỏi:
“Đội trưởng?”
Dunn khẽ vuốt cằm, nói:
“Phu nhân Sharon đã bị kéo vào cảnh mộng rồi, các cậu có thể hành động.”
Nói xong, anh lại nhấn mạnh một câu:
“Nhớ kỹ, nhất định phải thật cẩn thận, không được lỗ mãng… Thà rằng bỏ lỡ, cũng không được mạo hiểm.”
Anh ta vừa dứt lời, Klein thấy khung cảnh trước mắt bỗng vỡ vụn ra từng mảnh, lại nhìn thấy Dunn Smith đứng tựa góc tường, cúi đầu, nắm chặt hai tay.
Một phía khác, Cornley cũng dừng bước từ lúc nào, vừa choàng tỉnh.
Hai người nhìn nhau gật đầu một cái, rồi cùng tiến vào trạng thái thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù đây là lần đầu Cornley thực hiện nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, nhưng so với Klein, cậu ta vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn vì đã tham gia kha khá lần hành động chính thức rồi. Lúc này, cậu ta nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, trở nên tỉnh táo và nhạy bén.
Đương nhiên, cái này cũng có một phần do đêm tối làm tăng thêm sức mạnh của “Kẻ Không Ngủ”, đây cũng là một trong những lý do vì sao Dunn đưa Cornley tới mà không phải Frye.
“Đi.” Là một người danh sách 8, Klein nhận trách nhiệm làm người dẫn đầu, ra hiệu cho đồng đội đi theo mình.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cornley không phản đối, ôm khư khư tấm gương được bao kín trong tấm vải đen, rón rén nhẹ bước chân bắt đầu đi theo.
Klein dẫn cậu ta đi tới vị trí hắn leo tường lúc trước, vươn tay bám vào khe hở, nhảy bật lên trên tường.
Hắn duy trì thăng bằng một cách khó tin, xoay người lại, cúi xuống bắt gọn “chiếc gương của Người Thông Linh” được Cornley ném tới.
Vừa mới tiếp xúc với tấm gương, linh cảm của Klein bỗng thót một cái, dường như bên trong tấm vải đen không phải là tấm gương mà là một cánh cổng nối liền với một thế giới nguy hiểm kỳ lạ nào đó.
Quả nhiên, mỗi một món vật phẩm thần kỳ bị phong ấn đều có một mặt tà ma… Klein thầm than thở một câu, nhìn Cornley leo lên tường bằng cả hai chân hai tay.
Để cho tiện hành động, Cornley đã đặt cây gậy ba-toong ở bên cạnh Dunn, Klein cũng không lăn tăn chuyện này nữa.
Đi xuyên qua vườn hoa, đi tới phía mặt bên của ngôi nhà, hắn làm giống lần trước, men theo đường ống nước máy bò lên ban công lầu hai.
Sau đó, hắn quắp hai chân ôm lấy đường ống nước, lộn ngược người xuống, thân thể treo lủng lẳng giữa không trung đón lấy vật phong ấn ‘3-0271’ lần nữa, thành thạo như đã trở thành bản năng.
Cornley có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua, chợt hiểu ra, gật gật đầu.
Lúc này, Klein dùng sức ở lưng, chống nhẹ tay trái, nhẹ nhàng tung mình bật người lại.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Vì sao ta lại có thể làm được động tác như thế nhỉ? Cảm giác như hành động theo bản năng vậy… Chẳng lẽ đây chính là năng lực của Tên Hề?” Hắn ngẫm lại cảm giác vừa rồi, cảm thấy khi áp dụng vào thực tiễn mình sẽ phát huy được tốt hơn những đặc điểm của Tên Hề.
Đến khi Cornley cũng dễ dàng bò lên tới nơi, Klein trả lại chiếc gương của Người Thông Linh cho cậu ta, kéo cửa ban công không được cài chốt.
Cornley thì cẩn thận từng li từng tí mở tấm vải đen quấn quanh vật phong ấn 3-0271 ra, úp mặt kính xuống nền gạch.
Một trong những nguyên tắc khi sử dụng chiếc gương của Người Thông Linh là không được chiếu vào mình và đồng đội!
Cất gọn tấm vải đen, rút súng lục ra, Cornley đi theo sau lưng Klein, nhón chân nhẹ nhàng đi xuyên qua hành lang, đi tới trước cửa phòng ngủ của phu nhân Sharon.
Klein điều chỉnh tốt khẩu súng ngắn ổ quay, vừa mở linh thị ra, vừa dùng tay trái lần về cái nắm cửa.
Hắn nhớ rõ kết quả xem bói lúc trước là có nguy hiểm, cho nên không dám chủ quan chút nào.
Hắn không trực tiếp xem bói nhanh một lần ngay tại chỗ, bởi vì hắn biết trong phòng có pho tượng thần tà ma Ma Nữ Nguyên Sơ, với khoảng cách gần như thế, chắc chắn hắn sẽ bị quấy nhiễu. Nếu không dựa vào sự ngăn cách của màn sương xám, hắn sẽ không thể thu được đáp án chính xác và rõ ràng, mà Cornley còn đang ở bên cạnh khiến hắn không thể nào đi vào không gian thần bí kia được.
Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, sau khi cửa phòng mở ra, ập vào mắt Klein và Cornley là ánh sang ấm áp của đèn khí gas.
Tiếp theo, hai người nhìn thấy cơ thể tràn ngập sức sống của phu nhân Sharon đang nằm trên ghế bập bênh.
Phu nhân Sharon không hề ngủ. Bà ta nằm nghiêng trên ghế, miệng cười mỉm, ánh mắt hờ hững liếc hai vị khách không mời mà tới.
Trong vô thức, Cornley trở tay, chiếu chiếc gương của Người Thông Linh về phía phu nhân Sharon.
Klein giật bắn mình, bật thốt lên:
“Đừng!”
Hắn nhớ rất rõ, ở một phía của chiếc ghế bập bênh vốn có một tấm gương toàn thân, nhưng bây giờ lại không thấy tấm gương đó đâu cả!
Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, chiếc gương của Người Thông Linh đã khóa chặt phu nhân Sharon.
Nhưng phu nhân Sharon bỗng trở nên mờ ảo, biến thành một tấm gương toàn thân.
Cornley nhìn vào tấm gương toàn thân, thấy hình ảnh mình đang cầm vật phong ấn 3-0271. Cậu cũng nhìn thấy trong gương, vật phong ấn đang chiếu thẳng vào mình.
Trong nháy mắt, chiếc gương của Người Thông Linh hiện ra một bóng người, chính là Cornley với vẻ mặt âm u trầm mặc, không chút cảm xúc!
Còn Klein thì như bị vô số sợi tơ mỏng vô hình trói chặt lấy cả tay lẫn chân.
Một bóng người duyên dáng dần dần hiện ra trong tấm gương toàn thân ở bên cạnh, chính là phu nhân Sharon đang khoác áo ngủ.
Bà ta lướt ngang qua hai người, cười khẽ:
“Nếu không phải đúng lúc tượng thần đang ở cạnh tôi, chắc hẳn bây giờ tôi chỉ có thể ngủ say, chờ đợi các cậu đánh thức bằng một nụ hôn nhỉ.”
Đúng lúc này, đột nhiên Klein mở miệng, hắn trầm giọng niệm một từ Hermes cổ:
“Đỏ rực!”
Không biết từ bao giờ, bàn tay trái của hắn đã đưa vào trong túi áo, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng lấy tấm “Bùa chú ngủ say” ra.